Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 166: Không Còn Đường Để Đi

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 166: Không Còn Đường Để Đi


Chương 166 : Không còn đường để đi

Lúc về nhà đài Sấu Thạch, tim Lâm Nhữ run rẩy dữ dội không kiềm lại được.

Trong nhà đài Sấu Thạch không có ai cả, Lâm Nhữ xoay người đến quán Khúc Khê.

Uyển Sơ đứng trong sảnh kinh ngạc, tiếng va chạm rất khẽ vang trong phòng ngủ. Không nhìn thấy Sùng Huy.

“Biểu ca tỉnh rồi à? Sùng Huy đang nói chuyện với biểu ca trong đó sao?” Chân mày Lâm Nhữ nhếch lên vui vẻ, bước vội vào trong.

Uyển Sơ nhìn nàng với ánh mắt mê man, khi Lâm Nhữ đến trước cửa thì Uyển Sơ bỗng nói: “Mộc Vũ đang lau người giúp Hà đại lang bên trong.”

Chân đang nâng lên của Lâm Nhữ vội lùi về, oán trách: “Sao không nói sớm, mất hồn mất vía gì đấy.”

Uyển Sơ rủ mi không đáp.

Lâm Nhữ nhìn Uyển Sơ với mái tóc lộn xộn, vẻ mặt tối tăm, nhớ đến mấy ngày nay Uyển Sơ ngày đêm không ngủ nghỉ hầu hạ trước giường Hà Lịch, ân cần nói: “Đã có Mộc Vũ rồi, cô rảnh rỗi thì đi nghỉ một lát đi, không cần phải một mực canh chừng như vậy.”

Trong lúc nói chuyện, Lâm Nhữ lo lắng cho Sùng Huy nên xoay người rời đi, ghé qua mái Lưu Thương.

Uyển Sơ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào dáng lưng của Lâm Nhữ cho đến khi khuất tầm mắt, quay đầu lại liếc về phía bình phong, hốc mắt dần đỏ hoe.

Mấy ngay nay Uyển Sơ trông nom trước giường Hà Lịch vô cùng dịu dàng chu đáo tỉ mỉ, nhưng Hà Lịch lại phân rõ địa phận Sở - Hán (1), mỗi khi thanh tỉnh hắn đều kêu nàng về để Mộc Vũ hầu hạ bên cạnh, không cho nàng ở lâu trong quán Khúc Khê.

(1) Sở Hán giới: con sông định biên cho hai nước Sở và Hán trong cuộc giao tranh giữa Hạng Vũ và Lưu Bang.

Hắn giữ mình trong sạch, cẩn thận quý trọng, không kiềm được khiến người khác bi ai, vượt qua cả bi ai chính là nản chí ngã lòng.

Trong sân mái Lưu Thương yên tĩnh, mấy ngày trước đó Sùng Huy không có ở đây, những người chạy vặt đều được điều qua nơi khác để hỗ trợ. Lâm Nhữ bước nhanh vào cửa, trong phòng ngủ vang tiếng nước chảy rào rào. Sùng Huy có ở đây, tiếng này do hắn đang tắm mà ra. Bước chân Lâm Nhữ vừa ngừng lại, giọng nói khàn khàn hô lớn bên trong vang ra: “Nhị lang, đợi một chút, ta ra liền!”

“Huynh có thuận phong nhĩ à, thính tai như vậy!” Lâm Nhữ bật cười.

Nàng vừa đứng lại, cửa phòng liền mở ra ngay. Mái tóc ướt nhẹp của Sùng Huy để xõa, mặc trên người áo giữa màu trắng thuần, không buộc thắt lưng, ngực phanh trần, nước nhỏ đầm đìa, phía dưới mặc quần cùng màu với áo, đi chân trần. Nước đọng một chuỗi kéo dài từ thùng gỗ đến cửa, ánh mắt hắn lấp lánh nhìn nàng.

“Đóng cửa lại, dọn dẹp ổn thỏa rồi hẵng ra.” Lâm Nhữ quở trách, xoay người muốn rời đi.

Cánh tay căng thẳng, Sùng Huy dùng lực nắm lấy Lâm Nhữ kéo nàng vào trong phòng. Lâm Nhữ há miệng muốn nổi giận. Sùng Huy dùng chân đá lên cửa phòng. Tiếng xương thịt chạm vào đồ gỗ. Nàng bị hắn đè lên cửa. Bột tắm được hòa trộn từ bột chung nhũ (2), ngọc trai, vụn ngọc, hương thanh mộc mà thành phả vào mặt, hơi nước ướt át, hắn không thèm hỏi đã áp môi xuống.

