Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 223: Giữa Muôn Trùng Vây

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 223: Giữa Muôn Trùng Vây


Chương 223 : Giữa muôn trùng vây

Trong số những người Tạ phu nhân dẫn đến đài ngắm quạt hôm nay không có Mai nương.

Lâm Nhữ kinh ngạc, không nghĩ ra lí do, tạm thời gác lại.

Bí mật của mỹ nhân trên mặt quạt đã rõ như ban ngày, cũng không cần phải nhốt họ trong vườn ngăn cách với đời thêm nữa. Làm sao sắp xếp hướng đi cho họ, lúc đến Lâm Nhữ đã nghĩ qua. Bọn họ giỏi kĩ thuật đan thanh, người đồng ý ở lại thì đến phường quạt làm thợ, còn người không đồng ý mà nhớ nhà thì không đòi tiền chuộc, đưa họ về lại nhà mình.

Nàng hỏi qua từng người, có thể nói cùng không thể nói tổng cộng mười hai người, đều không muốn về nhà mà đồng ý ở lại, mặc cho Lâm Nhữ sắp xếp.

Nói một lúc, Lâm Nhữ phải trở về, mọi người tiễn đến ngoài sảnh, giương mắt nhìn nàng, ý tứ không nỡ quá rõ ràng.

Vườn trúc tía thiếu nhiều người trở nên trống trải, buồn tẻ, lạnh lẽo. Mai nương và Lan Tôn vốn là chủ sự đều không ở đây, người lớn tuổi đã câm, người có thể nói chuyện được thì mười hai tuổi là lớn nhất, không có người đáng tin cậy nên vô cùng sợ hãi.

Lâm Nhữ cưỡi ngựa đến, muốn dẫn các nàng ra ngoài cũng không thể, mà ở lại càng không được. Trong phủ đang bận rộn nhiều bề, đêm xuống chưa chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Bánh xe cán qua tuyết nghe tiếng ken két. Một chiếc xe ngựa lái tới gần từ trong bóng đêm u ám. Lâm Nhữ bất giác mừng rỡ.

“Nhữ lang, đêm rét buốt thế này, sao muội lại đến?” Hà Lịch xuống xe ngựa, chạy tới trước mặt Lâm Nhữ. Hai gò má của nàng bị lạnh đỏ lên, hắn muốn xoa cho nàng nhưng vươn tay ra lại vội rụt về.

“Huynh tới rồi muội lại có thể không tới sao?” Lâm Nhữ trách nhẹ, nhiều lời quẩn quanh nơi đầu lưỡi cuối cùng hóa thành câu nói nhẹ nhàng: “Biểu ca, cho dù việc có gấp đi nữa cũng không quan trọng bằng sức khỏe của huynh.”

“Huynh biết, không có gì.” Hà Lịch cười cười, có cực khổ đi nữa, chỉ cần nghĩ đến san sẻ được trọng trách cho Lâm Nhữ, cũng không còn thấy khổ: “Huynh mới đến cửa tiệm đúc khóa, đích thân quan sát họ đúc ổ khóa đồng với chìa, khóa ở phường quạt đã đổi rồi, khóa ở vườn cùng rừng trúc tía cũng phải đổi.”

Ra là thế, nên hắn đi trước lại đến vườn trúc tía sau nàng.

Trong tay Tạ phu nhân có chìa khóa, tuy nói bà ta không phải người bắt gà trộm chó vào phòng lục lọi, nhưng đổi khóa vẫn hơn, không giao an toàn vào tay người khác.

Lâm Nhữ thầm khen Hà Lịch suy nghĩ chu đáo. Nàng nói với hắn việc sắp xếp cho các mỹ nhân trong vườn hiện giờ, có xe ngựa, muốn mang các nàng về nhà họ Phương trong đêm.

“Huynh cũng có dự tính này, đi nhiều người như vậy, hẳn họ đã lo sợ lắm.” Hà Lịch cười cười, âm thầm vui sướng vì thần giao cách cảm với Lâm Nhữ.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Liễu thị đã làm ầm lên ở bên ngoài, ép buộc Lâm Nhữ mời người trong tộc đến, phân nhà ngay trong ngày.

