Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 209: Bám Dính Lấy Nhau

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 209: Bám Dính Lấy Nhau


Chương 209 : Bám dính lấy nhau

Môi của Sùng Huy ép xuống, hai người dính chặt vào nhau như vậy, chặt đến mức khiến nàng cảm nhận được tim hắn như nhảy lên, đập thình thịch vừa vang vừa gấp, như gió lớn mưa to va vào mái ngói vậy. Hắn vừa cắn vừa liếm, môi hơi đau, nhưng phần nhiều là run sợ tê ngứa. Gương mặt Lâm Nhữ nóng bừng, ngực phập phồng, mơ hồ mà mê man, dễ chịu cùng thả lỏng hết.

“Nhị lang, ta thật vui sướng…” Sùng Huy nói liếng thoắng không có chủ đề chính, đều là lời lảm nhảm nhưng lại rất dễ nghe. Hắn bỗng buông nàng ra, nhẹ nàng ôm lấy nàng vô cùng trân trọng.

Lâm Nhữ mơ màng biết tại sao hắn lại không hôn nàng, đầu ngón tay run, tim cũng run, nàng nghiêng đầu, dò chính xác vị trí mạch máu trên cổ Sùng Huy mà cắn mạnh, lưu lại một dấu răng sâu, giọng nói vừa mềm mại vừa cứng rắn, ý tứ vừa quanh co vừa trực tiếp, hàm hồ nói: “Đại huynh không gánh vác được nhà họ Phương, nhị huynh sức khỏe yếu ớt, muội vẫn còn phải tiếp tục làm gái giả trai. Nếu như một trong hai người Tố Tâm và Tố Vấn sinh được con trai, muội sẽ hết lòng đào tạo, đợi có người gánh vác được nhà họ Phương là muội có thể rút lui. Có điều, nhanh nhất cũng phải mất mười lăm mười sáu năm.”

“Nàng nói qua rồi mà.” Sùng Huy say đắm mở miệng nói, ánh mắt như hiểu như không. Lâm Nhữ hung dữ véo lỗ tai hắn mà mắng: “Lời này muội sẽ không nói lần thứ hai, không hiểu thì thôi.”

Tâm tình của Sùng Huy mơ hồ chưa thông, chậm chạp cực kì, nhưng không phải là ngu ngốc, đầu óc xoay vòng, mắt trợn tròn, ngây cả người.

Ngày trước Lâm Nhữ nói lời này mang ý cự tuyệt, còn giờ lại là lời cam kết.

Nàng đang cam kết với hắn, hứa rằng khi có người gánh vác được nhà họ Phương, nàng sẽ từ bỏ chức gia chủ, cùng hắn bên nhau dài lâu.

“Nhị lang… Ta rất hạnh phúc…” Sùng Huy cười ha hả. Hắn cười nhưng lại khóc, dụi đầu vào gáy Lâm Nhữ. Hắn không để ý đến mặt mũi, cũng chẳng màng đến phong độ, khóc hu hu lên, giống như sói con lạc đường tìm được hang ổ, như người sắp chết đuối rốt cuộc bò được lên bờ, như kẻ tử tù đột ngột được ân xá. Hắn chờ ngày này quá lâu. Hắn mơ mơ hồ hồ không hiểu gì cả, bất ngờ, mây đen che trong lòng tiêu tán, biết hết mọi thứ, điều mong muốn đã có được.

“Đồ ngốc.” Lâm Nhữ cười khẽ, nâng mặt Sùng Huy lên, dịu dàng lau nước mắt thay hắn.

Sùng Huy ngây ngô nhìn nàng, được nước mắt gột rửa qua khiến ánh nhìn càng thêm sáng ngời, khóe miệng nhếch lên trông vừa ngây thơ, vừa ngu ngốc lại vừa đáng yêu.

Lâm Nhữ bật cười, búng nhẹ trán hắn: “Tỉnh hồn lại, còn ngốc thế nữa, liền cút về mái Lưu Thương cho muội!”

“Ta không ngốc, ta…” Sùng Huy lắp lắp trình bày, ôm chặt lấy Lâm Nhữ, gan to bằng trời: “Ta không đi, hôm nay ta không đi đâu…”

Sùng Huy đã chuẩn bị sẵn sàng bị Lâm Nhữ đạp một cước xuống giường, ngờ đâu không hề, Lâm Nhữ cười mỉm nhìn hắn, khẽ “ừ” một tiếng, cất giọng mềm mỏng: “Không đi thì ngủ mau.”

