Chương 74 : Hẳn người có hay
"Nàng thấy làm như vậy có được không?”Giọng nói của Sùng Huy vang bên tai khiến cơ thể Lâm Nhữ run lên, mãi một lúc sau mới tập trung được. Nàng hỏi: “Huynh nói gì?”“Nàng không nghe lời ta nói sao?” Sùng Huy dẩu môi, vẻ mặt không cam nguyện lắm nhưng vẫn nói lại một lần thật nhanh: “Chúng ta dùng kế giương đông kích tây được không?”Phương Du Phong say mê chơi cá độ, đường đường ngăn cản gã sẽ khiến tình huynh đệ rạn nứt. Chi bằng âm thầm xếp đặt vài người kéo gã đến chỗ khác cá độ. Ngoài mặt là cá độ nhưng bên cạnh cá độ thì những người này còn kể lể những việc khác, bàn tán ghét cái gì nhất khi cá độ. Ban đầu nói chuyện thắng lại số tiền đã thua thì ngừng chơi, sau đó lại nói ghìm cương trước bờ vực vẫn chưa muộn. Lời của người cùng hoàn cảnh với nhau sẽ dễ nghe lọt tai hơn. Cứ như thế mà tạo ảnh hưởng ngầm, về sau, từ cá độ mỗi ngày đến hai ba ngày mới cá độ một lần, rồi qua thật nhiều ngày mới cá độ nữa, xem thử Phương Du Phong có yêu thích chuyện gì khác không, để dời tâm tư của gã từ cá độ sang sở thích khác đó. Cứ như vậy sẽ từ từ cai được. Nếu như cai không dứt thì sắp xếp người mà gã thua tiền là người của Lâm Nhữ. Lâm Nhữ có thể thu lại số tiền đó xem như không bị hụt. Cũng có thể bất chấp để Phương Du Phong phân nhà, đợi gã bại hết gia sản rồi sẽ không cá độ nữa.Lâm Nhữ không ngừng vỗ bàn khen hay lắm.Tuy rằng vế sau của hắn thì nàng không nghĩ thế. Nàng là chủ gia đình này, không muốn phải phân nhà ra, cũng không muốn thấy con cháu nhà họ Phương thất thế, nhưng những vế trước của hắn thì tuyệt lắm.Một người sống ngăn cách với đời, chỉ biết mấy mặt chữ khi đọc quyển “Ba mươi sáu kế” lại có thể nghĩ ra biện pháp ứng phó tuyệt vời như vậy, đúng là một thiên tài!“Nhị lang, nàng thấy cách này có thể sử dụng không?” Sùng Huy thăm dò lời nói và vẻ mặt của Lâm Nhữ, vui vẻ hỏi, thân mình lại muốn dán lên người Lâm Nhữ.Lâm Nhữ gật đầu, sợ hắn lại đòi thưởng cắn môi mình nên không vội khen hắn mà nói: “Không được cắn môi, muốn được thưởng cái gì khác thì nói với ta.”“Chỉ muốn cắn môi nàng thôi.” Sùng Huy bĩu môi, dù không nói ra thành lời nhưng đôi mắt sáng rỡ đã để lộ ra hết tâm tư của hắn. Hắn nắm cánh tay Lâm Nhữ lắc qua lắc lại.Lâm Nhữ dở khóc dở cười, nhìn vẻ mặt mất mát của hắn, không khỏi mềm lòng nhưng vẫn cố nén, đẩy hắn nói: “Ta định mấy ngày nữa đi một chuyến tới kinh thành, lúc đó không dẫn theo ai hết ngoài huynh, có được không?” “Thật vậy chứ?” Sùng Huy thoáng chốc mừng rỡ, buông Lâm Nhữ ra, nhảy cẫng lên, xoay vòng vòng không ngừng được như con quay.Lâm Nhữ cười tủm tỉm một hồi, hơi mệt nên về phòng.Sùng Huy đang xúc động vô cùng nên không thèm để ý đến hành động bỏ rơi hắn lại một mình của nàng. Hắn đương cái tuổi tràn đầy sức sống, nhưng lại dùng giọng nói trong trẻo chưa biến đổi hoàn toàn mà ra vẻ cụ non than thở: “Rốt cuộc cũng có cơ hội bỏ rơi những người khác, chỉ có mình với nhị lang mà thôi.”Than thở xong hắn lại chán nản: “Sao phải đợi mấy ngày nữa, tối nay đi luôn thì tốt biết bao.”Cảnh Sơ vào phòng hầu hạ Lâm Nhữ, đứng trước cửa nghiêng đầu sang nhìn hắn, lắc đầu không ngừng.