Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 242: Đã Lâu Không Gặp

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 242: Đã Lâu Không Gặp


Chương 242 : Đã lâu không gặp

Hà Lịch nhảy xuống ngựa. Sùng Huy bước nhanh đến cạnh Hà Lịch. Hà Lịch có nhiều chuyện muốn hỏi Sùng Huy, nhưng giờ không nói ra được lời nào. Một lúc sau, Hà Lịch mới khách sáo: “Huynh tùy tiện đến chỗ này sao?”

“Qua xem thử tiến độ thế nào. Nhìn thế này thì, tiền ứng trước mười nghìn lượng vàng đã dùng hết rồi, cần chi thêm tiền nữa đúng không?” Sùng Huy hỏi. Hắn không mặc xiêm áo trắng mà là cẩm bào màu xanh đậm. Sắc mặt hắn không còn trắng nõn như lúc trước ở nhà họ Phương. Bởi vì nước da của Sùng Huy không sáng bóng, hốc mắt xanh đen, cằm có râu nên nhìn khí sắc không được tốt lắm.

Hà Lịch chần chừ trong một thoáng, vẫn lựa lời nói thật: “Thanh toán thêm hai mươi nghìn lượng vàng rồi. Dựa theo tiến độ thì đến trung tuần tháng tư sẽ trả tiền tiếp.”

“Tiền cạn sạch cả rồi, chỉ có thể chờ bán nhà sao?” Sùng Huy hỏi.

Hà Lịch gật đầu.

Sùng Huy cho tay vào ngực, móc ra một chồng ngân phiếu đưa cho Hà Lịch: “Huynh cầm đỡ những thứ này, chỉ cần khoảng một tháng nữa, ta có thể gom đủ ba mươi nghìn lượng vàng. Ta vốn muốn chờ gom đủ rồi mới đưa huynh. Nhưng giờ gặp huynh thì đưa trước cho huynh vậy.”

Số tiền trên ngân phiếu có nhiều có ít, mấy trăm cho đến một hai nghìn lượng vàng. Cộng lại được mười lăm nghìn lượng vàng. Hà Lịch ngây người, điều bản thân chưa hiểu lập tức thông suốt: “Huynh đồng ý quản lý và kinh doanh phường quạt với Tạ phu nhân vì muốn lấy tiền đặt hàng đưa cho nhà họ Phương bù vào khoảng trống sao?”

“Tất nhiên rồi, nếu không phải có tính toán của bản thân, ai thèm xen vào chuyện nhà họ Tạ của bà ta chứ. Ta không chỉ muốn dùng tiền đặt hàng vào việc khác, mà chờ gom đủ tiền, ta liền bỏ không làm nữa. Bà ta không am hiểu chuyện làm quạt. Ninh nương xử sự đơn giản thô bạo. Đám thợ quạt đã rời nhà họ Tạ mười mấy năm, sẽ không dễ quản lí. Đến khi ấy, phường quạt vẫn phải đình công. Người buôn quạt đi một đường vòng vèo, sau khi so sánh vẫn thấy nhà họ Phương tốt nhất, tất nhiên sẽ quay lại đặt hàng quạt nhà họ Phương rồi. Quạt nhà họ Phương chúng ta sẽ có đường sống hồi phục trở lại.” Sùng Huy lạnh lùng nói, giữa chân mày là địch ý buốt giá.

Trong mắt trong lòng Sùng Huy chỉ có nhà họ Phương. May mà mình không hoài nghi Sùng Huy, nếu không đối phương làm sao chịu đựng được.

Hà Lịch im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Huynh đưa hết tiền cho ta, sổ sách biết tính thế nào?”

“Ai quan tâm sổ sách của bà ta thế nào. Tiền do ta cầm, bà ta có thể lên phủ nha cáo trạng ta. Muốn làm gì thì làm.” Sùng Huy không để ý.

Ngân phiếu trong tay nặng nề như tảng đá lớn. Có được số tiền này, tuy vẫn chưa đủ xây lại phường quạt, nhưng có thể kéo dài, làm quạt bán có lời thì không cần phải bán nhà nữa.

Nhưng mà, đây là tiền nhà họ Tạ. Quân tử không làm chuyện mờ ám. Hai bên lén lút trao nhận thế này, không có sự đồng ý của Tạ phu nhân, quả thật không hề chính trực.