Sùng Huy ngây người, không nghĩ đến Lâm Nhữ lại mặc hắn tùy tiện, hắn vội nhắm mắt lại, động tác rụt rè, dùng sức cũng yếu, hắn dè dặt ôm lấy nàng, rất sợ nàng cụt hứng không cho hắn ở lại.

Lâm Nhữ chậm rãi nhắm mắt, hơi thở của Sùng Huy rất khẽ, lồng ngực ấm áp. Đêm dài lạnh lẽo có người nằm cạnh, ý thích này chưa bao giờ gặp qua. Hóa ra hương vị đôi lòng hướng về nhau lại tốt đẹp đến thế, khiến cho từ thân thể đến cõi lòng đều thư thái.

Cứ thế thôi, hắn đồng ý đợi chờ nàng, vậy thì không cần phải kiềm nén nữa. Hồng nhan họa thủy cũng được, trách nhiệm gia chủ cũng được, khi đã động lòng thật rồi, nàng không muốn lại đẩy hắn ra.

Nửa năm nay phụ thân qua đời, nàng rèn bản thân mình đao thương bất nhập, da thịt sắt thép, nhưng rốt cuộc cũng là máu thịt. Người sống trên đời này, cuối cùng vẫn vùi xác mình về đất vàng. Sùng Huy rất tốt, cả người cùng trái tim của hắn đều thuộc về nàng, trao cho nàng trọn vẹn hết thảy, không hề giữ lại chút gì, vậy là đủ rồi.

Nếu bỏ lỡ Sùng Huy, nàng sẽ hối hận.

Nàng không muốn hối hận, cũng không muốn hành hạ bản thân mình, hành hạ cả Sùng Huy.

Lưới tình không thể gỡ, cũng không cần phải gỡ.

Đêm đông lạnh lẽo thấu xương, vì bên cạnh có Sùng Huy mà ấm áp như mùa xuân. Ôm lấy nhau ngủ, lặng yên tốt đẹp.

Đêm khuya, khi cả Phương phủ chìm vào yên ắng, lúc này lại là thời điểm ngõ Yên Chi sôi nổi nhất, huyền ca cầm khúc, oanh thanh yến ngữ tiếp nối nhau.

Hà Dư mang theo một đám bằng hữu rượu chè nhậu nhẹt say sưa ở lầu Ấp Thúy.

Vì vướng bận Phương Hương Văn, trong túi lại không có tiền nên đã nhiều ngày không ghé, chiều nay y được chơi bời một trận thỏa thích.

“Hà nhị đúng là sảng khoái, phát đạt cũng không quên huynh đệ. Nào, ta kính huynh một ly.” Một tên bằng hữu nói.

“Chúng ta nhiều người như vậy, tính ra vẫn là Hà nhị có tiền đồ nhất, vung tiền như nước, bội phục bội phục.” Một người khác nói.

Rất nhiều người phụ họa, khen ngợi Hà Dư nghĩa khí.

“Không là gì cả không là gì cả, mọi người chớ khách sáo làm chi.” Hà Dư đắc ý, híp đôi mắt đào hoa, ba phần say rượu, ba phần lửng lơ. Cả người màu xanh lá cây tươi non, bả vai nghiêng chếch, eo nhỏ thon thon, hai hàng lông mày xinh đẹp tuyệt trần, cặp mắt đào hoa phong lưu, má phấn môi đỏ. Mặt mày vốn đẹp, thêm men say trông càng rực rỡ, khiến cho trai gái bên cạnh trở nên lu mờ. Có điều y lại không biết học điều tốt, chỉ được cái vẻ ngoài ưa nhìn mà thôi.

Thù lao trộm quạt hợp hoan hai trăm lượng vàng thì năm mươi lượng đặt cọc dùng hết cả rồi, hôm nay vừa nhận được một trăm năm mươi lượng vàng còn lại, y đưa năm mươi lượng vàng cho Phương Hương Văn thu xếp đồ gia dụng, một trăm lượng vàng thì gọi bằng hữu đến lầu Nghênh Tân chè chén no say, lại có tên bằng hữu giựt dây đến lầu Ấp Thúy gọi gái thổi kéo đàn hát, trái ôm phải ấp, hết hôn lại sờ. Y không mê mỹ sắc, mà mặt mày của những cô gái này cũng có hạn, không so được với y, với Phương Hương Văn, càng không thể so với Cẩm Phong, nhưng y hưởng thụ cảm giác sung sướng được người ta thổi phồng nịnh nọt.

