Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 200: Không Người Nương Tựa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 200: Không Người Nương Tựa


Chương 200 : Không người nương tựa

"Lý nào lại vậy, xem thường nhà họ Phương dễ ức hiếp sao?” Hà Lịch tức giận mắng mỏ, cùng Lâm Nhữ lôi Quách Thành An mấy bước về phía cổng phủ rồi chợt dừng lại, do dự: “Nhữ lang, không thì cho qua đi, dù gì cũng là một gia tộc làm quạt, nếu làm ầm lên tổn hại hòa khí hai bên, cũng không có lợi đối với nhà họ Phương, nhà họ dùng hậu lễ bồi thường là được rồi.”

“Không thể.” Lâm Nhữ kiên quyết không đổi ý.

“Mai đã là lễ lớn kế vị chức gia chủ, đừng gây thêm rắc rối.” Hà Lịch khuyên nhủ.

“Phương nhị lang, lần này do ta hồ đồ, ngươi đại nhân đại lượng…” Phòng thị đau khổ khóc lóc cầu xin. Bà nhìn con trai bị Lâm Nhữ lôi đi, cả người cường tráng giờ trông xấu xí cực kì, nước mắt càng rơi dữ hơn.

Lâm Nhữ trầm ngâm không nói gì nhưng không lôi Quách Thành An đi ra nữa.

Phòng thị như tìm được con đường sống trong cõi mù sương, chỉ cần có thể cứu con trai, không có chuyện gì bà không thể làm. Phòng thị vội quỳ xuống, dập đầu với Lâm Nhữ.

“Mẫu thân!” Quách Thành An hét lên, cố gắng vùng vẫy nhào đến chỗ Phòng thị.

Cõi lòng tức giận của Lâm Nhữ vì tấm lòng từ mẫu của Phòng thị mà tan hết, không làm bộ làm tịch nữa, thở dài nói: “Thôi, tế bái thần quạt, nếu thần quạt chịu tha thứ cho Quách huynh thì ta cũng không truy cứu nữa.”

Trong gian Ngọc Lan bày bàn tế để thờ phụng thần quạt, trái cây bánh ngọt đặt phía trước, phía sau là quạt hợp hoan bị biến đổi, trước bàn thờ là vạc báu bằng đồng xanh. Lâm Nhữ kêu Quách Thành An cùng Phòng thị quỳ dập đầu nhận tội với thần quạt trước bàn tế, nàng cuộn tiền giấy đốt lửa, đi vòng Quách Thành An với Phòng thị nhẩm đọc. Tiền giấy trừ tà rực lửa đảo quanh bàn tay đầm đìa máu của Quách Thành An. Nàng đi tới đi lui mười mấy vòng rồi hỏi: “Quách huynh, huynh còn ngứa không?”

Từ lúc Lâm Nhữ bắt đầu tụng niệm thì Quách Thành An đã nín thở, nghe thế thì ngẩng đầu, vẫy vẫy tay, rồi run người, mừng như điên: “Không ngứa, không ngứa nữa.”

Lâm Nhữ “ồ” lên, thở phào nhẹ nhõm, đi đến trước bàn tế, nâng quạt hợp hoan mỹ nhân một cách trang trọng.

Hàng chữ bằng máu đỏ trên mặt quạt không còn nữa, hiện lên mỹ nhân lay động đong đầy tình ý.

Quách Thành An như si ngốc, Phòng thị cũng ngây người.

Trước khi đến, Phòng thị vì thương con nên không thể không theo, nhưng trong lòng chẳng hề tin chuyện thần quạt giáng tội, giờ thấy quạt hợp hoan mỹ nhân phục hồi lại hình dạng như cũ, không nói thêm gì nữa.

Mẫu tử hai người ngượng ngùng, nghiêm mặt vội cáo từ.

Lâm Nhữ không theo tiễn ra phủ, chỉ đứng trước gian Ngọc Lan cùng Hà Lịch dõi mắt trông theo.

Nhìn thấy Phòng thị cùng Quách Thành An đi xa, vừa muốn xoay người, lại có một bóng dáng màu trắng nhảy ra từ gốc cây lớn gần đó, cũng chẳng biết đã cong lưng ngồi bao lâu rồi, góc áo dính mấy mảnh lá khô và bụi bậm.

