Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 77: Vì Nghĩa Không Chùn Bước

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 77: Vì Nghĩa Không Chùn Bước


Chương 77 : Vì nghĩa không chùn bước

Cuối giờ Sửu, lúc đó khuya khoắt vắng người, chắc hắn ghé vườn trúc tía. Tính quãng đường thì đầu giờ Mão đã có thể tránh tai mắt người khác mà về, sao đã cuối giờ Ngọ rồi vẫn chưa trở lại?

Quách Thành An e là không dám ra tay giết người, vả lại giờ gã cũng không ở trong thành Nhuận Châu. Nhưng sợ là bên ngoài vườn trúc tía có con sông sâu không thấy đáy, ban đêm không thấy rõ cầu nổi, chẳng lẽ hắn đã rơi xuống sông rồi.

Mới nghĩ đến khả năng này, tim của Lâm Nhữ chợt co rút lại rồi đập thình thịch liên hồi. Nàng bất chấp bây giờ ghé vườn trúc tía sẽ bị người phát hiện, vội đứng dậy ra ngoài.

Sùng Huy đứng ngây ra một bên như tượng gỗ, giờ thấy Lâm Nhữ cất bước đi liền nhích người hô to: “Nhị lang, nàng đi đâu vậy?”

Hắn chạy theo, bắt lấy cánh tay nàng không buông.

Lâm Nhữ rút tay ra, mấy đầu ngón tay của Sùng Huy như mọc rễ bám chắc lấy. Lâm Nhữ cố sức rút ra, đẩy được ngón này thì ngón khác lại bám chặt lấy không ngừng.

“Ta có việc gấp, huynh đừng làm loạn thêm.” Lâm Nhữ cau mày.

“Ai nói ta làm loạn thêm.” Sùng Huy mở to cặp mắt tròn, ưỡn ngực, ăn nói hùng hồn: “Hà đại lang không ở bên nàng thì ta phải đi theo bảo vệ nàng.”

“Huynh bảo vệ ta?” Lâm Nhữ nhìn khí thế nguyện vì mình mà vào chốn dầu sôi lửa bỏng của hắn, nhất thời không nói rõ đó là cảm giác gì, lời quát mắng đến bên miệng lại nuốt xuống, bật cười nói: “Được rồi, huynh đi cùng ta.”

Không mang theo vật phẩm cung ứng cho cuộc sống hằng ngày của vườn trúc tía, cũng vì lo cho an nguy của Hà Lịch nên Lâm Nhữ không tránh né ánh mắt người khác, mang theo Sùng Huy giục ngựa chạy thẳng đến rừng trúc tía.

Rừng trúc tía trừ lúc chặt trúc mới có người vào, bình thường rất hiếm dấu người. Vết xe trên lối nhỏ vào rừng rõ ràng, nhìn dấu xe lăn bánh chỉ có vào chứ không ra. Vậy là sau khi Hà Lịch đến thì không ra ngoài nữa. Lo lắng trong lòng Lâm Nhữ càng sâu.

Bên ngoài vườn trúc tía không có xe ngựa, cũng không có gì lạ trên mặt sông, mở cửa vào có dấu bánh xe đi vào trong chứ không có dấu trở lại.

Vậy là không phải rơi xuống sông, Lâm Nhữ thở phào nhẹ nhõm.

Vườn yên ắng, giữa hè là lúc cỏ hoa cây cối sum sê nhất. Cảnh sắc trong vườn so ra khác với lần tới trước đó. Cây cối xanh um, từ xa nhìn lại là bóng râm rợp một khoảng. Trong vẻ xanh biếc hấp dẫn lại có nhiều đóa hoa đỏ tươi mũm mĩm hé đầu ra, nụ hoa sắp nở mơn mởn, muôn màu rực rỡ, không nơi nào không mang theo ý xuân.

Lâm Nhữ không rảnh để thưởng thức cảnh đẹp, giục ngựa chạy gấp. Sùng Huy đi theo sát nàng, mới cưỡi ngựa mấy lần mà kỹ thuật rất khá, một bước cũng không rời.

Con đường đến phòng kho và lầu Sơ Ảnh không chung lối. Lâm Nhữ thoáng dừng ở ngã rẽ sau đó đến phòng kho.

Xe ngựa dừng trước phòng kho, Lan Tôn trông ngóng đứng trước xe. Nàng mặc áo váy màu vàng ngỗng xinh đẹp bắt mắt, thấy hai người liền vén váy lên chạy như bay đến. Lâm Nhữ vội kéo cương, ngựa hí lên một tiếng, vó ngựa tung lên cao đạp một vòng trên không trung mới dừng lại.

