Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 90: Chuyện Bé Xé Ra To

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 90: Chuyện Bé Xé Ra To


Chương 90 : Chuyện bé xé ra to

Quách Thành An gấp rút đuổi theo trong đêm, đến Dương Châu vào giờ Sửu. Lâm Nhữ làm việc xuất quỷ nhập thần nên gã chẳng dám lơ là, không tìm khách xá nghỉ ngơi mà trực tiếp chạy đến bên ngoài phủ quan sát sử Hoài Nam của Dương Châu. Gã không nhìn thấy ngựa của Lâm Nhữ và Hà Lịch cũng không dám rời đi, trong lòng chỉ nghĩ Lâm Nhữ chẳng có gì không dám làm, biết đâu sẽ gõ cửa phủ quan sát sử lúc khuya khoắt. Quách Thành An rất sợ lỡ mắt một chút sẽ không thấy Lâm Nhữ nên nén mệt mỏi trông chừng.

Muỗi kêu vo ve bâu quanh gã đánh chén hăng say.

Trời sáng, cửa phủ quan sát sử mở, quan sai đi ra, Quách Thành An qua bắt chuyện đưa mấy xâu tiền, họ vui vẻ nhận lấy nhưng không nói lời nào. Quách Thành An cười, lại đưa thêm mấy chục xâu nữa, mất hơn một canh giờ mới nghe ngóng được đêm qua không có ai vào phủ. Gã thở phào, nghĩ rằng chi bằng trước khi Lâm Nhữ đến nên tạo mối quan hệ với quan sát sử, vì thế gã dâng lễ hậu để xin gặp. Quan sát sử thấy Quách Thành An chỉ là một thương hộ nhỏ nên không nhận lễ, từ chối gặp gã.

Không tạo được mối quan hệ nên Quách Thành An vô cùng nóng nảy. Gã ở đó cả ngày cũng không nhìn thấy Lâm Nhữ. Gã muốn nán lại nhưng lo thành Nhuận Châu có biến cố gì, cân nhắc hai bên, lòng như lửa đốt trở về Nhuận Châu.

Đầu giờ Tuất gã về thành Nhuận Châu, không về Quách phủ mà đi tìm Lâm Nguyên trước.

Lâm Nguyên buồn rầu cả ngày vì tiền đã tới tay còn bay mất. Gã ngẫm nghĩ, nếu nghe lời của Lâm Nhữ thì ít nhất đã thu được năm trăm lượng vàng rồi, cơ hội cứ thế bị bỏ lỡ. Đã ép quyên góp một lần, giờ đòi lần thứ hai thì quá khó coi, trong lòng mắng Lâm Nhữ bao nhiêu lần cũng mắng Quách Thành An bấy nhiêu lần. Nếu chẳng phải đột ngột Quách Thành An biến mất tăm, gã cũng đâu sợ hãi không dám đòi tiền. Quách Thành An đi vào, sắc mặt rất khó coi.

“Lâm công, ngài bị lừa rồi!” Quách Thành An nghe Lâm Nguyên kể lại, giận đến nỗi đấm ngực giậm chân: “Kẻ dụ Phương Du Phong đánh bạc đều do ta sắp xếp. Phương Lâm Nhữ kêu ngài đi bắt đám cá độ là muốn mượn tay ngài trừng trị Phương Du Phong, để gã không dám cá độ nữa.”

“Sao ngươi lại không nói ta biết?” Lâm Nguyên đứng bật dậy, lông mày giần giật, đột ngột ngồi xuống lại.

Chức quan này cũng chẳng phải ngồi không. Lâm Nguyên làm thứ sử được ít lâu dần dần cũng có dáng dấp phù hợp với thân phận. Gã thở gấp, nhưng lại tạo phong thái an nhàn, nâng chung trà nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Sau này ngươi làm gì cũng phải nói với ta, tránh gây ra hiểu lầm như lần này.”

“Là ta đã sơ sót.” Quách Thành An cười xòa, phất áo bào, thầm mắng quỷ nhát gan.

“Hai ngày nay ngươi đi đâu vậy? Phương Lâm Nhữ nói ngươi đi Dương Châu, vì nguyên do gì lại phải gấp thế?” Lâm Nguyên hỏi.

Sao Lâm Nhữ lại biết gã đến Dương Châu?

Sau khi Quách Thành An ngẩn ra thì gã biết mình bị Lâm Nhữ chơi xỏ, gương mặt ngăm đen đỏ ửng, đầu muốn bốc khói. Chân tướng quá xấu hổ khó mà mở miệng nên gã không muốn nói, lại ngại trong lòng Lâm Nguyên không vui nên chần chừ một lúc rồi kiếm cớ: “Ả nô tỳ mà ta để mắt bỏ trốn cùng tình nhân nên ta đuổi theo.”

Lâm Nguyên nhớ đến cái chết của Lỗ Huyền liền lắc đầu không ngừng: “Hồng nhan họa thủy.” Từ Lỗ Huyền gã lại nhớ đến Lâm Nhữ, khinh khi liếc Quách Thành An một cái, bật thốt: “Nếu ngươi đẹp như Phương Lâm Nhữ thì đàn bà lao vào lòng ngươi còn không kịp, làm gì có chuyện chạy trốn.”