(2) Bột chung nhũ: bột mài từ đá thạch nhũ khai thác nhiều ở các tỉnh Sơn Tây, Thiểm Tây, Cam Túc, Quảng Đông.

Danh nghĩa là hôn môi thực sự, nụ hôn hàm chứa bao nỗi vui mừng cùng khát khao vì gặp lại sau chia cách, mang theo sự tàn bạo cướp đoạt xâm chiếm. Lâm Nhữ mất đi hơi thở, đầu óc choáng váng trống rỗng. Hắn dùng sức lực nâng mặt nàng lên khiến nàng bị đau, hắn áp lên môi nàng hết lần này đến lần khác, hơi thở hổn hển muốn chiếm lấy nàng làm của riêng, Lâm Nhữ tê liệt mềm oặt cả người, không đẩy hắn ra nổi, cũng hoàn toàn không nhớ phải đẩy hắn ra.

Biến hóa của cơ thể sau khi ngừng thuốc rất rõ ràng. Hắn đã trở thành một chàng trai tráng kiện, dưới lớp áo giữa là tường đồng vách sắt rắn chắc có lực. Nàng ở trước mặt hắn như một đóa hoa yểu điệu.

Một lúc lâu, Sùng Huy buông nàng ra. Hắn phiền muộn chau mày, lộ vẻ khó chịu mà nói: “Nhị lang, hình như ta không thoải mái lắm, nóng bức khó chịu.”

Lâm Nhữ tỉnh lại trong sự mờ mịt, thở hồng hộc đẩy hắn ra, quát mắng: “Đã vào thu rồi, huynh tắm xong lại mặc ít mà ra ngoài, phải bị lạnh chứ, có thể dễ chịu được sao? Mau mặc xiêm áo vào!”

“Không muốn mặc! Ta không muốn rời khỏi nàng!” Sùng Huy nhìn nàng nóng bỏng, cơ thể tỏa ra hơi nóng cọ vào người nàng, khàn giọng nói: “Ta nhớ nàng muốn chết, lo lắng muốn chết, chỉ sợ nàng gặp chuyện bất trắc. Nhị lang, nàng cho ta cắn môi thêm một lần để ta an tâm có được không?”

Vừa rồi không hỏi đã cắn, giờ còn giả bộ quân tử gì chứ!

Lâm Nhữ hất mạnh hắn ra, kéo cửa phòng, quát lên: “Ta đi ngay bây giờ lát nữa lại gặp huynh, hay huynh mặc đồ cho đàng hoàng rồi đi ra! Chọn một!”

“Đợi ta, ta mặc đồ xong ra liền!” Sùng Huy không cần suy nghĩ chút nào, kêu to lên.

Khóe miệng Lâm Nhữ cong lên, cười khẽ, há miệng hít một ngụm hơi lạnh.

Tên ngốc cầm tinh con chó, môi nàng lại bị hắn cắn nát rồi.

Sùng Huy rất mau chóng đã chạy ra, bộ dạng trinh tiết trang nghiêm như liệt phụ. Mái tóc ướt được búi lên đỉnh đầu và buộc lại bằng dây màu đen chỉnh tề, mặc xiêm áo ngay ngắn kín đáo, hoàn toàn không thấy vẻ hào hoa phóng khoáng vừa rồi nữa.

“Mặc như này được chưa? Quá lễ độ luôn ấy chứ?” Hắn kéo cổ áo lên hỏi.

Lâm Nhữ dở khóc dở cười, mắng hắn: “Kêu huynh mặc quần áo chứ đâu bảo buộc tóc lên, tóc chưa khô đã búi rồi, lát nữa sẽ nhức đầu.”

Sùng Huy “ồ” lên một tiếng, rất giỏi về việc bỏ qua liêm sỉ, chạy vào phòng lấy một tấm vải trắng đi ra, kéo Lâm Nhữ ngồi trên bệ, cười hì hì lộ ra hàm răng trắng sáng: “Nhị lang nàng lau giúp ta một lúc được không?”

Dám yêu cầu gia chủ nhà họ Phương là nàng lau khô tóc giùm cũng chỉ có hắn!