Mời người trong tộc, định giá gia sản, lập khế ước phân nhà, mỗi một bước đều như có con dao cùn cứa vào tim Lâm Nhữ.

Phụ thân qua đời chưa đến một năm, nhà họ Phương vinh quang vô hạn đã tiêu tán cả.

Rừng trúc tía, phủ đệ cùng đất dựng phường quạt giao cho cửa hàng môi giới thảo luận ra con số trị giá tám mươi nghìn lượng vàng, cộng thêm tiền mặt hai mươi nghìn lượng vàng. Huynh đệ hai người mỗi bên được năm mươi nghìn lượng. Trước sự làm chứng của người trong tộc, Lâm Nhữ đưa hai mươi nghìn lượng vàng cho Phương Du Phong, viết một tờ giấy nợ ba mươi nghìn lượng vàng cho gã.

Phương Tú Khởi không muốn đi cùng Phương Du Phong với Liễu thị nên bị Liễu thị mắng cho một trận.

Đêm qua Liễu thị đã thu dọn đồ, sáng sớm tìm người đến lấy đi, rời khỏi sảnh Kim Xương, kéo Phương Du Phong lập tức rời khỏi phủ.

Toàn bộ thành Nhuận Châu, chắc không có nhà nào lại phân mau đến vậy, ngay cả bữa cơm phân nhà cũng không ăn.

Lâm Nhữ thẫn thờ nhìn bọn họ rời đi, sau lưng vang tiếc bước chân dồn dập. Nàng quay đầu, Uyển Sơ chạy đến, tròng mắt rưng rưng, thở phì phò nói: “Nhị nương không ổn rồi, ngài mau qua đó…”

Cõi lòng lạnh lẽo của Lâm Nhữ như kết thành đá viên, da thịt buốt rét, môi không thể mấp máy, ngẩng đầu lên, muốn ép nước mắt về lại hốc mắt nhưng đều phí công vô ích.

Mùi thuốc khắp phòng, Cẩm Phong nằm im hơi lặng tiếng, gương mặt như tờ giấy trắng, không có chút cảm giác người sống nào, chăn bằng vải Lĩnh rất dày đắp lên cơ thể như da bọc xương. Lâm Nhữ ngồi ngây bên giường, không dám đưa tay chạm vào gương mặt giống hệt mình, rất sợ vừa đưa tay ra, Cẩm Phong sẽ tựa như đóa hoa đứng ở đầu gió rét, khô héo tàn lụi.

Đau đớn như kim châm vào da thịt, đao sắc đâm vào tim. Nỗi đau bén nhọn, ý thức tan rã rời rạc, ngoại trừ đau đớn vẫn là đau đớn. Ngoài phòng gió bắc thét gào, từng cơn càng thêm hối hả. Tim nhữ vỡ nát thành trăm mảnh rơi đầy đất.

“Nhữ nương…” Cẩm Phong khẽ gọi, khó khăn vươn tay ra nắm lấy Lâm Nhữ.

Cổ tay gầy tong teo không thấy da thịt, mạch máu màu xanh uốn lượn dưới làn da tái nhợt. Lâm Nhữ âm thầm nắm lấy, đè lên gương mặt, muốn cầu xin chàng hãy sống khỏe mạnh, hãy tiếp tục sống có được không. Cổ họng nàng chua chát ngăn lại, không nói nổi lời nào.

Nàng là muội muội song sinh của chàng, nhưng thời gian ở cạnh chàng còn không bằng Tố Tâm và Tố Vấn. Sự lo lắng của nàng với chàng cũng không nhiều bằng Tố Tâm và Tố Vấn. Hai người chàng yêu thương nhất đã không còn nữa, lòng chàng chết lặng rồi. Cưỡng cầu chàng sống sót, nhưng dù chàng thật sự gắng gượng được, cũng sống không bằng chết, chỉ là cái xác biết đi.

“Nhữ nương, muội… chớ có đau lòng… Huynh… cứ thế mà đi… cũng tốt rồi… còn sống… chẳng giúp được gì cho gia đình… còn liên lụy đến muội…”

Lâm Nhữ muốn nói: “Nhị huynh, huynh không thể chết được. Huynh không phải gánh nặng của gia đình, huynh còn sống tốt hơn bất kì điều gì khác.”