Không cần nhìn mặt cũng biết là Sùng Huy. Lâm Nhữ đỡ trán.

“Thành công rồi đúng không?” Sùng Huy cao giọng hỏi, ánh mắt qua lại trên gương mặt Lâm Nhữ với Hà Lịch.

Lâm Nhữ căng thẳng không để ý đến Sùng Huy, chuyện lần này từ làm quạt đến vẽ dòng chữ màu máu đều là công của hắn, nhưng không thể khen.

Tên ngốc này cứ làm xong một chuyện đều đòi thưởng, mà phần thưởng là muốn cắn môi nàng. Phong cách hành sự ngốc nghếch cứng đầu như vậy, nàng chẳng trông mong hắn có thể thay đổi, chỉ có thể đề phòng chuyện chưa xảy ra.

Hà Lịch cười nói: “Thành công rồi, may mà nhờ có huynh.”

“Chuyện nên làm thôi.” Gương mặt Sùng Huy chính trực, không tự đắc đòi khen ngợi một phen như bình thường làm được việc tốt, hắn thò đầu vào trong: “Hủy quạt chưa?”

“Chưa.” Hà Lịch đáp.

“Vậy sao còn chưa mau đốt đi.” Sùng Huy khẽ kêu, vội chạy vào trong.

“Huynh vội gì?” Lâm Nhữ không biết nói gì hơn.

Sùng Huy cười nịnh nọt, nhìn Hà Lịch, nhỏ giọng nói: “Mặt quạt thật làm bằng băng tàm ti, quạt giả là lụa sống trắng, chẳng phải ta sợ heo rừng với mẫu thân hắn quay lại, nếu không phá hủy ngay để họ nhìn thấy tra ra đầu mối thì xem như dã tràng xe cát sao.”

Lâm Nhữ nhìn hắn híp mắt, run lên hiểu rõ, vốn chân dung trên mặt quạt không phải Lan Tôn mà là Mai nương. Hắn vẫn sợ trong lòng nàng không thoải mái, phải mau chóng tiêu diệt tội chứng gieo mầm họa này. Nhất thời trấn an hắn không được, hờn dỗi cũng không được, nhìn sang Hà Lịch, dù là người ung dung bình tĩnh cũng phải lúng túng.

Hà Lịch như không thấy gì, chỉ nói: “Có lý.”

Hà Lịch vừa nói vừa lục dưới bàn lấy ra một chiếc quạt hợp hoan, bất ngờ nhất đó chính là chiếc quạt hợp hoan có dòng chữ màu máu và Quách Thành An với Phòng thị giao nộp.

Trước khi hành sự đều phải tính toán và chuẩn bị kĩ lưỡng, một đầu bàn tế tạm thời thêm một lớp ghép ở phía dưới mặt bàn, một chiếc quạt hợp hoan khác Sùng Huy làm ra đặt giữa lớp ghép. Vừa rồi Quách Thành An với Phòng thị nằm sấp dập đầu, Lâm Nhữ lặp đi lặp lại, Hà Lịch mau chóng đổi chỗ hai chiếc quạt.

Đây là lí do tại sao hai người yêu cầu Sùng Huy làm ra hai chiếc quạt.

Xấp tiền giấy kia bôi một lớp phấn thuốc giải, ngọn lửa làm thuốc giải phát huy tác dụng, đảo qua đảo lại mười mấy lần quanh tay của Quách Thành An sẽ giải được bột phấn gây ngứa mà gã dính phải.

Còn về việc trúng độc của Quách Thành An, nàng cho phấn gây ngứa vào mặt quạt chiếc quạt giả này. Lâm Nhữ đoán ý đồ của kẻ trộm quạt hợp hoan mỹ nhân, nếu không phải ham mê sắc đẹp, chắc chắn là Quách Thành An.

Người ham mê sắc đẹp nhìn thấy Mai nương trên mặt quạt xinh đẹp như thiên tiên, cướp hồn đoạt phách, nhất định sẽ không nhịn được mà vuốt ve.