Sáu bảy người uống mấy bình rượu. Phương Hương Văn vẫn còn chỗ hữu dụng, Hà Dư không muốn rắc rối với nàng, thấy trời đã khuya nên hò hét muốn rời đi.

Linh Lung thướt tha lượn lờ đến, yêu kiều ôm lấy y, hơi thở như lan: “Hà nhị lang vội về thế làm gì? Lo lắng cho nhà di mẫu của ngài sao?”

“Ta lo làm quái gì.” Hà Dư hừ hừ, bị Lâm Nhữ chỉnh đốn mấy lần nên y hận nàng vô cùng. Giờ nhà họ Phương teo tóp như con lạc đà vậy, y cực kỳ sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác.

“Thật sao? Nghe nói ngày mai nhà họ Phương có họa lớn giáng xuống đầu, thiếp còn tưởng rằng Hà nhị lang lo lắng cho nhà họ Phương.” Linh Lung cười duyên nói.

“Ngày mai nhà họ Phương có họa lớn giáng xuống đầu?” Hà Dư tỉnh rượu hơn nửa, nhưng không phải lo lắng mà là vui mừng. Đôi mắt y sáng lên, nhìn Linh Lung chằm chằm: “Nghe từ đâu thế? Chính xác chứ?”

“Chính xác lắm, nghe từ chỗ thì không nói cho ngài đâu nhé. Ngài muốn làm gì thì cứ vào Phương phủ mà làm, đảm bảo chẳng có gì trở ngại.” Linh Lung vung khăn tay, che miệng cười duyên.

Muốn làm gì thì làm cái đó?

Nhà họ Phương lụn bại, y muốn khiến cho Lâm Nhữ đau đến mức không còn thiết sống.

Nhớ đến con ngươi lạnh lẽo của Lâm Nhữ, y hơi rụt rè, chợt nảy lên suy nghĩ, âm trầm cười một tiếng.

Không cần đối đầu với Lâm Nhữ, chỉ cần dùng muội muội song sinh Cẩm Phong như tâm can của Lâm Nhữ để trút giận là được.

Y muốn rửa sạch sự sỉ nhục vì sai lầm của đêm hôm đó.

Lúc trước, y suy nghĩ có được Cẩm Phong rồi cưới nàng ta để được gia sản nhà họ Phương. Giờ nhà họ Phương lụn bại, của cải trống không, y cưỡng bức một lần để trút giận, quyết không cưới nàng ta.

Còn có hai ả Tố Tâm và Tố Vấn, đêm hôm đó nếu không phải hai ả ngăn cản, y đã được như ý rồi. Đó cũng là kẻ thù. Nay hai ả có cốt nhục của Lâm Nhữ, thù càng thêm thù, cũng không thể bỏ qua.

Không uống rượu nữa, y ném lại một thỏi vàng rồi không dằn lòng được, rời khỏi lầu Ấp Thúy.

Phương Hương Văn còn chưa ngủ. Hà Dư đưa cho nàng năm mươi lượng vàng, nàng cũng chẳng hề tính toán tỉ mỉ mua đồ gia dụng, cũng không đi chuộc đồ, mà vào cửa hàng bạc cùng vải vóc mua mấy bộ trang sức với mấy cuộn vải, gọi người của tiệm may đến đo người làm xiêm áo.

Hà Dư luôn ăn mặc đỏm dáng, tóc xức dầu hoa quế, thoa phấn trên má, xiêm áo phải xông hương. Phương Hương Văn có ngửi được mùi rượu cùng phấn son cũng không biết y đến lầu Ấp Thúy nên không làm ầm lên.

“Nhà thiếp xảy ra chuyện? Sao có thể? Phương Lâm Nhữ khôn khéo tài giỏi lắm, không thể xảy ra chuyện gì đâu.” Phương Hương Văn lắc đầu quyết không tin.

“Vậy thì chưa chắc.” Hà Dư cười gian xảo, nơi như lầu Ấp Thúy có biết bao loại người ra vào, tin tức dễ nắm bắt. Y nói cho Phương Hương Văn nghe cũng không phải muốn bàn bạc gì với nàng. Y lười biếng lên giường ngả lưng rồi nói: “Ngày mai hẳn trước cổng phủ sẽ tấp nập lắm, chúng ta cũng đi, lẩn vào trong đám người. Nếu thật sự xảy ra chuyện, chúng ta sẽ vào trong phủ. Ta sẽ khiến lão độc phụ càng không được yên ổn, nàng đi tìm nhạc mẫu, nhất định phải thuyết phục được nhạc mẫu tìm Phương Lâm Nhữ làm ầm lên đòi phân nhà, chớ để sau này chẳng có gì cả.”