Sùng Huy nhìn vẻ mặt của Hà Lịch, vội la lên: “Số tiền này chỉ mượn trước mà thôi. Chờ chúng ta có tiền thì trả lại là được. Nếu như huynh không nhận lấy, sẽ uổng phí công sức có lệ một phen của ta.”

Mặt mày của Sùng Huy cực kì sốt ruột, một Sùng Huy mà Hà Lịch quen thuộc đã trở lại.

Hà Lịch không phải đang cầm tiền trong tay, mà là cầm lấy trái tim chân thành ấm áp của Sùng Huy.

Vì nhà họ Phương, Sùng Huy có lệ với Tạ phu nhân. Nếu hắn không nhận số tiền này, chính là đạp lên vất vả mà Sùng Huy đã bỏ ra.

Lời của Bạch Chỉ vang lên bên tai hắn: “Tồn vong của nhà họ Phương so với kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của nhị lang thì bên nào nặng bên nào nhẹ?” Đạo lý trước mắt cũng giống vậy. Quân tử cần đi con đường ngay thẳng để lấy tiền tài, không nên đi vào con đường bất nghĩa. Nhưng mà, nếu như cố chấp như khúc gỗ không chịu thay đổi, không chỉ phụ tấm lòng của Sùng Huy mà còn mặc kệ nhà họ Phương lâm vào nguy cơ. Hà Lịch chậm rãi nhét ngân phiếu vào ngực mình.

Sùng Huy thở phào như trút được gánh nặng. Hốc mắt hắn đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Hà đại lang, cảm ơn huynh đã luôn tin tưởng ta. Chìa khóa trong tay Tạ phu nhân thực sự không phải do ta đưa cho. Ta có hỏi La di nhưng La di không chịu nói.”

La di? Chắc là vị phu nhân đã đuổi theo hắn ra Tạ phủ vào ngày hôm ấy.

Bà có gương mặt bình thản, dễ thân cận, đáng kính trọng. Sùng Huy có thể liên tục giúp đỡ nhà họ Phương chắc hẳn đã nhờ có bà hỗ trợ nhiều.

Hà Lịch cười cười, ôn tồn nói: “Bà ấy dù gì cũng là thiếp thân làm hồi môn của mẫu thân huynh, tình cảm giữa bà ấy với mẫu thân huynh rất sâu nặng. Huynh cũng đừng làm khó bà ấy quá.”

“Nhưng mà ta thật sự muốn ngay lập tức chứng minh mình trong sạch, lập tức trở về bên cạnh nhị lang. Dạo này không được gặp nhị lang, ta khó chịu muốn chết.” Sùng Huy bĩu môi, giọng nói uất ức, khôi phục lại dáng vẻ ngây ngốc lúc trước ở nhà họ Phương.

Hà Lịch mỉm cười: “Giờ huynh có muốn chứng minh mình trong sạch cũng không gặp được nhị lang đâu. Sáng nay nhị lang đã đến Trường An rồi…”

“Gì? Sao huynh không nói sớm!” Sùng Huy kêu to, nắm lấy cương ngựa trong tay Hà Lịch: “Hà đại lang, cho ta mượn ngựa, ta đuổi theo nhị lang!”

Phường quạt nhà họ Tạ bắt đầu làm việc trở lại chưa đến một tháng, Sùng Huy đi được sao?

“Sùng Huy!” Hà Lịch kêu to.

Thế đi của Sùng Huy như gió, mới đó đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Xe ngựa đi đường dài lăn bánh chậm rãi, ngày hai mươi lăm Lâm Nhữ mới đến Dương Châu.

Bến đò nhộn nhịp kẻ đến người đi, sự ẩm ướt của nước sông phả vào mặt. Lâm Nhữ hòa vào dòng người đi về trước. Bình thường, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, giờ nàng lại cúi thấp đầu, hốc mắt ửng đỏ, khó lòng kìm nén.

Lần trước lên đường đi kinh thành, nàng có Sùng Huy đồng hành, bị Phương Kính ngăn lại ngay chỗ này, sợ hãi nghe tin phường quạt bị đốt. Sùng Huy chạy như bay đến Hàng Châu và Minh Châu còn nàng chạy về Nhuận Châu. Tình cảnh ngày đó lại hiện ra trước mắt một cách rõ ràng, nhưng giờ nàng với hắn đã trở thành đôi người xa lạ.

