Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 94: Bỏ Nhiều Công Sức

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 94: Bỏ Nhiều Công Sức


Chương 94 : Bỏ nhiều công sức

Lúc đầu bị thương, Lâm Nhữ không để ý lắm, chẳng ngờ nó lại ngày càng trở nên nghiêm trọng. Không chỉ vết thương trong lòng bàn tay còn có vết phỏng trên người, da thịt trầy lúc té xuống ngựa nữa, phải tịnh dưỡng mất nửa tháng mới khỏi.

Nàng bị thương thì hôm sau Quách Thành An ghé thăm, nhưng Lâm Nhữ không lộ diện mà chỉ sai Hà Lịch tiếp khách.

Khu đấu dế ở ngõ Cốc Hoa bị hủy, Hà Lịch sắp xếp người mở đấu trường khác ở phố Long Thọ, thuận lợi dẫn Phương Du Phong qua đó.

Hôm trước Phương Du Phong bị bắt vào phủ thứ sử đã sợ hãi một phen. Đồ đạc chẳng còn bao nhiêu, gã không có vốn cá cược, bạn bè cá độ mới quen cũng chơi không nhiệt tình, nên ham thích cá độ ngầm cũng phai nhạt dần.

Nhưng chỉ thế thì chưa đủ, cần phải dứt điểm để gã không dính líu đến cá độ mới được.

Trong kế sách Sùng Huy đưa ra còn một cái là thay đổi hứng thú nữa. Lâm Nhữ muốn Phương Du Phong cai cá độ rồi đi con đường đúng đắn. Hôm đó vết thương đã lành phải ghé qua phường quạt, trước khi ra khỏi cửa thì gọi Song Thụy và Song Phúc đến hỏi sở thích của Phương Du Phong.

“Đại lang chỉ thích chơi đùa, có điều không thích cái gì đặc biệt cả, ở bên ngoài hứng cái gì chơi cái đó.” Song Thụy gãi đầu, một lúc sau thì nói vậy.

Song Phúc gật đầu phụ họa, những đầu ngón tay trắng mũm mĩm gập xuống đếm số trò Phương Du Phong đã chơi.

Mấy năm trước các công tử thành Nhuận Châu thích cưỡi ngựa. Phương Du Phong hứng thú vội đi khắp nơi tìm ngựa tốt, nhưng không biết được ngựa dở hay thế nào chỉ chọn loại đắt tiền để mua, phí một đống tiền nhưng không mua được ngựa tốt, mỗi lần cưỡi ngựa đều rớt lại phía sau. Cũng may ngựa dở thì cũng có chỗ hay của ngựa dở, bởi vì không chạy nhanh nên có một lần té xuống cũng không bị thương gân cốt.

Năm sau mọi người không thích chơi cưỡi ngựa nữa mà có hứng với săn bắn. Phương Du Phong lại tìm cung tên có tiếng tăm, luyện qua kỹ thuật bắn cung một phen, trong phòng kho nhỏ của hiên Thụy Phúc còn cất một đống cung tên mua về khi đó.

Lại một năm, không biết là hứng thú của công tử nhà nào, mọi người kết bè trôi nổi trên sông. Phương Du Phong lại vô cùng hứng khởi, tự mình chặt trúc tía kết bè. Gã không vào được vườn trúc tía trong nhà nên đi mua cùng một người khác. Do không biết giá trúc nên bị người xấu ăn một đống tiền.

Lâm Nhữ nghe mà lắc đầu không ngừng.

Vị huynh trưởng dòng thứ này của nàng không làm chuyện gì đàng hoàng, ỷ vào nhà có tiền nên trở thành heo mập trắng múp ai cũng muốn chặt một đao và ai cũng có thể chặt một đao.

Mấy cái trò đồ chơi trong lúc hứng thú kia chắc đều là kế mà bọn họ muốn moi tiền trên người Phương Du Phong.

Giống như để gã mua rất nhiều dế đấu với người ta nhưng chơi mãi không thắng vậy.

Cứ chơi như vậy thì đã đành, nay lại dính tới cá độ, đâu thể không kéo gã lại chứ.

Lâm Nhữ trầm ngâm một lúc, chưa từ bỏ ý định lại hỏi thêm: “Đại lang chưa từng hứng thú cái gì lâu dài sao?”