Phương Hương Văn cũng sợ không phân nhà không lấy được gia sản trên danh nghĩa của Phương Du Phong, phải sống đời khổ cực, còn vội hơn cả Hà Dư nữa nên giờ đồng ý.

Tạ phu nhân bố trí tỉ mỉ, Lâm Nhữ không hay biết gì. Nàng ngủ một giấc ngon lành, đến khi tỉnh lại, cơ thể ấm áp như ngâm mình trong làn nước ấm. Nàng duỗi người, mở mắt ra, đối diện với hai hốc mắt bầm đen nhưng ánh nhìn lại rực rỡ sáng chói.

“Cả đêm không ngủ sao?” Lâm Nhữ liếc nhìn đèn đóm, ánh đèn màu quất hiện lên một đốm sáng trong nắng mai xuyên qua cửa sổ.

“Ừ, ta vui lắm, sợ ngủ rồi tỉnh lại không thấy nàng bên cạnh nữa.” Sùng Huy cười ngây ngô, ánh mắt sáng ngời trở nên mơ hồ, bộ dạng như mộng du chưa tỉnh. Hắn ôm lấy Lâm Nhữ, như viên bánh đường mềm mềm dính dính, cọ tới cọ lui trên người nàng.

Trong lòng Lâm Nhữ ngứa ngáy, đưa tay lên ôm lại hắn, hai cơ thể dán chặt lại thành một, dần dần nóng lên.

An nhàn bình đạm, cười nói vui vẻ. Đôi mắt lạnh lùng gì đó đều là bày ra cho người khác xem, giờ không còn gì nữa, chẳng có trách nhiệm với ngụy trang, áo giáp kiên cường cứng rắn cùng với thành trì cao ngất đều bị cởi xuống, biến mất theo nhiệt độ cơ thể dần nóng lên. Cơ thể Lâm Nhữ mềm nhũn, đôi mắt phượng trong suốt đong đầy tình ý, bám dính lấy Sùng Huy, kiềm chế mà rên khe khẽ.

Lúc hai người dậy đã là giữa giờ Thìn.

Uyển Sơ và Cảnh Sơ ở bên ngoài muốn giẫm nát sàn rồi. Cảnh Sơ cong môi cười hì hì. Uyển Sơ oán giận nói: “Đại gia chủ, nô tỳ phục ngài thật sự luôn, giờ Tỵ bắt đầu lễ lớn, còn chưa đến nửa canh giờ nữa mà lúc này mới rời giường…”

Miệng vừa nói, vừa bận hầu hạ Lâm Nhữ rửa mặt thay quần áo.

Cảnh Sơ bước lên muốn hầu hạ Sùng Huy nhưng hắn xua tay lia lịa, gương mặt đỏ bừng, thẹn thùng cực kì: “Để ta về tự xử lí, cô hầu hạ nhị lang đi.” Hắn tránh né đi ra khỏi cửa.

Cảnh Sơ lè lưỡi sau lưng hắn, mắng một cách ngọt ngào mềm mại: “Giờ mới biết thẹn, sao tối qua không chịu đi.”

Sùng Huy đi xa không nghe thấy, da mặt Lâm Nhữ có dày như tường thành cũng ngượng ngùng đỏ ửng.

Thu xếp thỏa đáng, ăn sáng xong đến gian Ngọc Lan đã là cuối giờ Thìn, chỉ còn một khắc nữa đã đến giờ lành.

Bốn cô nô tỳ đẹp vốn được điều sang hầu hạ Tố Tâm và Tố Vấn tạm thời được điều về, hầu hạ bên ngoài gian Ngọc Lan. Họ trang điểm cầu kì, áo tay rộng màu quất đỏ xe kim tuyến đan thành hoa văn hình mây, váy dài chấm đất màu đỏ lựu trang trí đá vân mẫu, trân châu và mấy món đồ khảm. Vàng ngọc va chạm nhau trong gió bắc vang tiếng leng keng, xiêm áo xông hương, dậy lên từng đợt mùi thơm hòa lẫn.

Truyện convert hay : Huyền Môn Đệ Nhất Thầy Tướng

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 209: Bám Dính Lấy Nhau