Chương 205 : Mất hết tính người
Trong phòng khách của căn nhà ở Phố Kim Sơn dựa vào Tạ phủ, đèn đuốc sáng trưng, người ra kẻ vào.Mười mấy năm mài giũa, ngày mai, thanh đồ đao được vung lên, nhà họ Phương chẳng còn xương cốt. Trong nghề làm quạt hợp hoan không còn họ Phương nữa.Tạ phu nhân lên kế hoạch tỉ mỉ, gọi từng tên thủ hạ đến, vừa hỏi vừa sắp đặt.Đêm xuống vẫn chưa được rỗi.Ngày đặt hàng quạt của nhà họ Phương có bao nhiêu người quan sát. Lễ lớn kế vị chức gia chủ cũng thế. Không ít người buôn quạt đến thành Nhuận Châu, có kẻ muốn nhìn lễ lớn kế vị, có kẻ muốn thấy quạt hợp hoan mỹ nhân của nhà họ Phương. Tạ phu nhân sai người thăm hỏi cẩn thận, nghe nói hai nhà buôn lớn nhất của họ Phương là đương gia Triệu thị ở Hàng Châu cùng Giang thị ở Minh Châu đều không đến, có hơi thất vọng.Bà tính toán phải nhân dịp này lôi kéo hai cửa hàng đó mua quạt nhà họ Tạ.Con trai biết làm quạt, không cần lo lắng vấn đề khôi phục lại quạt nhà họ Tạ. Một khi con trai về nhà, lập tức thu hồi phường quạt, triệu tập thợ, chờ thời trở lại, quay về thị trường quạt hợp hoan.Sợ Tạ Nghi Ninh sẽ ra mặt thay nhà họ Phương nên bà đã sớm dỗ nàng uống thuốc an thần ngủ mất, còn chưa yên tâm nên khóa cả cửa phòng.“Sắp xếp thêm một vài người, ngày mai làm ầm trong đám đông, đập ném đồ về phía Phương Lâm Nhữ. Nhất định phải áp chế kịch liệt lòng hăng hái của Phương Lâm Nhữ.”Tạ Vận Hưng tuân lệnh, nhưng chưa rời đi, đôi mắt sưng phù nheo lại, ánh mắt dâm ô: “Phu nhân, nhà họ Phương sụp đổ rồi, có thể ban Bạch Chỉ cho tôi không?”Tạ phu nhân nhấc tay, muốn đập chung trà nhưng chợt ngừng lại, lạnh lùng nói: “Hoa tuy đẹp nhưng lại rất sắc bén. Ngươi không sợ bị đâm vào tay sao. Chớ mang ý định gì với cô ta, ngươi cứ tùy chọn một cô trong lầu Ấp Thúy.”“Mấy cô nương trong lầu Ấp Thúy đón đưa sớm chiều, thân mình nhơ nhuốc, tôi không thích.” Tạ Vận Hưng trơ mặt cười: “Nếu Bạch Chỉ không được thì phu nhân có thể thưởng cho tôi cái cô Lan Tôn gì đó không?”“Được thôi, mấy mỹ nhân trên mặt quạt của nhà họ Phương thì ngươi ưng ai lấy người đó, muốn hết cũng được, mang người ngươi ưng về nhà ngươi, không cho ra ngoài cửa, chớ để Sùng Huy gặp phải.” Tạ phu nhân nhàn nhạt nói.“Cảm ơn phu nhân!” Tạ Vận Hưng vui muốn ngã nhào, dập đầu không ngừng.“Đứng lên, đừng dập đầu, dập đầu làm ta choáng váng cả lên.” Tạ phu nhân cau mày chán ghét. Tạ Vận Hưng vội bò dậy. Tạ phu nhân thoáng trầm ngâm suy nghĩ rồi căn dặn: “Sắp xếp người truyền lời đến Hà Dư. Ngày mai nhà họ Phương chắc chắn sẽ rất lộn xộn, là cơ hội tốt để y báo thù. An bài mười mấy người thừa dịp lộn xộn giữ lấy mấy tên canh cổng Phương phủ để Hà Dư vào trong.”Tạ Vận Hưng tuân lệnh rời đi.“Tỷ muốn làm gì?” Yên La hỏi với gương mặt nhợt nhạt.“Không phải muội đoán ra rồi sao.” Tạ phu nhân nhàn nhạt nói, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, bà đứng dậy trở về, áo rộng váy dài, đầm chấm đất, đỏ nhạt duyên dáng, phóng khoáng uyển chuyển.Yên La ngơ ngác nhìn bóng lưng của bà, gương mặt xám ngắt như tro tàn.Mục đích để Hà Dư vào Phương phủ là gì, Yên La đoán được nên mất hồn mất vía.Hôm đó Hà Dư đòi thuốc của cô nàng y quen thân trong lầu Ấp Thúy. Người trong lầu Ấp Thúy đều là tai mắt của Tạ phu nhân. Cho nên, cô nàng đưa Thập Tam Tô cho Hà Dư theo gợi ý của Tạ phu nhân. Hà Dư không thành công, than phiền với cô nàng, Tạ phu nhân