Suýt chút nữa Lan Tôn đã bị vó ngựa giẫm nát thành thịt vụn nhưng lại không hề thấy sợ. Lan Tôn liếc Lâm Nhữ một cái liền vượt qua Lâm Nhữ, gọi Huy nương rồi nhào về phía hắn.

“Cô chạy nhanh như vậy làm gì? Hại nhị lang phải ghìm cương ngựa gấp suýt té.” Sùng Huy lớn tiếng mắng, nhảy xuống ngựa, tiện tay vứt cương đi, vọt tới trước ngựa Lâm Nhữ để đỡ nàng xuống, hỏi han ân cần: “Có bị dọa không? Có khó chịu gì hay không?”

“Huy nương, ngươi…” Lan Tôn kinh ngạc nhìn hắn, hốc mắt đỏ lên.

Hôm nay Lan Tôn cố ý chưng diện, mày như núi xuân, mắt như nước hồ thu, môi thắm son đỏ. Nàng vốn xinh đẹp nên trang điểm càng thêm lộng lẫy, yêu kiều như tiên nữ. Nước mắt rơm rớm muốn rơi xuống như mưa đẫm hoa lê, dáng vẻ buồn rầu tan nát cõi lòng.

Sùng Huy làm như không thấy, đỡ Lâm Nhữ xuống ngựa kiểm tra một lượt, thấy vẻ mặt của Lâm Nhữ như thường mới nhìn Lan Tôn hỏi thẳng: “Hà đại lang đâu?”

Lan Tôn cắn môi, nước mắt rưng rưng rơi xuống: “Huy nương, ta rất lo, sợ ngươi gặp phải bất trắc gì.”

“Có thể gặp chuyện bất trắc gì chứ, cô nghĩ quá rồi.” Sùng Huy hoàn toàn không cảm kích, sau khi phản bác lời Lan Tôn còn cong mi mắt, cười vui vẻ muốn khoe khoang, tự đắc nói: “Nhị lang rất tốt với ta, chúng ta cắn…”

“Sùng Huy!” Lâm Nhữ quát lớn.

Sùng Huy kêu “ối” một tiếng, vội che miệng. Tuy bụm miệng không nói lời nào nhưng đôi mắt to tròn vẫn tỏ vẻ hớn hở, góp phần thổi phồng lên lời nói còn chưa thốt ra khỏi miệng.

“Ngươi… các ngươi… Y biết ngươi là…” Lan Tôn chỉ Sùng Huy, lại chỉ Lâm Nhữ. Sùng Huy vẫn mặc bộ áo tay bó bằng cẩm bào, dáng người cao lớn mà thon thả, tràn đầy sức sống như cây tùng. Lan Tôn hết nhìn Lâm Nhữ lại nhìn Sùng Huy, nói mấy tiếng cực kì khó khăn: “Y… biết… ngươi là… con trai rồi sao?”

“Biết chứ, ta là con trai, nhị lang là…” Sùng Huy nói phân nửa vội che miệng.

“Nhị lang là gì?” Lan Tôn nhíu mày, nhìn hắn chằm chằm.

Sùng Huy đảo mắt, nói: “Nhị lang là Bồ Tát nên không trách ta.”

“Cho dù không trách ngươi thì ngươi là con trai, y cũng là con trai, các ngươi không thể làm gì được cả. Ngươi trở lại đi, ta ở bên cạnh ngươi có được không?” Lan Tôn ngây ngốc nói. Ngày trước nàng luôn cố kìm nén lại vì sợ dọa Sùng Huy, nếu giờ không thổ lộ thì người sẽ chạy mất, nên không để ý mặt mũi gì nữa.

Sùng Huy run lên, xoa cánh tay, vẻ mặt chán ghét: “Ta không cần ai ở cạnh hết. Ta chỉ cần nhị lang thôi.” Đang nói chuyện thấy Lâm Nhữ muốn nhảy lên chỗ đánh xe để xem xét trong thùng xe, hắn liền níu nàng lại nói: “Để ta.”

Vén rèm hoa tròn màu xanh đậm lên, thóc gạo, lương thực, vật liệu may mặc đều chưa lấy xuống, Hà Lịch nằm ngang ở trên, ánh mắt trợn ngược, sắc mặt tái nhợt, môi tím bầm. Sùng Huy sợ hãi kêu lên, đỡ Hà Lịch dậy, lớn tiếng gọi: “Hà đại lang! Hà đại lang!”

Hà Lịch mềm rũ người không ngồi thẳng được, thần trí vẫn tỉnh táo, nhìn Lâm Nhữ, con ngươi chuyển động không ngừng.