“Nếu nhị lang thật sự không có ý gì với hắn thì không nên giữ cái tên ghen tuông này bên người.” Nàng lại than, lẩm bẩm: “Dù không có ý gì thật nhưng vẫn rất thương hắn, e là không nỡ đuổi đi.”Không thể đến phường quạt làm việc, Lâm Nhữ dậy trễ hơn bình thường, cuối giờ Thìn nàng mới tỉnh giấc. Nàng đẩy cửa sổ ra nhìn, mặt trời rực rỡ trên cao, ánh sáng chói lọi, nắng vàng rọi đình đài lầu gác, nguy nga lộng lẫy, hiên ngang hùng vĩ khó thốt nên lời.Lâm Nhữ phải ghé qua thăm chỗ Cẩm Phong. Lúc trước nàng muốn Sùng Huy thân thiết với Cẩm Phong để chàng bớt buồn phiền trong lòng. Nàng còn hứa với Phương Khương thị dẫn Sùng Huy qua cho bà nhìn thử. Hôm nay rảnh rỗi nên làm luôn cả hai chuyện cùng lúc.Sùng Huy đã dậy từ sớm. Hắn mặc một bộ áo váy dài phối áo trắng phù hợp cả trai lẫn gái, ngồi trước bàn đọc sách. Hắn nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn. Lâm Nhữ mặc một bộ hồ bào màu tím nhạt bó sát người, dáng thẳng như cây bạch dương, lịch thiệp nho nhã, nhanh nhẹn gọn gàng. Sùng Huy ngây người kinh ngạc nhìn ngắm, ánh mắt không dời đi. Lâm Nhữ cười tủm tỉm đến gần, lắc bàn tay trước mặt hắn: “Ngây người gì thế?”“Nhị lang thật xinh đẹp, nếu ta đẹp được như nàng thì tốt quá.” Sùng Huy nhìn Lâm Nhữ một lượt, ánh mắt nóng bỏng lộ liễu như muốn lột trần nàng.Nàng có đẹp mấy cũng không đẹp bằng hắn. Mà không chỉ mình nàng, cả thành Nhuận Châu này cũng chỉ có Tạ Thiên năm xưa mới có thể sánh bằng hắn.Người ngốc không biết mình đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Lâm Nhữ cười cười, quan sát một lúc, đoán Sùng Huy vẫn thích đồ con trai hơn liền mở miệng gọi Cảnh Sơ: “Trong mấy bộ xiêm áo mới làm cho Sùng Huy mấy hôm trước lấy áo tay bó màu xanh lơ ra để huynh ấy thay.”Xiêm áo được mang ra, Sùng Huy không cho Cảnh Sơ ở gần giúp đỡ mà đoạt lấy, ngượng ngùng nói: “Để ta tự mặc.”“Huynh chưa mặc kiểu này bao giờ, có biết mặc không đấy?” Lâm Nhữ nhướng mày trêu ghẹo: “Lát nữa chớ có mặc ngược, nếu không Cảnh Sơ lại phải giúp huynh cởi ra mặc lại.”“Chưa từng mặc cũng biết mặc.” Sùng Huy phồng má lên, một tay cầm xiêm áo, tay còn lại lấy quyển “Nghi lễ” trên giá sách xuống, thở hổn hển: “Trong này có giới thiệu, nàng đừng hòng thấy ta làm trò cười.”Bên trong quyển “Nghi lễ” ngoại trừ bàn về lễ nghi còn chỉ cách thực hiện các động tác và cách ăn mặc.Lâm Nhữ cười ha hả.Ở cạnh Sùng Huy không hiểu sao tâm trạng luôn rất tốt. Dạo này nàng cười sảng khoái nhiều gấp mấy lần so với những năm trước.Sùng Huy xẩu hổ như thiếu nữ, thay xiêm áo cũng không cho Cảnh Sơ nhìn. Lâm Nhữ cũng không tiện ở cạnh nhìn hắn, rời khỏi phòng sách với Cảnh Sơ, an nhàn chờ trong sảnh.Đồ ăn sáng đã được bày ra, dần dần nguội lạnh, hâm nóng một lần, lại nguội đi.“Sinh con cũng không lề mề đến vậy.” Cảnh Sơ lẩm bẩm.Truyện convert hay : Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư