Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 177: Khác Biệt Trai Gái

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 177: Khác Biệt Trai Gái


Chương 177 : Khác biệt trai gái

Lá vàng run rẩy trong cơn gió, quấn quýt không muốn lìa cành.

Lâm Nhữ đi rất vội, đã cách mái Lưu Thương một quãng xa rồi mà lời nói kinh thế hãi tục của Sùng Huy vẫn vang vọng bên tai. Cơ thể nàng nóng lên, gương mặt đỏ bừng, cực kì căm tức. Con trai quá hung mãnh, thật vô sỉ, sao hắn có thể nói ra những lời ấy. Sao có thể muốn làm chuyện đó.

Lúc nhìn thấy mình hắn liền hoang mang rối loạn, đừng nói mấy thứ bày trên bàn là sách truyện không đứng đắn đấy chứ?

Mấy loại sách không đứng đắn Lâm Nhữ đã xem qua rồi.

Sau khi đến tuổi cập kê, An thị nói tiểu thư đoan chính nhà giàu không đấu lại mấy hồ ly tinh bên ngoài vì quá mức đoan trang cẩn thận, nên An thị muốn Lâm Nhữ học chút thủ đoạn, mang đến không ít sách tranh để Lâm Nhữ xem.

Lúc ấy Lâm Nhữ chỉ liếc mắt một cái mỉm cười cho qua, vứt một bên như chẳng có chuyện gì.

Giờ nhớ đến, người trong trang sách như sống dậy khiến người ta khó yên ổn.

Nàng rửa mặt súc miệng xong thì nằm xuống, sự nóng bức trong người không giảm bớt mà còn tăng thêm.

Lăn qua lộn lại một lúc, Lâm Nhữ đứng dậy, như kẻ gian lấy một quyển sách từ trong tủ năm ngăn.

Trong phòng chỉ có mình nàng, nàng vẫn cẩn thận quan sát xung quanh rồi mới lên giường.

Các khung cảnh trong sách đều phóng túng bạo dạn, Lâm Nhữ liếc thử thấy không coi nổi liền vứt đi, bực bội trùm chăn đi ngủ, trong lòng không ngừng mắng Sùng Huy.

Mặt chăn bằng lụa phủ trơn nhẵn sáng rỡ, bó sát theo đường cong cơ thể, lư hương đặt trên đệm mới lấy ra có mùi thơm nhẹ nhàng thuần khiết. Cơn mưa đêm lạnh nơi núi Không, gốc tùng nhành mai trên Cao Lĩnh, hệt như mùi hương trên người Sùng Huy.

Lâm Nhữ nhắm mắt, trong lúc hoảng hốt chợt nghe tiếng cửa phòng đẩy ra kêu cót két.

Đèn đuốc lờ mờ, thò đầu ra từ trong chăn chỉ thấy được một nửa. Dáng người thuần trắng với mái tóc đen thả lỏng buộc một cây trâm trên đỉnh đầu, mặt mày tinh xảo trở nên trong suốt, như mây tựa tuyết, mờ mờ ảo ảo không mang đến cảm giác chân thực, tùy thời có thể tiêu tan không thể tìm về.

Tạo hóa coi trọng, tranh xảo hóa công. Có một người như vậy ở bên mình. Tâm trạng ấy… từ từ thưởng thức, không nói rõ được là ngọt hay chua, là chát hay đắng.

Mỹ nhân kề cận, không khí cũng trở nên ngọt ngào. Lâm Nhữ đè ngực, trái tim đập thình thịch. Hồng nhan họa thủy, sắc đẹp mê người, thiên la địa võng giăng khiến người ta như con trùng lao vào lưới không thể thoát ra.

Sùng Huy vén chăn lên nằm sát bên cạnh, lấy ngón tay quấn lọn tóc của Lâm Nhữ.

“Sao huynh lại đến đây.” Lâm Nhữ đè tay Sùng Huy, giọng nói vọng lại trong gian phòng im ắng nghe sao ngọt dịu.

“Nhớ đến nàng, nhớ đến mức khó chịu nên phải đến. Nhị lang, cho ta cắn môi nàng có được không?” Sùng Huy lắp bắp, ngón tay lành lạnh sờ gương mặt Lâm Nhữ.

Cơ thể Lâm Nhữ run lên, gương mặt như bị lửa đốt đỏ bừng, môi mím chặt không nói lời nào, lồng ngực phập phồng.

Không phản đối tương đương với đồng ý. Sùng Huy được khích lệ nên áp môi vào.

Quấn riết vào nhau mãnh liệt, trong cảm giác lạ lẫm mang theo sự phóng túng. Lâm Nhữ bị hắn ức hiếp đến mức không nói nên lời, trong mơ hồ cổ họng vô lực rên lên một tiếng.

Sùng Huy khàn giọng, vui mừng hỏi: “Nhị lang, ta cắn môi nàng cảm thấy thoải mái đúng không?”

Lâm Nhữ chật vật ảo não, muốn đạp Sùng Huy xuống giường. Lúc trước trong lúc vô ý cũng đã từng đạp một lần, bất giác cảm thấy hơi sợ hãi. Sợ điều gì thì trong lòng không nói rõ được. Trong ánh đèn mờ ảo, Sùng Huy si mê khát khao nhìn nàng với vẻ mặt cố chấp. Lâm Nhữ hít một hơi sâu tránh qua một bên để bình tĩnh lại, sợ cảm giác động lòng lạ lẫm, sợ tình triều lạ lẫm, sợ một Sùng Huy luôn u mê đột ngột trở nên cứng rắng ngang ngược.

“Nhị lang, ta còn muốn cắn chỗ khác trên người nàng, có được không?” Sùng Huy thở hổn hển hỏi nàng.

Lâm Nhữ lạnh người thoáng rùng mình, vội vàng giữ chặt cổ áo. Sùng Huy cũng không hất tay nàng ra, hắn cụng đầu mình vào cổ nàng, hơi nóng hừng hực phả vào lỗ tai nàng. Sùng Huy cắn vành tai Lâm Nhữ tạo cơn đau râm râm, đầu lưỡi liếm qua dái tai, luồng khí nóng tê ngứa đốt lên, từ lỗ tai chạy quanh cơ thể.

Lâm Nhữ kinh hoàng tránh né, cảm nhận được sự rộn ràng của Sùng Huy vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát không thể lơ là được.

“Nhị lang, hình như ta bệnh rồi.” Sùng Huy ngừng lại, thở hổn hển bên tai nàng.

“Không phải bệnh, đồ ngốc.” Lâm Nhữ quở trách.

“Không phải bệnh vậy đó là gì? Ta không tìm ra trong tiểu thuyết cảm giác này.” Sùng Huy khổ não, uất ức, gặng hỏi muốn biết chân tướng.

Lâm Nhữ chẳng biết làm sao cho phải, xấu hổ cùng lúng túng đan xen: “Huynh… Huynh xuống đi, lúc rảnh ta sẽ tìm người dạy huynh.”

“Ta không muốn nghe người khác nói, ta chỉ muốn nghe nàng nói thôi.” Sùng Huy nói lời cố chấp, cứng đầu như trâu vậy, không chịu đi xuống.

Lâm Nhữ vừa xấu hổ, vừa thẹn thùng, vừa vội. Nàng nhéo cánh tay hắn thật mạnh khiến hắn đau đến mức hét to. Lâm Nhữ thừa dịp hất hắn đi. Sùng Huy té xuống giường, lăn hai vòng mới ngừng lại.

Sùng Huy bị Lâm Nhữ dọa, sợ chọc giận nàng nên không trèo lên nữa, nhoài người bên mép giường, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhữ: “Nhị lang, nàng đừng tìm người khác, đợi đến khi nàng vui vẻ thì dạy ta có được không?”

Cho dù tâm trạng có vui vẻ cách mấy, nàng cũng không dạy hắn mấy chuyện thế này được.

Lâm Nhữ mài răng, miễn cưỡng đè xuống ngọn lửa mơ hồ, kiếm từ để lừa bịp hắn thì Sùng Huy đột ngột nói: “Nhị lang, nếu làm khó nàng thì không cần dạy nữa, để ta tự tìm tòi.”

Giọng nói êm dịu muốn nhỏ ra nước, khẽ khàng quan tâm cùng thương yêu. Lâm Nhữ từ nhỏ đến lớn được dạy dỗ như con trai, sau khi làm gia chủ lại quen dần với núi lớn có sụp cũng không được đổi sắc mặt, có bao sóng gió cũng chẳng màng, giờ lại thoáng ngẩn người, nhỏ giọng hừ: “Được rồi, đi mau đi!”

“Được, ta về đây, nàng ngủ đi.” Sùng Huy sảng khoái nói.

Dáng người cao ngất biến mất, trong phòng vắng lặng yên ắng. Lâm Nhữ xoa tay chợt phát hiện, vừa rồi giọng điệu của nàng như làm nũng vậy.

Lâm Nhữ mất ngủ cả đêm.

Sùng Huy thì không mất ngủ mà đánh một giấc ngon lành, có điều trời chưa sáng đã tỉnh lại, lén lút giặt quần cùng chăn đệm.

Hắn không dám gọi ai, đích thân đến phòng chứa nước lấy nước về, trong sân không có chỗ phơi nên hắn bẻ nhánh cây dựng làm sào. Hắn vừa sợ có ai nhìn thấy, lại sợ không có ánh nắng sẽ lâu khô, chọn đi chọn lại mãi mới ưng một chỗ. Hắn mắc chăn nệm lên, bên cạnh là một tiết khố đã khô khiến hắn xấu hổ, rồi lại vắt áo giữa đặt giặt xong lên bên cạnh.

Mấy ngày nay hắn phải tự giặt liên tục, ngay cả việc đi gặp Lâm Nhữ cũng có chút sợ sệt.

Lâm Nhữ không chịu dạy, trong tiểu thuyết lại không tìm ra câu trả lời. Sùng Huy thoáng chần chừ, cuối cùng vì sợ bản thân mắc phải bệnh gì, nên lấy áo khoác mặc vào, đứng một lúc lâu rồi ra cửa hướng về quán Khúc Khê. Hắn không sợ chết, chỉ sợ sau khi chết không còn được thấy Lâm Nhữ nữa. Dọc đường đến chỗ Hà Lịch hắn cứ ngó dáo dác sợ bị ai nhìn thấy.

“Cái giường này tiện lợi lắm, huynh tin ta có được không vậy?”

Bên trong quán Khúc Khê rất rôm rả, tiếng nói giòn giã của Tạ Nghi Ninh vang dội, đứng ở cửa đã nghe thấy.

Nơi nào có Tạ Nghi Ninh, chỉ cần mình nàng ta đã có thể làm ầm cả một khu phố.

“Sùng Huy, tỷ đến rồi.” Tạ Nghi Ninh nhanh mắt nhìn thấy, bước chân như bay ra, bắt được cánh tay Sùng Huy thì lôi hắn vào trong.

Ban đầu căn phòng rất rộng rãi, giờ chẳng có bao chỗ trống vì một vật bằng gỗ vừa giống ghế mà không phải ghế, vừa giống giường mà không phải giường. Còn có Hà Lịch và cả giường hắn ngủ cũng ở trong sảnh.

Truyện convert hay : Long Môn Người Ở Rể

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 177: Khác Biệt Trai Gái