Nếu là Quách Thành An, quạt hợp hoan mỹ nhân vô cùng tinh xảo, Quách Thành An giống như những người làm quạt, sẽ như si cuồng đối với quạt hợp hoan được làm ra tuyệt đẹp, cũng không nhịn được mà sờ thử.

Mặc kệ ai là kẻ trộm đều sẽ dính phải phấn ngứa.

Ngoại trừ tính toán những việc này, nàng còn lợi dụng Hà Dư cùng với người yêu cầu y trộm quạt.

Nàng cho Hà Khương thị nói với Hà Dư, nghe Phương Khương thị có lời rằng, nhà họ Phương không hề sợ người ta trộm quạt báu, bảo rằng quạt hợp hoan mỹ nhân là do thần quạt ban cho nhà họ Phương, ai cũng không thể trộm, có trộm sẽ gánh lấy xui xẻo, trừ phi trả quạt về nhà họ Phương, nếu không thần quạt trách tội sẽ không giữ được mạng.

Hà Dư tuy nghe thấy sẽ xem thường, nhưng lúc giao lại quạt cho Phòng Thất sẽ lặp đi lặp lại những lời này để nhấn mạnh khó khăn khi y trộm quạt.

Điều này khiến cho kẻ gian chột dạ, Phòng Thất nghe thấy thế thì sợ hãi, không dám mở ra xem thử quạt, vội vàng mang về Quách phủ, sau đó thật sự thấy Quách Thành An bị ngứa tay, cho là thần quạt giáng tội, chỉ muốn Phòng thị trả quạt về nhà họ Phương, bản thân có thể tránh việc bị thần quạt trách phạt, cố ý lẩm bẩm nhưng là khuyên nhủ Phòng thị.

Xếp đặt từng bước, Quách Thành An với Phòng thị có muốn không mắc bẫy cũng khó.

Sùng Huy và Hà Lịch mỗi người cầm một chiếc, ra cửa sau gian Ngọc Lan đến chỗ đất trống đốt lửa.

Mặt quạt bén lửa, biến mất dần theo ngọn lửa, kế đến là trúc tía cháy tí tách, ánh lửa hừng hực, chỉ một lúc đã hóa thành tro bụi. Sau đó Phòng thị và Quách Thành An có nhận ra mình bị lừa cũng không còn chứng cứ.

Bị Quách Thành An giăng bẫy nhiều rồi, lần đầu tiên thắng đẹp mắt, Lâm Nhữ thoải mái cả người. Hai hôm nay vội vàng kêu Sùng Huy giấu mọi người làm quạt giả trong phường quạt, mượn cớ lễ lớn kế vị sắp đến nên cho các thợ quạt nghỉ ba ngày, hôm nay phường quạt chỉ có mấy quản sự như Phương Thành, cũng không cần đến phường quạt dò xét, vỗ tay ra cửa, muốn sai người chuẩn bị rượu và đồ ăn để chúc mừng.

“Nhị lang, Hà đại lang vẫn chưa khỏi bệnh, hai ngày nay đều lo lắng chuyện này không nghỉ ngơi đàng hoàng, chúng ta đừng làm phiền huynh ấy.” Sùng Huy ôm cánh tay Lâm Nhữ lắc qua lắc lại.

Người mệt mỏi nhất là Sùng Huy, ban ngày đến phường quạt làm quạt giả, buổi tối về vẽ chân dung, thái độ này là lại ghen đây mà. Lâm Nhữ thật không biết làm sao, vừa muốn quở trách hắn đôi câu, Hà Lịch đã nói: “Sùng Huy vừa nói huynh cảm thấy đúng là có hơi mệt, để huynh xem thử đài ngắm quạt đã dựng xong chưa, xem xong thì về nghỉ ngơi, hai người cứ chúc mừng.”

Dứt lời, không đợi Lâm Nhữ giữ lại, Hà Lịch đã tự ý ra ngoài, rảo bước như bay, nháy mắt đã đi rất xa.

Vì bị bệnh nên trông hắn gầy rộc đi, lan bào xanh đậm hơi rộng, tay áo mờ ảo, bóng người dưới bầu trời xám xịt, giữa gió bắc xào xạc, khó giấu được nỗi cô đơn.

Truyện convert hay : Ta Thấy Quý Phi Nhiều Vũ Mị

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 200: Không Người Nương Tựa