Nhưng nàng không nói gì cả, cũng không nói ra được, nàng sợ một khi há miệng, thứ trào ra khỏi cổ họng là tiếng khóc lớn.

Khi ấy, Cẩm Phong đi cũng không yên ổn.

Từ ngày hôm đó, Cẩm Phong không ăn uống được gì. Hà Khương thị tỉnh dậy sẽ khóc, khóc một trận rồi lại hôn mê. Phương Khương thị cứ nằm mãi. Phương Tú Khởi đích thân hầu hạ trước giường của bà, mỗi bữa ăn bà chỉ miễn cưỡng uống vài ngụm cháo, hoặc mấy muỗng canh, giữ được cái mạng. Khi nào Cẩm Phong đi, chắc bà cũng đi theo.

Lâm Nhữ không rời khỏi lầu Thuật Hương, ngồi ngây ngẩn trước giường, một bước cũng không rời.

Tuyệt vọng như gió bắc gào thét bên ngoài. Bốn phương tám hướng đều chặn lối, thần chết từng bước ép đến gần. Nỗi tự trách trong lòng như cỏ dại lan tràn, không thể nào khuyên giải chính mình, người ngoài cũng không khuyên nổi. Trong đầu đều là cái sai của bản thân. Là nàng lơ là thiếu sót, không sắp xếp người canh chừng lầu Thuật Hương, khiến Tố Tâm và Tố Vấn mất mạng. Hung thủ hại chết Tố Tâm và Tố Vấn không phải Hà Dư, mà là gia chủ nhà họ Phương nàng đây.

Là lỗi của nàng! Đều là do nàng sai!

Dù ngày hay đêm, trong lòng của Lâm Nhữ đều là mảnh tối trống rỗng.

Không thấy được ánh sáng, không còn ôm hi vọng, sống không bằng chết.

Hà Lịch tìm nàng bàn bạc, nàng chỉ thi thoảng đáp một câu “Huynh thấy sao thì làm.” Có nhiều lúc có tai như điếc, không nói một lời.

Trăm công nghìn việc, tất cả chuyện lớn bé, nàng đều buông xuống, không nhớ nổi chức trách của một gia chủ.

Nhà họ Tạ không đến đòi lại phường quạt. Hà Lịch lấy lí do cuối năm rồi, tạm thời đình công không làm quạt nữa.

Khác với thời điểm phường quạt nhà họ Phương bị đốt, giờ có làm quạt đi nữa cũng không có người buôn đặt hàng.

Sau khi đình công, Hà Lịch cất vật liệu tồn kho, thanh toán khoản nợ cho các hiệu buôn.

Bên ngoài dù là ai nhìn vào cũng thấy nhà họ Phương không còn đường sống nữa.

Trong phủ, mọi người lo lắng bất an, cũng không muốn rời khỏi nhà họ Phương, nhưng lỡ nhà họ Phương không chống chọi được, bọn họ không thể ở lại không đi.

Liễu thị mang theo người của cửa hàng môi giới, mỗi ngày đi mấy chuyến, vô cùng sốt ruột, phải bán cho được Phương phủ để cầm về ba mươi nghìn lượng vàng còn thiếu.

Ngày hai mươi tháng chạp, Cẩm Phong tuy còn chút hơi thở, nhưng không mở mắt nổi nữa. Lâm Nhữ cũng không ăn cơm, bưng đồ ăn đến bên cạnh, chẳng buồn liếc mắt đã đẩy ra rồi.

Nỗi dày vò dài dằng dặc đè nén, kết cục đã rõ, ngay cả hi vọng xa vời có khả năng chuyển biến tốt đẹp cũng không. Mỗi một thời khắc đều gắng gượng chờ chuông báo tử gõ lên. Trong đầu trống rỗng, không thể suy nghĩ điều gì, không thể nhớ nổi điều gì.

Truyện convert hay : Ta Không Nghĩ Kế Thừa Ngàn Tỷ Gia Sản

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 223: Giữa Muôn Trùng Vây