biết hết. Hà Dư là tên tiểu nhân vô sỉ, thù vặt phải báo. Khi nhà họ Phương rơi đài để y vào phủ, y làm gì đều có thể đoán ra được. Nhất định là chạy đến lầu Thuật Hương làm nhục Cẩm Phong.Cẩm Phong vốn yếu ớt, đã mười bảy tuổi chưa từng ra khỏi phủ, sao có thể chịu được đả kích ấy?Tố Tâm và Tố Vấn đã có bầu hơn bảy tháng, cả người nặng nề. Hà Dư làm ra hành động gì cũng đủ đoạt mạng hai người đó.Con đường từ căn nhà nhỏ về Tạ phủ dài đằng đẵng, gần như không có điểm cuối, ánh sáng đèn lồng như có như không, tối tăm chẳng thấy gì, đường mòn dưới bàn chân trơn trượt dính dấp, thoáng như giẫm phải thi thể. Lúc cúi đầu, gần như thấy máu đầy đất trong bóng đêm. Yên La nắm chặt tay áo, thần kinh căng thẳng.Vào trong phòng khách, giữa hai màu đen trắng đan xen, Tạ Thiên âm thầm dõi theo từ trên tường, Tạ phu nhân thắp hương lẩm bẩm kể lể.Mười mấy năm qua, Yên La đã nghe Tạ phu nhân kể lể rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào giống lúc này, từng chữ như búa tạ đập vào lương tâm của Yên La.“Sao vậy? Mềm lòng?” Tạ phu nhân đứng dậy, lạnh lùng liếc Yên La một cái, vào trong sảnh sinh hoạt thường ngày.Yên La run sợ đứng một lát rồi vào theo, khàn giọng nói: “Tỷ tỷ, Phương Cẩm Phong chưa từng làm chuyện gì xấu, hai người Tố Tâm và Tố Vấn đang chờ sinh kia càng không có lỗi gì với nhà họ Tạ, buông tha cho họ không được ư?”“Lại nữa!” Tạ phu nhân hung dữ đá một cước, những tiếng ầm ầm rất lớn xen vào tiếng đồ sứ bể loảng xoảng, bàn ngắn ngã đổ, bộ đồ trà cũng bể nát hết.Cơ thể Yên La run lên, ngã quỳ xuống đất.“Muội đừng có làm bộ than trời trách đất mãi thế, nếu không ép buộc nhà họ Phương thì mãi mãi chẳng có ngày trở mình, một khi Phương Lâm Nhữ có thể khôi phục lại nhà họ Phương, ả sẽ bỏ qua cho tỷ sao?” Tạ phu nhân cao giọng nói, giơ tay muốn tát Yên La nhưng kiềm chế ngừng lại.“Muội chỉ suy nghĩ… Họ quá đáng thương, tỷ tỷ cũng là một mẫu thân, không thương hai người họ thì thương cho hai đứa bé trong bụng họ có được không?” Yên La bò rạp trên đất, trán chạm xuống nền.“Sao muội còn nói đến những lời này!” Tạ phu nhân thở hồng hộc, phất tay áo, đi qua đi lại không ngừng, cao giọng hét, nghe chói tai như kim châm đã được mài sắc nhọn trên ván sắt: “Người như Phương Lâm Nhữ, lửa không thể thiêu đốt ý chí của nó, cương đao cũng đừng mơ ép nó cúi đầu. Nó có lòng dạ khoan dung, gan góc và sáng suốt hơn người. Việc vạch trần bí mật của quạt báu gia truyền nhà họ Phương cũng chỉ là diệt đường sống của nhà họ Phương từ bên ngoài, không thể ép cong được tấm lưng thẳng tắp của nó. Nó chắc chắn sẽ dẫn theo nhà họ Phương trọng chấn lại thanh danh. Chỉ khi khiến nó không còn mặt mũi nào sống sót trên đời mới có thể không cần lo nghĩ nữa. Khuyết điểm duy nhất của Phương Lâm Nhữ chính là quá trọng tình cảm, tinh thần trách nhiệm rất cao. Nội bộ của Phương phủ rối ren, Phương Cẩm Phong chết, Tố Tâm và Tố Vấn chết, Phương Khương thị chết, nó tự trách bản thân là người đứng đầu lại không thể bảo vệ được người nhà bình an, vì thế mất đi khát khao được sống rồi cũng chỉ muốn chết mà thôi, trận chiến này nhà họ Tạ mới được xem là thắng, muội đã hiểu chưa?”“Mục đích cuối cùng của tỷ là ép chết Phương Lâm Nhữ sao?” Yên La lẩm bẩm.“Phải, chỉ có như vậy, nhà họ Tạ mới có thể đứng ở vị thế không bị đánh bại.” Tạ phu nhân nói lạnh như băng.Truyện convert hay : Ta 1990