Lâm Nhữ cầm lấy vải trắng dùng sức lau khô, kéo cả tóc đi cũng không để ý. Sùng Huy như không cảm giác được đau đớn, cười ngốc nghếch đắc ý. Mơ hồ lại có cái gì đó khác, Lâm Nhữ lau khô tóc giùm hắn mới nhớ ra, đó là xảo quyệt sau khi gian kế bỉ ổi thực hiện được, giận đến mức muốn mặc kệ hắn. Lòng bàn tay nàng nắm lấy một nhánh tóc đen óng ả như màu của tơ lụa, cảm giác mềm mượt cực kì, khiến nàng không nỡ phá, cắn răng nghiến lợi tiếp tục lau. Nàng vừa lau vừa lấy ngón tay vuốt cho suông mái tóc, lại không tự chủ được mà nhẹ nhàng giúp hắn vuốt theo da đầu.

Sùng Huy híp mắt, ngâm nga như mèo con thỏa mãn thích ý, giống như cái móc nhọn khiến lòng người ngứa ngáy. Hầu kết của hắn hơi lộ ra, lên xuống theo tiếng làu bàu của hắn. Đường nét gương mặt góc cạnh nhưng không mất đi những nét bo tròn. Mặt mày thanh tú mang theo vẻ anh tuấn. Lâm Nhữ thất thần, thầm mắng đúng là hồng nhan họa thủy.

“Nô tỳ không tìm thấy ngài, nghe nói tên ngốc đã về nên đoán ngài cũng ở đây.” Tiếng của Cảnh Sơ giòn giã ngoài cửa, vừa nói vừa vào cửa viện, ngay lập tức đã đến ngoài sảnh.

Lâm Nhữ vội cất đoạn vải trắng đi, đẩy Sùng Huy đang dựa vào người mình ra, quát khẽ: “Ngồi thẳng lại!”

Sùng Huy ấm ức nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc bất đắc dĩ ngồi thẳng lưng.

Cảnh Sơ mím môi cười, nhìn thấy hết cũng không vạch trần, đi vào sảnh rồi hỏi: “Nô tỳ đặt bữa tối ở đâu?”

Lâm Nhữ hắng giọng, nén xuống sự ngượng ngùng, hỏi Hà Lịch tỉnh lại chưa rồi nói: “Đặt trước giường biểu ca, vừa ăn vừa trò chuyện.”

Mắt to của Sùng Huy đảo tròn, hắn nói: “Hà đại lang bị thương cần tĩnh dưỡng, chúng ta đừng quấy rầy huynh ấy, ăn ở đây đi.”

Lâm Nhữ nhìn lướt qua gáy hắn, cũng không nói nhiều, đứng dậy ra ngoài.

“Nhị lang đợi ta đã!” Sùng Huy kêu lên sợ hãi, tóc xõa không búi lên không được, vẻ mặt đau khổ nhìn Lâm Nhữ đi xa, buồn bã vào phòng chải đầu búi tóc.

“Có muốn ta giúp ngươi một tay không, mau lên!” Cảnh Sơ trêu ghẹo.

“Không cần, cô đi hầu hạ Hà đại lang đi.” Sùng Huy lớn tiếng nói.

Cảnh Sơ cười hì hì, nhỏ nhẹ: “Tên ngốc vậy mà không hề ngốc, muốn đuổi hết mọi người về chỗ Hà đại lang để một mình độc chiếm nhị lang.”

Sùng Huy vào phòng, chợt dừng bước, cau mày, lớn tiếng nói: “Nhị lang vốn là của mình ta.”

Vị chua ngất trời. Cảnh Sơ trợn tròn mắt.

Không danh không phận đã muốn quét sạch hết người ở bên Lâm Nhữ, nếu như có danh phận chắc con muỗi cũng phải cách xa Lâm Nhữ mấy thước.

Mấy ngày nay Hà Lịch hôn mê thì nhiều thanh tỉnh quá ít. Chỉ cần nghe nói hẳn tỉnh lại, Lâm Nhữ liền dành thời giờ nói chuyện với hắn, có việc bàn bạc với hắn.

Không phải nàng muốn quấy nhiễu sự yên ổn không cho hắn dưỡng bệnh thật tốt, mà là lo lắng hắn không bận lòng chuyện gì sẽ suy giảm ý chí muốn sống.

Hai mươi là độ tuổi hào hoa nhất, thời điểm mà chim hồng sải cánh rộng, đột ngột bị thương nặng như vậy, nếu từ nay chỉ có thể nằm trên giường, cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa.