Tiếng gọi “Nhị lang!” vui mừng vang bên tai. Lâm Nhữ chợt giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lại, Sùng Huy dạt ra biển người, chạy nhanh về phía nàng.

Đã bao nhiêu ngày không gặp lại hắn, nàng cảm thấy vô cùng xa lạ, chỉ có ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt kia vẫn như ngày trước. Hắn chạy đến trước mặt nàng. Bốn mắt nhìn nhau, như dây đàn được gảy vang tiếng. Đáy mắt của hắn tựa có tia lửa, nhiệt độ nóng bỏng gần như muốn thiêu đốt người khác. Bên thân kẻ đến người đi, ồn ào rối loạn. Đáy mắt của hắn chỉ có nàng, nhìn nàng một cách tham lam vui sướng. Là niềm vui khi được gặp lại người xưa sau khi phải bôn ba nghìn núi muôn sông. Cũng là niềm vui khi trân bảo mất đi lại tìm về được. Hay niềm vui của người mắc bệnh nan y sắp chết đột ngột sống lại. Niềm hân hoan tuôn chảy ngập tràn, khiến cho râu quanh cằm hắn cũng mang theo một ý vị riêng.

Lâm Nhữ cố đè nén chua xót xuống đáy cổ họng. Khóe miệng nàng mấp máy, ôm quyền chắp tay, mỉm cười đúng mực: “Tạ lang quân, đã lâu không gặp.”

Sùng Huy lảo đảo lùi về sau một bước dài. Hắn giữ vững cơ thể, nhìn nàng ngơ ngác, hốc mắt bỗng đỏ bừng, đáy mắt nhòe nước, dằn lòng nén xuống, mím môi rất chặt.

“Nhữ còn có việc, sau này gặp lại.” Lâm Nhữ nhàn nhạt nói, lướt qua Sùng Huy bước nhanh về phía trước.

“Nhị lang.” Sùng Huy lẩm bẩm sau lưng nàng.

Bước chân của Lâm Nhữ không hề ngừng lại.

Bước lên mạn thuyền, Lâm Nhữ quay đầu nhìn lại. Cuối tháng hai, gió vẫn rất rét. Ánh nắng sáng sớm hơi lành lạnh. Cơ thể Sùng Huy đang run rẩy, hắn nắm lấy áo khoác, si ngốc nhìn nàng, gần như sắp ngã xuống.

Lâm Nhữ cắn môi, tựa như hoảng hốt vội dời mắt đi.

Khoang thuyền rất nhỏ, thấp lùn chật hẹp, không có giường, tấm đệm được trải trên sàn khoang, thêm một tấm chăn mỏng, đều là vải bố màu xanh đậm và thô ráp. Lâm Nhữ cởi bọc quần áo trên vai xuống bỏ qua một góc đệm, ôm đầu gối ngồi xuống. Một luồng sáng mờ nhạt rọi vào cửa khoang. Không khí chẳng lưu thông, khí ẩm càng nặng, khi hít thở đều mang theo hơi nước. Bên ngoài khoang thuyền có tiếng người ầm ĩ, có tiếng thúc giục gấp gáp, cũng có tiếng dặn dò ân cần, nghe qua họ đều có bạn chung đường, người một thân một mình đi xa hẳn không được mấy.

Lâm Nhữ ngẩn người nhìn nóc khoang thuyền, nếu lúc này giống như hồi năm ngoái, cùng Sùng Huy vào kinh thành, sẽ là tình cảnh thế nào.

Kiểu gì hắn cũng sẽ chen chúc với nàng trong cùng khoang thuyền, tò mò mở cửa khoang nhìn bên ngoài. Hắn sẽ vừa sung sướng nói liên tục những tình cảnh ở bên ngoài, vừa bàn đến chuyện sau khi đến kinh thành sẽ đi như thế nào.

Khi đó, hắn mới ra khỏi vườn trúc tía không lâu, nhập thế chưa sâu, phiền não lớn nhất mỗi ngày của hắn có lẽ là bên người nàng có con trai. Có những người như Hà Lịch, có thương hào hợp tác, có Giang Sở Trạch…

Ai mà ngờ, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi lại xảy ra bao chuyện long trời lở đất, nhà họ Phương mấy lần rơi vào tình cảnh hỗn loạn. Mà hắn, hóa ra lại là con trai nhà họ Tạ, trở thành người dưng cuối trời, càng lúc càng cách xa nàng.

