Chương 88 : Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau
Con ngươi Lâm Nhữ chợt co rút. Tiếng ngựa điên hí càng lúc càng gần. Nàng nhìn quanh, không có gì tiện tay lấy được. Con ngựa như rồng lửa đỏ rực xông tới từ phía đối diện. Trong lúc cái chết đang gần kề, nàng không tránh đi mà nghiêng người, sau đó lúc ngựa điên xông đến, nàng ôm lấy cổ rồi tung người lên ngựa.Lông bờm trên người ngựa bừng lửa. Ngọn lửa bị gió thổi ngay lập tức bén sang áo khoác của nàng.Những tiếng kêu rên sợ hãi như nổ tung bên tai, cỏ hoa cây cối đều lướt vùn vụt ra phía sau như thủy triều. Trước mắt là ngã ba, một bên về sảnh Kim Xương, bên còn lại rẽ về cổng chính phủ đệ. Hàm thiếc và dây cương bằng đồng không có kẽ hở và được nối với dây nịt da, cương ngựa đã bị cháy sạch không thể nắm được. Lâm Nhữ nắm lấy khoen đồng, khó khăn khống chế ngựa rẽ về hướng cổng chính phủ đệ.Sảnh Kim Xương thường có nhiều hạ nhân đi lại, cổng chính phủ đệ thì hôm nay bị khóa kín, nếu không có sự cho phép của Lâm Nhữ thì không ai được phép ra vào nên vắng người.Khoen đồng nóng rực nhanh chóng thiêu đốt lòng bàn tay của Lâm Nhữ, tiếng thịt nướng xèo xèo vang lên, mùi thịt khét truyền đến mũi nhưng Lâm Nhữ không để ý, vẫn nắm chặt khoen đồng không hề lơi lỏng, như thể đôi tay đang nắm là của người khác vậy.Sau khi lửa đốt cháy góc áo bào thì thiêu luôn cả quần.Cánh cổng to lớn màu son đang đóng chặt ở ngay trước mắt, con ngựa xông thẳng đến đó.Lâm Nhữ điều khiển ngựa chạy qua hướng này vì nghĩ đến bên này ít người sẽ giảm thiểu thương vong. Bây giờ mà tông thẳng vào thì ngựa chết người cũng tiêu. Trong đầu nàng nổ đùng một tiếng, tiếng thét chói tai sợ hãi nghẹn ở cổ họng, toàn thân lạnh buốt, da đầu tê dại run lên. Trong lúc vội vàng không nghĩ gì được, nàng theo bản năng né người nhảy xuống ngựa, bắp chân bên trái đau đớn tê dại, đầu đập xuống đất. Lâm Nhữ đưa hai tay ôm đầu, cùi chỏ ma sát mặt đất, da thịt bị toác một mảng lớn, máu thịt be bét. Lâm Nhữ cắn răng, lăn vài vòng trên mặt đất để giảm lực va chạm khi ngã xuống, đồng thời dập được lửa trên xiêm áo.Con ngựa đau đớn đến đỏ ngầu mắt. Nó nhảy lên mấy bậc thang, nhanh chóng hướng đến cánh cửa, tiếng vang lên muốn long trời lở đất, máu tươi văng khắp nơi cùng với tiếng hí thảm thiết.Cánh cửa sụp đổ rầm rầm, lúc tóe máu, con ngựa hí lên một tiếng thê thảm, cổ đâm xuống rồi té nhào.Máu tươi, lửa đỏ, vầng mặt trời lặn xuống chân trời như máu, không biết máu đã nhuộm màu ráng chiều, hay chính ráng chiều rực lửa đã nhuộm màu đỏ máu.Lâm Nhữ nhìn thẳng, giống như thấy màu máu đỏ rực, lại giống như không thấy gì cả. Trước mắt nàng trắng xóa, thi hài của con ngựa phóng đại vô hạn trong tầm mắt, biến hình vặn vẹo, tiếng hí thê thảm lặp đi lặp lại bên tai, rung động kịch liệt làm đau màng nhĩ, xương như bị tảng đá lớn nghiền qua khiến cả người đau đớn. Cảm giác đau dữ dội cùng choáng váng xen lẫn nhau, khiến trời đất như quay cuồng.Sau một thoáng ngây người, hạ nhân đồng loạt chạy đến chỗ Lâm Nhữ.“Nhị lang!”“Nhị lang, ngài thế nào rồi?”“Nhị lang vẫn ổn chứ?”Những tiếng gọi to ân cần như thủy triều lũ lượt dâng lên. Lâm Nhữ nhắm mắt rồi lại mở mấy lần. Nàng hít một hơi thật sâu, buông bỏ sự mềm yếu và kinh hoảng không nên có, chật vật đứng dậy. Cơ thể nhỏm dậy được chút nào thì xương cốt cũng nặng nề thêm chừng ấy, giữa hai lòng bàn tay là máu tươi đầm đìa, mặt mày tóc tai toàn là tàn tro, hồ bào trên người bị thiêu đốt một vạt lớn.Lông bờm trên thân ngựa điên bị cháy trụi, ngọn lửa yếu dần trong vũng máu.Lâm Nhữ nhìn thẳng, cơ thể lảo đảo đột ngột té xuống, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt tái mét, mi mắt cong rủ xuống.“Nhị lang!” Mọi người sợ hãi kêu lên.Phương Vị chậm hơn nửa bước mới đến, máu đỏ nửa bên mặt lộ ra phần thịt cháy, vội kêu: “Mau mời đại phu!”Hạ nô hoảng loạn chạy ra phủ.Thư cửu nương cùng Phương Hiếu ở sau chạy đến. Thư cửu nương gấp quá khóc lên, Phương Hiếu vừa vội vừa tức, chòm râu bạc vểnh lên, mắng lớn: “Đám vô dụng, sao lại để cho nhị lang bị thương!” Ông cao giọng quát: “Còn ngơ ra đấy làm gì, mau mang băng ghế dài đến!”Gian Ngọc Lan ở gần nhất nên ông ra lệnh đưa Lâm Nhữ đến đó.Cả đám người vây quanh nàng, cổng chính phủ đệ đã đổ ngã, cửa phủ trống rỗng cũng chẳng ai trông coi hay để ý đến.Họ chỉ lo nhìn Lâm Nhữ, cảm động vì Lâm Nhữ không để ý đến an nguy bản thân mà ghìm lại được ngựa điên, càng thêm kính trọng nàng, sợ nàng có chuyện gì bất trắc.Truyện convert hay : Chấn Nam Minh