Mấy lời này đúng là vả mặt. Gương mặt của Quách Thành An đỏ bừng. Gã ngồi không yên, vẫn phải bàn bạc với Lâm Nguyên làm sao đối phó với Lâm Nhữ nên cố nhịn, vừa định mở miệng thì sai dịch vội bẩm lại Phương phủ báo án. Trong Phương phủ có kẻ lòng dạ khó lường, đốt ngựa khiến nó chạy như điên làm chết hai hạ nhân. Hiện trường vẫn được giữ nguyên, xin thứ sử phái người đến tra xét.

“Chỉ chết hai hạ nhân, cứ tùy tiện xử lý là được, cố ý báo quan có phải muốn đùa Lâm công không chứ?” Quách Thành An cau mày.

Lâm Nguyên cũng thấy phiền: “Báo lại bản thứ sử đã biết, nhà họ Phương cứ tự xử lý.”

Sai dịch đi ra rồi quay lại.

“Đại quản sự Hà đại lang của Phương phủ nói, chuyện này rất quan trọng nên xin Lâm thứ sử qua khám xét hiện trường.”

“Chuyện bé xé ra to.” Lâm Nguyên nổi cáu, việc hệ trọng cũng không muốn đi huống chi chuyện vặt vãnh chẳng có lợi lộc thế này. “Nói với Tôn chủ bộ dẫn ngỗ tác (1) đi một chuyến, đừng đến phiền bản quan nữa.”

(1) Ngỗ tác: người khám nghiệm tử thi.

Lâm Nguyên đuổi sai dịch rồi bàn tiếp với Quách Thành An, nửa úp nửa mở hỏi kế sách. Việc ép quyên góp đã thất bại vậy nên dùng cách gì để Lâm Nhữ cùng phú thương thành Nhuận Châu nộp tiền, mò được một khoản lớn từ đó.

Mắt trái đậu của Quách Thành An híp lại, cười một tiếng gian trá, gã nói: “Nếu Lâm công không ngại ra tay với việc cúng Phật.”

Hoàng đế Hiến Tông của Đại Đường rất sùng Phật, từng sai sứ giả hoàng cung dâng hương đặc biệt đón rước xá lợi của Phật (2) vào trong hoàng cung thờ phụng. Sau khi dân chúng cả nước say mê theo phong trào lễ Phật rất lớn đó, họ đều thờ phụng tôn sùng Phật giáo. Vương công sĩ tộc thường xuyên đi phúng viếng. Chùa Thiên Thiện ở ngoài Thành Nhuận Châu cũng có tiếng tăm. Nếu khống chế được chùa Thiên Thiện, lấy cái danh lễ phật để phú thương khắp thành Nhuận Châu đưa tiền phúng, thì bề ngoài khoản tiền đó thuộc về chùa Thiên Thiện nhưng thực tế lại về tay phủ thứ sử. Kế sách lừa gạt giấu trời qua biển còn hay hơn lấy danh quyên góp tu sửa đường xá trực tiếp đưa tiền cho phủ thứ sử.

(2) Xá lợi của Phật là tro xương của nhà Phật.

“Rất hay!” Lâm Nguyên mừng rỡ, khen ngợi Quách Thành An, sai thết đãi tiệc rượu.

Mục đích khác nhau, lợi dụng lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau, ly này đến ly khác, chủ cùng khách chung vui.

Đêm khuya, Quách Thành An cáo từ, lúc ra khỏi cửa thì gặp chủ bộ Tôn Truyền của phủ thứ sử ở đối diện về từ nhà họ Phương.

Tôn Truyền biết Quách Thành An là khách quý chỗ Lâm Nguyên nên rất ân cần, tươi cười chào hỏi.

Quách Thành An thầm cười một tiếng, lại thấy vậy hơi lạnh nhạt nên tầm mắt liếc qua xấp giấy trong tay Tôn Truyền, cười hỏi: “Vụ án nhà họ Phương sao?”

Tôn Truyền gật đầu nói: “May là thứ sử đại nhân không đi, ngài mà nhìn thấy đã nôn mửa rồi, quá mức dọa người.” Vừa nói vừa làm động tác muốn nôn, tay lật xấp giấy, rút mấy tờ cho Quách Thành An xem: “Vị hôn thê của Phương nhị lang đúng là kỳ tài, mực xanh đỏ dưới ngòi bút có thể miêu tả lại hình dáng của vật và người. Mấy tờ này là Phương nhị lang sai nàng ta vẽ, kêu ta mang về, bảo là nhét vào trong hồ sơ.”

Một vũng máu đỏ tươi, xác ngựa lẫn lộn máu thịt, tử thi với ruột gan vỡ nát hay cháy trụi không còn nhận ra được mặt mày. Quách Thành An xem từng tờ một, đến tấm cuối cùng, chân mày giật lên một cái, ánh mắt nheo lại.

Trên hình vẽ là Lâm Nhữ giơ đôi tay, lòng bàn tay hướng ra ngoài, nếu không phải chủ nhân ở phía sau đôi tay này còn sống thì quả thật tưởng rằng đây là tay của người chết.

Đèn lồng cửa hành lang chớp nháy, ánh mắt của Lâm Nhữ trên hình vẽ cũng như dao động, con ngươi sâu thẳm, mi mắt thanh tú, dưới ánh sáng, đường nét gương mặt anh tuấn rõ ràng.

Quách Thành An bình tĩnh nhìn một lúc lâu, muốn ghi nhớ thật kĩ nên ngắm nghía tỉ mỉ, qua loa chắp tay cáo từ với Tôn Truyền rồi vội vã rời đi.

Truyện convert hay : Người Ở Rể Rời Núi

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 90: Chuyện Bé Xé Ra To