Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 173: Mẫu Tử Gặp Nhau

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 173: Mẫu Tử Gặp Nhau


Chương 173 : Mẫu tử gặp nhau

Tạ phu nhân ngẩng đầu, mỉm cười lạnh như băng: “Vì Phương Lâm Nhữ, ngay cả chuyện không muốn làm nhất nó cũng chịu làm, nhưng lại không muốn nhận người mẫu thân ruột thịt này. Tỷ muốn xem thử, nếu như nó có lỗi với nhà họ Phương, Phương Lâm Nhữ không cần nó nữa, nó rơi vào đường cùng, liệu có chịu về nhà hay không.”

Yên La ngơ ngẩn, ngơ ngác hồi lâu rồi nói: “Tỷ làm như vậy, liệu có khiến tình cảm của mẫu tử càng thêm xa cách hay không?”

“Tỷ cũng không muốn làm vậy, nhưng muội cũng thấy rồi đấy. Nếu như nó không có khẩn cầu với tỷ, e rằng cả đời này tỷ cũng không thể nhìn thấy nó. Lần trước tỷ đến Phương phủ, Phương Lâm Nhữ kêu nó ra chơi với Ninh nương nhưng nó không hề xuất hiện.”

Nói đến đây, Tạ phu nhân thoáng ngừng, mỉm cười càng vui vẻ: “Xem ra Phương Lâm Nhữ không biết nó là con trai nhà họ Tạ, đến khi thân phận của nó bại lộ, không muốn bất hòa cũng khó.”

Yên La đỡ bà vào trong, nhớ đến đứa bé năm đó bị ngược đãi, lòng u buồn, chua chát hỏi: “Tỷ định làm gì?”

“Làm gì thì trước mắt vẫn chưa nghĩ đến. Cứ đợi thôi, kiểu gì cũng sẽ có cách.”

“Không nhận thiếu gia sao?”

“Không nhận, ngay cả gặp mặt tỷ một lần nó còn không chịu, có nhận cũng chưa chắc theo tỷ về nhà. Tỷ muốn ép nó chẳng còn đường nào để đi, chỉ có thể trở về nhà họ Tạ.”

“Tỷ muốn cho nhà họ Phương thuê phường quạt à?”

“Cho! Nhà họ Phương có thuê được phường quạt để làm thì đã có thanh đao Quách Thành An này rồi, tỷ vẫn có thể khiến Phương Lâm Nhữ sứt đầu mẻ trán, không lúc nào được yên ổn.” Tạ phu nhân cười khẽ, bước đi chậm rãi, phong thái ngời ngời, chẳng còn vẻ không được như ý vừa rồi nữa. Bà vào trong đi thẳng đến phòng ngủ, ngồi trước bệ tráp, nhìn vào gương, phản chiếu bên trong là bóng người với tóc tai rối tung giống kẻ điên khiến bà cau mày.

Yên La vội rút trâm cài đầu cho bà, thả tóc xuống chải lại.

Mái tóc dài đen nhánh như gấm, đoan trang trời ban, tạo hóa coi trọng, đã bốn mươi rồi mà phong thái vẫn như ngày xưa, tóc kiểu quạ búi kĩ, cài thêm cây trâm bằng ngọc trắng, ung dung, tao nhã, lộng lẫy.

“Tối nay không cần chuốc thuốc an thần cho Ninh nương nữa. Ngày mai tỷ mang nó đến nhà họ Phương. Về sau cũng cho nó lui tới thường xuyên nhà họ Phương, mỗi lần nó về từ nơi đó, tỷ sẽ hỏi thăm tỉ mỉ. Tai mắt của chúng ta không thể nằm vùng bên Phương Lâm Nhữ và Hà Lịch, cho nên chuyện biết được không đầy đủ. Ninh nương thường ghé nhà họ Phương, vừa khéo bù vào lượng thông tin bị khuyết ấy.” Tạ phu nhân trầm giọng nói.

Lâm Nhữ khổ sở vì không còn con đường nào khác nếu không thuê được phường quạt nhà họ Tạ, cả đêm trằn trọc khó ngủ.

Hôm sau thức dậy rửa mặt, súc miệng ăn xuống, nàng đang muốn ra phủ đi dạo, Phương Khương thị cho người đến truyền lời lại Tạ phu nhân mang Tạ Nghi Ninh đến thăm, đồng ý cho nhà họ Phương thuê phường quạt.

Ngoài sảnh Kim Xương là những cô nô tỳ mặt mày hồng hào đứng hầu hạ, bên trong là lư hương bằng đồng đỏ khói tỏ lượn lờ, mùi trầm hương thanh nhã lan xa. Chủ cùng khách nói cười rất vui vẻ.

“Mấy hôm nay Ninh nương bị ốm, tối hôm qua mới đỡ, nghe nói quý phủ xảy ra chuyện nên làm ầm với ta. Là do ta câu nệ không biết suy xét, Nhữ lang chớ trách.” Tạ phu nhân cười tủm tỉm nói.

Bà chịu cho thuê, niềm vui muôn vàn. Lâm Nhữ cám ơn rối rít, lại hỏi giá thuê và thời hạn thuê.

“Không cần tiền thuê, bằng không người ngoài nhìn vào tưởng rằng nhà họ Tạ của ta không vực nổi, cần phải cho thuê tài sản tổ tiên sống qua ngày. Phường quạt đã bỏ hoang mười mấy năm, có chỗ cần phải sửa chữa, Nhữ lang sửa lại cho tốt là được rồi, xem như cho mượn tạm. Còn về kỳ hạn, xin đừng thấy lạ, lúc ta yêu cầu thu hồi lại, nhà họ Phương phải vô điều kiện lập tức dọn sạch phường quạt trả lại cho ta.” Tạ phu nhân cười nhạt nói, lấy khế ước từ trong ống tay áo rộng.

Không định ra kỳ hạn, Tạ phu nhân lúc nào cũng có thể yêu cầu nhà họ Phương dọn đi. Bị người ta điều khiển, tai họa ngầm rất lớn.

Lâm Nhữ há miệng muốn phản đối nhưng thoáng khép lại.

Tạ phu nhân chịu cho thuê đã là hiếm có rồi, nếu đòi hỏi thêm chính là không biết điều.

Huống chi cố tranh chấp, Tạ phu nhân đổi ý không cho thuê nữa càng phiền toái hơn.

Nội dung khế ước rất đơn giản. Nhà họ Tạ cho nhà họ Phương mượn phường quạt, nhà họ Phương chịu trách nhiệm sửa chữa, lúc nhà họ Tạ đòi lại thì nhà họ Phương phải dọn đi vô điều kiện. Tạ phu nhân đã kí tên, Lâm Nhữ cũng kí theo.

Tạ phu nhân cất một bản, lấy một chùm chìa khóa đưa cho Lâm Nhữ.

Dưới mông Tạ Nghi Ninh như ngồi trên miệng chảo nóng vậy, cứ nhích qua nhích lại không yên. Nàng uống quá nhiều thuốc an thần, cứ ngủ mê mệt, ăn uống không đều nên gầy hẳn đi. Cằm nhọn, hốc mắt hơi sâu, vành mắt đen, áo tay rộng với hoa văn hình mây khảm viền hoa văn củ ấu trông rộng hơn một chút khiến xiêm áo trông không vừa người. Nàng nhìn Lâm Nhữ bàn việc ở bên này xong xuôi rồi liền lôi kéo cánh tay Lâm Nhữ, mếu máo: “Nhữ lang, nghe nói phường sở khanh bị thương rất nặng, huynh mau dẫn ta đi thăm hắn.”

Hà Lịch sẽ không muốn gặp Tạ Nghi Ninh, Lâm Nhữ muốn cự tuyệt, cảm kích Tạ Nghi Ninh đã nhiệt tình đối đãi, thích nàng thẳng thắn vô tư, không nỡ thẳng thừng khiến nàng đau lòng. Lâm Nhữ nhìn Tạ phu nhân, phải do bà ngăn cản mới được.

“Đi đi.” Tạ phu nhân cười vui vẻ nói.

Lâm Nhữ đã dặn Sùng Huy đừng nói ra tin tức Hà Lịch có thể trị khỏi. Tạ phu nhân hẳn chỉ biết Hà Lịch đã tàn phế nên không phản đối.

Lâm Nhữ thầm kinh ngạc, không cách nào thoái thác, chỉ đành cười, đứng dậy mang Tạ Nghi Ninh rời sảnh.