Không phải tình huống xấu nhất, Lâm Nhữ bây giờ mới dám thở phào. Hà Lịch thành ra như vậy nhìn là biết do ai gây nên. Nàng nhìn Lan Tôn, nhàn nhạt nói: “Đưa thuốc giải cho ta.”

“Để Huy nương ở lại, không mang hắn ra khỏi vườn nữa, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.” Lan Tôn cuồng loạn kêu lên: “Đừng hòng tìm đại phu điều chế thuốc giải, đây là bài thuốc bí truyền của nhà ta, năm xưa phụ thân ta phụng lệnh của Hoàng hậu hạ độc sủng phi của Hoàng đế, cả thái y trong cung cũng không điều chế được thuốc giải, nói chi đến mấy đại phu ở thành Nhuận Châu.”

Thấy Lan Tôn ở trước xe ngựa thì Lâm Nhữ đã có dự cảm, nên không thấy bất ngờ mấy. Người này cơ mưu thâm sâu khó lường, không phải kẻ dễ đối phó. Lâm Nhữ thoáng trầm ngâm, nhàn nhạt nói: “Giờ ta đồng ý với cô thì sau khi cô giải độc cho biểu ca ta, ta không để Sùng Huy ở lại nữa, cô tính làm thế nào?”

“Tất nhiên sẽ không giải hết một lần. Hắn ta thường xuyên mang vật dụng thường ngày đến, mỗi tháng ta sẽ cho hắn uống một viên thuốc giải.” Lan Tôn đỏ ngầu mắt nói.

Tính toán chu toàn thật, quả nhiên không phải dễ thương lượng.

Lâm Nhữ thầm hối hận, Hà Lịch đã đề cập với nàng rằng Lan Tôn giống như điên rồi, không thể không đề phòng. Nàng lại qua loa không để ý nên gây ra tai họa ngày hôm nay.

Tầm mắt Lâm Nhữ dời về gương mặt Sùng Huy. Trước mắt chỉ có thể tạm thời để Sùng Huy ở lại cho Hà Lịch ăn một viên thuốc giải trước, sau khi ra khỏi vườn trúc tía gọi đại phu chẩn trị nghĩ cách điều chế thuốc giải mới trừng phạt Lan Tôn rồi mang Sùng Huy đi.

Vẻ mặt của Sùng Huy ngơ ngác như không hiểu được sao Lan Tôn lại nói những lời ấy. Sau khi hắn thấy ánh mắt của Lâm Nhữ, cả người hắn liền chấn động, sợ run trong phút chốc, nhìn về phía Lan Tôn, ánh mắt tàn bạo ác liệt. Hắn buông Hà Lịch ra, phóng tới chỗ Lan Tôn như đao bén rời vỏ. Đôi chân dài bước như bay khiến cho người ta có cảm giác nghẹt thở. Lan Tôn si mê nhìn hắn. Sùng Huy vọt đến trước mặt Lan Tôn, vung nắm đấm về phía nàng. Một quyền không hề nương tình, tay nổi đầy gân xanh. Khi quả đấm đến dưới mắt Lan Tôn thì gắng gượng ghìm lại, hét lớn: “Cô đừng hòng tách ta ra khỏi nhị lang, mau đưa thuốc giải cho Hà đại lang, thuốc giải trị một lần dứt độc ấy!”

Lan Tôn ngây người, không nghĩ tới Sùng Huy lại muốn đánh mình, mặc dù vẫn chưa đấm nhưng nàng có thể nhìn ra, không phải Sùng Huy không nỡ ra tay mà là sợ đánh nàng rồi nàng sẽ không giao thuốc giải ra.

Cảm giác như bị trăm mũi tên xuyên qua tim vậy!

“Huy nương, tình cảm chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ còn không bằng một người ngoài sao?” Lan Tôn ngân ngấn nước mắt, run rẩy vươn tay kéo Sùng Huy. Cánh tay trắng nõn, ngón tay nhỏ nhắn mềm nhũn hơi cụp xuống, yếu ớt.

Sùng Huy không có chút lòng thương hương tiếc ngọc nào, né tránh Lan Tôn, đưa tay ra sau lưng không để nàng nắm lấy, chân mày nhíu chặt, hung tợn trừng nàng: “Đưa thuốc giải đây.”

Lan Tôn cắn môi phân tranh với hắn.

Đó là đòn hiểm cuối cùng để nàng giữ được hắn, có được hắn.

Truyện convert hay : Hello, Công Tước Đại Nhân!

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 77: Vì Nghĩa Không Chùn Bước