Chương 89 : Trừng trị nghiêm khắc
Hà Lịch lạnh lùng nhìn y chằm chằm. Ánh nắng rọi nghiêng, đường sá vắng lặng. Kẻ chật vật chạy trốn là đệ đệ ruột của hắn, hắn cảm thấy mất mát, thất vọng lẫn phẫn nộ, các loại cảm xúc lẫn lộn với nhau. Hà Lịch siết chặt roi ngựa rồi quất xuống.Tiếng rít vút lên trời cao, roi ngựa giáng thẳng lên lưng Hà Dư. Hà Dư kêu thảm một tiếng, cơ thể bổ nhào về phía trước ngã xuống đất.Đồ trong bọc quần áo màu xanh đậm thêu hoa bảo tương rơi ra, vàng ngọc đá quý rực rỡ chói mắt, đồ trang sức la liệt.Hà Dư vội gom lại, bọc quần áo mới buộc lại thì một cẳng chân giậm xuống thật mạnh. Ủng bằng gấm đen, góc áo bào tung bay, đôi chân dài thẳng tắp, khí thế lẫm liệt.“Đại quản sự!” Phương Vị thở hồng hộc mang người đuổi tới.“Trói lại, mang về phủ!” Hà Lịch lạnh lùng nói.Sảnh nghị sự tạm thời được bố trí thành sảnh phạt. Chậu lửa vốn dùng vào mùa đông được đốt lên, cục sắt được vùi trong đống lửa than, cây khều tro trong bếp được lấy ra, ngoài ra còn có dây chão to chằng bó củi, đòn gánh nước, dao gọt trái cây… đều được lấy làm dụng cụ tra tấn. Tất cả hạ nô trong phủ đều được gọi đến. Liễu thị sau khi nhận lại được vật bị trộm thì vui mừng khôn xiết, bận kiểm tra nên không đến. Các vị chủ tử Hà Khương thị, Phương Khương thị, Phương Hương Văn và Phương Tú Khởi đều đến. Biển đầu người đen sẫm còn nhiều hơn đêm tra hỏi hôm trước. Một bên chỗ của chủ tử trải chiếu ra cho mười lăm người hoặc ngồi hoặc nằm, trong đó mười ba người chiều nay bị ngựa gây thương tích, người què chân người gãy tay, thương tích có nhẹ có nặng, hai người còn lại đã chết tại chỗ. Một thì bị vó ngựa đạp xuyên qua, ruột gan be bét, máu vấy đầy mặt nên không nhận ra mặt mũi thực sự. Một thì bị lửa trên thân ngựa đốt cháy xiêm áo, không biết cách lăn lộn trên đất để dập lửa nên bị thiêu sống đến chết, chỉ còn lại một bộ hài cốt khô giòn đen thui.Người bị thương đau đớn không nhịn được tiếng nức nở ở cổ họng, những người thân thiết với kẻ đã chết cũng không thể nén được nỗi nghẹn ngào.Lâm Nhữ sai Hà Lịch đến nha môn báo án.Không sợ Hà Lịch thiên vị Hà Dư, mà chỉ sợ vì phương diện tình cảm mà hắn thấy khổ sở.Hà Dư bị trói gô ném vào giữa sảnh, cẩm bào màu cỏ xuyến lộng lẫy tuyệt đẹp giờ thành ra dơ dáy, gương mặt thanh tú đẫm nước mắt, miệng bị chặn nên hoảng sợ kêu rên.Mí mắt của Phương Hương Văn run run nhìn Hà Dư, muốn bước lên nhưng lại không dám. Hà Khương thị ôm lấy Hà Dư, mặt mày tái mét. Phương Khương thị vặn khăn khó xử nhìn Lâm Nhữ.Lâm Nhữ ngồi yên, xiêm áo trên người bị lửa cháy vẫn chưa thay ra, ống tay áo bị thiêu rụi cháy khét một mảnh, gương mặt loang lổ tro bụi đen kịt, hàng mi dài rũ xuống, trong mắt là tảng băng lạnh lẽo.Không khí yên ắng như cái chết, qua một lúc sau, trong tiếng thở dốc của mọi người, Lâm Nhữ mới chậm rãi mở miệng: “Án mất trộm đã lộ ra chân tướng, chiếu theo gia phong nhà họ Phương, kẻ phạm pháp phải chịu trọng hình cảnh cáo.”Nàng hất cằm ra hiệu cho Phương Vị tiến hành hình phạt.