Cửa khoang thuyền cách vách mở ra, có tiếng người đi vào loạt xoạt, tuy tiếng không lớn nhưng bước chân quấy rầy sự yên tĩnh của người khác. Lâm Nhữ nhắm mắt, muốn giả bộ không nghe thấy. Người nọ lại cực kì cố chấp, làm đủ mọi tiếng ồn. Lâm Nhữ kéo chăn che đầu lại, không muốn nghe.

Thuyền rời bến, lắc lư lên xuống, bên cách vách vẫn không ngừng lại.

Chẳng lẽ bên cách vách lại là người có thần trí bất thường sao?

Nghĩ như vậy, Lâm Nhữ đứng dậy mò chốt cửa. Cài then rất kĩ. Nàng thoáng yên tâm, lúc ngồi về lại đệm giường không nhịn được mà cười khổ.

Dù bề ngoài của nàng không khác gì con trai, nhưng vẫn không tránh khỏi mang những nỗi băn khoăn của con gái. Nếu lúc này là con trai, chỉ e là đã gõ cửa khoang cách vách rồi, xem xét thử đó có phải một tên điên hay không, hoặc yêu cầu người ta yên tĩnh lại, chứ không phải giống như nàng cẩn thận kiểm tra cửa khoang đã cài then hay chưa.

Cửa khoang bên cách vách được kéo ra. Lâm Nhữ chợt đứng dậy kéo cửa khoang luôn.

Nàng không muốn e dè trong lòng mà nghĩ sai lệch. Nàng muốn tận mắt chứng kiến, xem xét người đó có điên thật hay không, nếu không phải thì nàng có thể yên tâm ngủ.

Khách đò ở cách vách ló đầu ra, như là muốn gọi người. Người đó với mái đầu ướt nhẹp, mặc áo giữa màu trắng không vừa người lắm lộ ra cơ ngực rõ ràng hơi căng thẳng. Người đó nghe thấy động tĩnh bên Lâm Nhữ, ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Làn da trên mặt người đó bóng loáng mượt mà, lông mày duyên dáng đen tuyền như được mực nhuộm ra, đen đến mức lộ ra màu xanh đậm. Gò má đỏ ửng lên giữa làn hơi nóng, cực kì xinh đẹp. Đôi môi đầy đặn khiến cho yết hầu người khác phải ngứa ngáy. Lâm Nhữ kinh ngạc thất thần, không ngờ rằng Sùng Huy cũng lên thuyền, còn ở cách vách với nàng. Sùng Huy há miệng muốn nói gì đó, Lâm Nhữ lùi về, khóa cửa phòng lại.

“Ngài là… khách đò yêu cầu nước sao?” Lời nói chuyện dễ nghe, sau đó là kinh ngạc: “Khách nhân, nước tắm của ngài bẩn quá, đã bao nhiêu ngày không tắm rồi.”

“Năm ngày, vì vội đuổi theo người ta, chạy đến bến đò trông ngóng không dám rời bước.” Sùng Huy nói với giọng khàn và nhỏ.

“Chẳng trách lúc ngài mới lên thuyền, cứ như trốn nhà lưu lạc bên ngoài vậy, mất hết phong phạm công tử nhà giàu…”

Nói nhảm nhiều thật!

Lâm Nhữ mắng trong lòng.

Tâm tư xoay chuyển, lại để ý đến lời nói của Sùng Huy.

Hóa ra hôm ấy, sau khi nàng khởi hành hắn đã đuổi theo. Nàng ngồi xe ngựa đi chậm, còn hắn đã đến từ sớm, không dám rời đi một bước, cứ ở bến đò trông ngóng.

Đồ ngốc!

Như có ngọn lửa hừng hực đốt từ trong ngực, quét qua mọi ngóc ngách cơ thể vừa tê vừa ngứa, cứ như tâm trạng cảm động hân hoan hòa lẫn với ảo não và chán ghét. Lâm Nhữ nằm xuống đệm, nắm chăn che lại đầu và mặt mình.

Truyện convert hay : Tà Đế Cuồng Phi: Quỷ Vương Tuyệt Sắc Sủng Thê

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 242: Đã Lâu Không Gặp