Tạ phu nhân nhìn Lâm Nhữ cùng Tạ Nghi Ninh đã đi xa, nghiêng đầu tiếp tục chuyện trò bóng gió với Phương Khương thị, hỏi mấy câu về Cẩm Phong rồi mỉm cười nói: “Đã nhiều lần ghé qua vẫn chưa được thấy vị hôn thê của Nhữ lang, đúng là không có duyên.”

“Lúc muội đến nó đang ở cùng Phong nương trong lầu Thuật Hương. Để muội gọi nó đến cho tỷ gặp.” Phương Khương thị cười nói, gọi Bạch Chỉ: “Mời tiểu thư đến, nói Tạ phu nhân đang ở đây, kêu con bé đến chào hỏi.”

Tạ phu nhân mỉm cười kín đáo, nhẹ giọng nói: “Đừng báo là ta đến, sẽ dọa tiểu thư không dám xuất hiện, chỉ nhắn phu nhân nhà cô có chuyện cần hỏi.”

Phương Khương thị không nhìn ra được ẩn ý bên trong đó, đương nhiên không phản đối.

Từ xa nhìn thấy Sùng Huy chậm rãi đi đến, hắn mặc xiêm áo trắng bồng bềnh như mây, Tạ phu nhân ngơ ngác quên cả hít thở.

Cách khá xa không thấy rõ mặt mày nhưng bà đã có thể chắc chắn, đó chính là con trai của bà.

Năm xưa Tạ Thiên đến nhà bà cầu hôn, lần đầu bà gặp Tạ Thiên, ông giống tiên trên trời hạ phàm như vậy, tao nhã vô song, phong thái rạng ngời, lỗi lạc phóng khoáng.

Ngày thu đìu hiu, tầng mây xám tro rũ thấp. Cơn gió thu thổi vội, nhà cửa với tường xanh ngói xám che đi một tầng mưa lất phất. Muôn tiếng lặng im, bao nhiêu chua ngọt cay đắng nghẹn ngào nơi cổ họng, Tạ phu nhân gần như thất thanh khóc lóc đau khổ.

Đây là con trai của bà cùng phu quân, không cần phải xiêm áo lộng lẫy xinh đẹp, chỉ cần đơn giản thôi đã có thể lóa mắt người khác, không còn ai lọt vào tầm mắt được nữa.

“Huy nương rất xinh đẹp đúng không tỷ?” Phương Khương thị đắc ý không che giấu được.

Tạ phu nhân tỉnh mộng, phục hồi lại tinh thần, cắn răng rồi gật đầu phụ họa. Phương Khương thị cười ha hả ngoắc Sùng Huy, cất giọng nói: “Huy nương, đến ra mắt Tạ phu nhân nào.”

Hôm qua sau khi đi đưa thư, Sùng Huy sợ Tạ phu nhân không đồng ý cho nhà họ Phương thuê phường quạt, lại sợ bà đồng ý, Lâm Nhữ sẽ nghi ngờ vì bà đột ngột thay đổi ý định. Trong lòng muốn ỷ lại bên người Lâm Nhữ, tối hôm qua theo bản năng muốn tiếp tục ngủ lại nhà đài Sấu Thạch nhưng lại không dám, rạng đông sợ phải gặp Lâm Nhữ nên hắn dậy thật sớm chạy đến lầu Thuật Hương bầu bạn với Cẩm Phong. Trong lúc nói chuyện hắn cứ mất hồn mất vía. Bạch Chỉ truyền lời, hắn đến rồi, lòng vẫn quẩn quanh bên Lâm Nhữ. Phương Khương thị gọi hắn, nghe ba tiếng Tạ phu nhân như sấm sét giữa trời quang, hồn phi phách tán, lảo đảo ngã về phía trước.

“Cẩn thận!” Phương Khương thị cùng Tạ phu nhân kêu lên sợ hãi, đồng loạt đứng dậy nhào đến. Tạ phu nhân nhanh hơn, vọt tới trước mặt Sùng Huy như bay, đưa tay nâng hắn.

Ánh mắt Sùng Huy tiếp xúc với bà, hai mắt hắn trợn ngược, ngất đi.

“Huy nương!” Sau đó Phương Khương thị chạy đến, gấp đến mức kêu lên sợ hãi. Bà thật lòng thương yêu Sùng Huy, cao giọng cho mời đại phu, lại hoảng hốt nói: “Mau bẩm lại Nhữ lang! Mau lên!”

Truyện convert hay : Côn Bằng Cắn Nuốt Hệ Thống

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 173: Mẫu Tử Gặp Nhau