Song Thụy và Song Phúc híp mắt, vắt óc suy nghĩ, một lúc sau thì nói: “Hình như cũng không thể xem là sở thích. Mấy năm nay đại lang thi thoảng lại sưu tầm mấy vật bằng sứ. Có mấy món như chĩnh muối phủ men sứ của Vụ Châu, chén hoa hải đường bằng sứ men xanh của Việt Châu, ly phủ men vàng hình lá chuối của Nhạc Châu. Cũng không biết phải hàng thượng phẩm hay không nhưng nhìn rất đẹp mắt. Lần này cầm bán gần hết xiêm áo đồ trang sức vẫn không rờ đến mấy món đó.”

Mấy năm liền cứ sưu tầm ngắt quãng, mấy thứ khác đều đã thôi nhưng riêng đồ sứ thì không nỡ.

Xem ra là sở thích rồi.

Sau khi Lâm Nhữ đến phường quạt thì căn dặn Hà Lịch để hắn phái người tìm hiểu xem thử mấy chỗ nổi danh về đồ sứ như Nhạc Châu, Vụ Châu, Thọ Châu… có bao nhiêu loại đồ sứ buôn bán được thì làm.

“Nếu kinh doanh cả mặt đó thì muội sẽ phân tâm, mỗi ngày càng thêm vất vả, chi bằng dựa vào tài nguyên trong nhà mở cửa hàng quạt cho đại lang kinh doanh.” Hà Lịch nói.

“Muốn mở cửa hàng quạt phải có sự ưng ý của đại huynh. Lúc phụ thân còn sống e là cũng muốn mở cho huynh ấy kinh doanh rồi, cần phải theo hứng thú của huynh ấy mới được.” Lâm Nhữ thở dài nói.

Nhưng không phải thế.

Hà Lịch rủ mi suy nghĩ, thở dài nói: “Thôi được, mai huynh sẽ sắp xếp người dạo quanh dò hỏi.”

“Đừng gò bó buôn bán cái gì, đâu có thiếu cửa hàng, trước mắt xem thử trong thành có nhà nào làm cửa hàng được không chớ để đến lúc lại không mua được chỗ ưng ý.” Lâm Nhữ lại nói.

Hà Lịch đồng ý.

Lâm Nhữ đang muốn dặn hắn chuyện khác, người gác cổng vội vào bẩm báo, hôm nay trụ trì chùa Thiên Thiện ở ngoài thành đăng đàn giảng kinh, phủ thứ sử lệnh cho những người có địa vị ở thành Nhuận Châu đều đi nghe giảng, tiếp nhận lời giáo huấn.

Thiệp đưa đến Phương phủ, nghe nói Lâm Nhữ ở phường quạt nên người của nha môn lại chạy đến đây.

“Lâm Nguyên làm quan chỉ vì yêu tiền tài quyền lực, chưa từng có lòng giác ngộ mang ân huệ ban phát chúng dân, lại muốn làm trò yêu ma quỷ quái gì sao?” Lâm Nhữ chau mày nhìn kỹ tấm thiệp.

“Huynh đi cùng muội xem thử.” Hà Lịch vội nói.

Lâm Nhữ bật cười.

Kể từ khi biết nàng là gái, Hà Lịch giống như phụ thân đang bảo vệ con gái, nàng không được rời khỏi hắn hành sự đơn độc một mình.

Hôm đó nàng ghìm ngựa điên để mình bị thương càng dọa hắn sợ hơn. Mấy ngày nay nàng ở trong phủ dưỡng thương, buổi trưa hắn đều về phủ một chuyến, lấy cớ là dùng bữa nhưng thực ra là lo nàng xảy ra chuyện gì, phải đến nhà đài Sấu Thạch xem nàng thế nào mới yên tâm.

Giờ chuyện của phường quạt không nhiều, để hắn đi cùng cũng không phải không được.

Lâm Nhữ mỉm cười đồng ý, đứng dậy ra ngoài.

Ngựa buộc ở cọc trước cửa, không dở yên đệm, hai người tháo cương rồi nhảy lên ngựa. Mới cầm cương thì Hà Lịch đột ngột hỏi: “Có cần gọi Sùng Huy không?”

“Đừng gọi, cứ để huynh ấy chỉ thợ quạt làm việc.” Lâm Nhữ nói.

Sùng Huy vốn luôn dính lấy nàng như bánh nếp dẻo, mấy hôm rồi càng như hình với bóng, sáng nay đến phường quạt mới tách ra, đến xưởng chỉ điểm các thợ quạt làm việc.

Lâm Nhữ bị Sùng Huy dính chặt lấy muốn sứt đầu mẻ trán, mệt mỏi ứng phó, có hơi muốn tránh né hắn.

Hà Lịch há miệng rồi khép lại, yên lặng giật dây cương.

Truyện convert hay : Nãi Ba Tu Chân Nhân Sinh

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 94: Bỏ Nhiều Công Sức