“Dư lang! Dư lang!” Hà Khương thị đau đớn, kêu gào khản giọng, khổ sở nhìn Phương Khương thị.“Nhữ lang, Dư lang là biểu đệ ruột của con.” Phương Khương thị run rẩy nói.Lâm Nhữ chỉ những người làm bị thương cùng với hai thi thể, cất giọng khẽ khàng nhưng lạnh lẽo: “Mẫu thân, con là gia chủ nhà họ Phương, nếu như con không đòi lại lẽ phải cho bọn họ, vậy còn ai đứng ra làm chủ cho họ nữa?”Phương Khương thị lúng túng, còn muốn nói gì đó thì Lâm Nhữ nâng hai tay lên, xòe lòng bàn tay mình ra cho Phương Khương thị nhìn. Da thịt bị cháy xém lộ ra vệt đỏ, chảy máu đầm đìa, ngón tay lộ ra xương trắng. Vừa rồi gọi đại phu, nàng để ông ta xem vết thương của người làm trước còn tay của nàng không băng bó cũng không chữa trị. Phương Khương thị vừa nhìn đã co rút con ngươi, sắc mặt hết xanh lại trắng, nước mắt rơi lã chã, không thốt nổi nên lời.“Ai bảo đệ nhảy lên ngựa! Nếu đệ không nhảy lên ngựa thì làm sao bị thương được?” Phương Hương Văn thét chói tai, khàn giọng như xé cả cổ họng.Gương mặt của tất cả người trong sảnh đồng loạt tái mét.Phương Hiếu giận đến mức chòm râu bạc cũng dựng lên: “Đại nương, nếu không có nhị lang xả thân mạo hiểm giữ được ngựa điên, sẽ còn nhiều người bị thương bỏ mạng hơn nữa có biết không?”“Chết thì chết, bị thương thì bị thương, có gì ghê gớm chứ, chỉ là mạng của hạ nô mà thôi.” Phương Hương Văn xùy một tiếng nói.Hạ nhân lại đồng loạt biến sắc mặt. Phương Hiếu giận đến mức thở không ra hơi, nói không nên lời. Lâm Nhữ nghiến răng muốn đứt hàm. Nhà họ Phương có loại con gái coi mạng người như cỏ rác như vậy, thân là gia chủ thật chẳng biết giấu mặt vào đâu.Phương Hương Văn tự cho mình có lý, càng kiêu căng phách lối hơn. Phương Khương thị cũng không ngăn cản được Lâm Nhữ. Phương Hương Văn thấy tình lang phải chịu hình phạt, nàng khiến Phương Hiếu á khẩu không nói được gì, lại chèn ép Lâm Nhữ: “Dù đệ có là gia chủ nhà họ Phương cũng không thể dùng tư hình.”“Tỷ nói đúng, đệ không thể dùng tư hình, nên báo án giao cho nha môn xử lý thì hơn nhỉ.” Lâm Nhữ nhìn Phương Hương Văn, thầm cười nhạt, khí lạnh bức người, cao ngạo cứng rắn nói: “Phải để nha môn tra thật tỉ mỉ, sao Hà Dư có thể lẻn vào gian Thủy Mộc đánh cắp đồ trang sức của Liễu di nương.”Cơ thể Phương Hương Văn run lên, dáng vẻ kiêu căng thoáng chốc xẹp xuống.“Muốn báo quan không?” Lâm Nhữ lạnh lùng nói.Phương Hương Văn run lẩy bẩy, chợt hiểu ra Lâm Nhữ đã nhìn thấu hết thảy, chỉ dừng ở Hà Dư chứ không truy xét và tra hỏi quá trình trộm cắp là vì muốn bảo vệ danh tiếng của nàng.Lâm Nhữ đã nghĩ cho danh tiếng của Phương Hương Văn nhưng nàng chẳng những không cảm thấy xấu hổ hay biết ơn mà còn hận sao Lâm Nhữ lại khôn khéo như vậy, có thể nhìn thấu được chân tướng. Nàng cúi đầu, trong lòng chỉ muốn rút gân lột da Lâm Nhữ.Ánh mắt Lâm Nhữ lướt qua Phương Hương Văn nhìn về phía Hà Khương thị. Hà Khương thị run lên, khổ sở nhìn Phương Khương thị. Phương Khương thị rủ mắt không đối mặt với Hà Khương thị. Hà Khương thị cũng tuyệt vọng cúi đầu.Truyện convert hay : Thiên Tài Tiểu Y Phi