Là nàng ích kỷ, đã mất đi phụ thân rồi, không thể mất một huynh trưởng ruột thịt giống Hà Lịch.

Cho dù chỉ là sống tạm bợ, nàng cũng muốn Hà Lịch sống.

Cột xương sống bị thương nên không thể ngồi, vì muốn tìm cơ hội sống và khôi phục trở lại nên cũng không nằm, sợ động đến chỗ đau. Nửa tháng trôi qua, người hắn gầy trơ xương, da mặt khô nẻ, ánh mắt không có thần sắc. Lâm Nhữ đi vào, ánh mắt hắn sáng rực lên, mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Nghe nói Sùng Huy đã về rồi, không biết tình hình thế nào?”

“Giang Sở Trạch cho mượn ba mươi nghìn lượng vàng, phía bên Triệu Ngô Hàng thì không biết, lát nữa hỏi Sùng Huy.” Lâm Nhữ cười nói, ngồi quỳ trước giường, kể lại chuyện thuê phường quạt nhà họ Tạ và bị từ chối cho Hà Lịch nghe, buồn bã nói: “Cho dù mượn được tiền nhưng không thể sớm làm quạt cũng khó lắm.”

“Tạ phu nhân là người mềm rắn không ưng, ý chí kiên định, dù cho miệng lưỡi của muội lanh lợi thì bà ta không muốn cũng không lay chuyển được.” Hà Lịch trầm ngâm nói.

“Đúng thế, nên muội cũng không nói nhiều.” Lâm Nhữ thở dài, bôn ba khắp nơi mấy ngày liên tiếp, mệt mỏi không chịu nổi, nàng vỗ vai nói: “Nhà chúng ta xảy ra chuyện, Tạ Nghi Ninh lại chưa từng ghé qua. Tuy rằng tính nết của muội ấy hơi cục, nhưng ngay thẳng lỗi lạc, là một người đối đãi nhiệt tình, nếu nghe tin không thể nào không đến thăm hỏi một tiếng, chắc đã bị Tạ phu nhân giam lỏng rồi. Xem ra Tạ phu nhân quyết không ra tay giúp đỡ cho nhà họ Phương, sợ Tạ Nghi Ninh tìm bà ta nói giúp hỗ trợ, không đồng ý sẽ tổn thương đến hòa khí giữa mẫu tử với nhau, nên quyết không cho muội ấy cơ hội.”

“Phường quạt những nhà khác quy mô nhỏ, vụn vặt, cho dù chịu cho chúng ta thuê cũng vô dụng.” Chân mày Hà Lịch chau lại, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ trời muốn diệt nhà họ Phương sao?”

“Ngoại trừ việc thuê phường quạt nhà họ Tạ để làm quạt, không còn cách nào nữa sao?”

Giọng nói vang lên đột ngột phá tan mối khắng khít ngầm hiểu nhau giữa Lâm Nhữ cùng Hà Lịch. Hà Lịch khó khăn ngẩng đầu, Sùng Huy đứng ở cửa, vóc dáng dường như đã cao hơn, vẻ mặt rối rắm nhìn Hà Lịch.

“Không có, đây là cách tốt nhất, cũng là cách duy nhất giải quyết nguy cơ trước mắt của nhà họ Phương.” Lâm Nhữ thở dài nói.

“Không phải phu nhân nói chuyện rất hợp với Tạ phu nhân sao? Để phu nhân mở lời với Tạ phu nhân có được không?” Sùng Huy sải bước đến, đẩy Lâm Nhữ từ đầu giường đến cuối giường rồi ngồi vào chỗ Lâm Nhữ vừa ngồi. Trên chiếc tủ năm ngăn có dĩa đồng đặt khăn ướt, Sùng Huy cầm lên, tự nhiên giúp Hà Lịch lau mặt.

Trong lòng Lâm Nhữ trách cứ Sùng Huy giờ còn có đầu óc phân bua, thấy Sùng Huy quan tâm Hà Lịch như vậy nên không nổi cáu được, lắc đầu nói: “Nếu mẫu thân mở lời có tác dụng thì lúc ta đến cửa Tạ phu nhân đã đồng ý rồi.”

Sùng Huy rủ mi, lông mi dài khuất đi ánh mắt, một lúc lâu không nói gì.

Truyện convert hay : Viết Viết Tiểu Thuyết Liền Vô Địch

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 166: Không Còn Đường Để Đi