Chương 79 : Tình ý luyến lưu
"Huy nương!” Lan Tôn sợ run người gọi lớn, sắc mặt càng ngày càng xấu. Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Nhữ, cắn môi, chạy vào phòng kho.Lâm Nhữ nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn, Lan Tôn đã vào phòng kho. Nàng mau chóng nhặt roi ngựa lên rồi nắm chặt.Lan Tôn chạy ra, bước chân dồn dập, đến bên cạnh Sùng Huy, tay trái nâng cằm hắn lên, cạy miệng hắn ra, trong lòng bàn tay phải có hai viên thuốc màu đen.Lâm Nhữ không chậm trễ, quay đầu quất roi vang một tiếng “chát”. Lan Tôn ngã nhào. Lâm Nhữ sải bước xông đến, lấy đầu gối đỡ eo Lan Tôn, cầm hai cánh tay nàng vặn sau lưng, lấy dải lụa khoác trên tay nàng làm dây thừng, trong nháy mắt buộc chặt cả đôi chân của Lan Tôn.Trên đất, hai viên thuốc đen rơi bên gò má Sùng Huy. Lâm Nhữ nhặt lên, liếc mắt nhìn Sùng Huy, hắn cũng đẫm nước mắt nhìn nàng. Lâm Nhữ cắn răng đứng dậy, đến bên cạnh Hà Lịch, bóp miệng Hà Lịch nhét thuốc vào.“Ngươi quả là đồ ác độc, Huy nương tốt với ngươi như vậy nhưng ngươi lại mặc kệ hắn.” Lan Tôn mắng khản giọng.Lâm Nhữ chỉ đút cho Hà Lịch một viên, viên còn lại âm thầm để bên cạnh Hà Lịch, không phân trần, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Lan Tôn, lạnh lùng nói: “Biểu ca là người thân nhất của ta, nhà họ Phương của ta không thể thiếu huynh ấy. Sùng Huy sao có thể so với biểu ca ta được. Cô thích Sùng Huy như vậy thì để Sùng Huy với cô làm một đôi uyên ương chung số phận đi.”Lâm Nhữ cởi khăn buộc cổ tay của Hà Lịch, máu đã ngừng chảy. Nàng cầm khăn đến cạnh Sùng Huy, quai hàm của Sùng Huy đầy máu khiến khăn bị thấm ướt. Lâm Nhữ nhét nó vào miệng Lan Tôn.“Ngươi…” Lan Tôn giãy giụa, Lâm Nhữ sao có thể cho Lan Tôn thoát ra được. Lâm Nhữ bóp khăn để máu rơi vào miệng Lan Tôn trôi xuống cổ họng. Lan Tôn muốn ói nhưng ói không ra nên nuốt xuống từng ngụm.Làm mấy lần như vậy, vết máu trên cổ Sùng Huy đã được lau sạch. Mặt mày Lan Tôn tái mét, môi tím bầm cho thấy cũng đã trúng độc.Lâm Nhữ ném khăn đi, lấy váy Lan Tôn lau tay. Lâm Nhữ đứng dậy. Hà Lịch có thể cử động nhưng cả người yếu ớt không chút sức lực, khó nhọc nói: “Nhữ lang, Sùng Huy rất chân thành với đệ, kêu Lan Tôn viết đơn thuốc tìm đại phu điều chế đi. Mau cứu Sùng Huy.”“Không được!” Lâm Nhữ cự tuyệt quyết liệt, nhẫn tâm như người đá có trái tim sắt thép. Nàng nói: “Nếu không phải do hắn thì huynh sẽ không gặp phải tai họa bất ngờ này.”Dứt lời, nàng vào phòng kho di chuyển đồ đạc, lúc sau đi ra nói: “Giờ đã muộn rồi, đào hố sẽ phiền phức lắm, ném hai người họ vào trong hốc trước đi, qua tầm mười ngày nửa tháng chết hẳn rồi hãy đến đào hố chôn họ.”Lâm Nhữ vừa nói vừa đỡ Hà Lịch ngồi dậy, âm thầm nhặt viên thuốc lên. Nàng đi qua lôi cánh tay Sùng Huy, thô lỗ kéo hắn vào phòng kho.“Độc trên người biểu ca ngươi vẫn chưa được giải hoàn toàn, nếu ngươi giết chúng ta thì hắn sẽ phải chôn cùng.” Lan Tôn gào lên, vì độc đã xâm nhập vào dạ dày, nên dù thét lên nhưng lại nghe như muỗi vo ve.Lâm Nhữ liếc Lan Tôn một cái, vẫn một mực lôi kéo Sùng Huy vào phòng kho. Tới trước cái hốc, nàng tránh tầm mắt của Lan Tôn mà nhét thuốc vào miệng hắn.Sùng Huy vốn đã rũ rượi như chết đi, hồn bay phách lạc, giờ chớp chớp đôi mắt, rạng rỡ nhìn Lâm Nhữ.Lâm Nhữ thở dài, kề sát bên tai hắn, nói thật nhỏ: “Sao ta có thể bỏ mặc huynh được, chỉ đang diễn kịch để ép cô ta giao thuốc giải ra.” Nàng vừa dứt lời liền ngẩng đầu, trong nháy mắt Sùng Huy đã nước mắt đẫm mặt, vết máu khiến gương mặt xinh đẹp lại loang lổ như vai hề trên đài diễn.Trái tim cứng rắn của Lâm Nhữ cũng phải hóa mềm yếu vụn vỡ, nàng nào đành nỡ vô tình vô nghĩa. Một người dù chết cũng không muốn rời khỏi nàng, giữa đất trời tối tăm không một tia sáng như khó tránh khỏi bừng lên sắc xuân rộ bốn mùa. Ngón tay nàng lướt qua khóe mắt Sùng Huy, lau nước mắt cho hắn rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng kho.“Bọn ta chết thì biểu ca của ngươi cũng phải chết. Ta với ngươi làm một cuộc trao đổi. Ta nói ra đơn thuốc giải còn ngươi sẽ cứu ta và Sùng Huy được chứ?” Mặt mày Lan Tôn tái mét, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Lâm Nhữ.“Cô gạt ai thế!” Lâm Nhữ cười nhạt, sự tàn nhẫn trên gương mặt khiến người ta sợ hãi: “Một viên giải nửa độc, hai viên giải hết. Cô vốn tưởng rằng ta chắc chắn sẽ thoải mái để Sùng Huy ở lại, còn tưởng là Sùng Huy rất vui lòng ở lại. Cô hạ độc biểu ca ta chỉ vì muốn cầm chân huynh ấy, ta thấy huynh ấy mãi không về sẽ đến xem xét tình hình, sau đó cô sẽ giữ được Sùng Huy.”Trong lòng nàng biết hai viên thuốc không thể giải hết độc, nhưng phải nói như vậy để ép Lan Tôn khỏi phải ôm tâm lý may mắn.“Ta không hề nghĩ như vậy…” Lan Tôn ho khan, cả người yếu ớt, cơ mặt càng lúc càng gượng gạo, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Không sợ lỡ như chỉ sợ không may, ngươi không sợ chẳng may hai viên thuốc không thể giải hết độc cho biểu ca ngươi sao?”Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Trở Về Vị Trí Cũ