Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 160: Mượn Đao Giết Người

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 160: Mượn Đao Giết Người


Chương 160 : Mượn đao giết người

Sau khi dẫn đám người ra khỏi cửa, Hà Lịch móc từng tờ nô khế giao cho bọn họ, ôn tồn nói: “Các người đi đi.”

“Hà đại lang!” Đám người Đông Tuyết ngơ ngẩn, đột ngột quỳ xuống: “Xin Hà đại lang mang nô tỳ/tiện nô trở về, lúc trước bọn nô tỳ/tiện nô bị mờ mắt mới phản bội chủ, về sau không dám nữa.”

“Không thể, đừng nói gì nữa, các người tự về nhà đi.” Hà Lịch phất tay, không cho họ cầu xin tha thứ.

Trên người hắn mang theo ít tiền, móc ra chia cho họ.

Ba người Hà tam lang giao ra gia sản của Hà Lịch, muốn gia nhập vào phường sứ nhà họ Phương kiếm chác chút đỉnh, lại bị Sùng Huy cự tuyệt giễu cợt rằng: “Ta đồng ý cho các ngươi gia nhập bao giờ? Đúng là đồ không biết liêm sỉ!”

Ba người hiểu ra mình đã mắc lừa, tức tối cực kì, muốn cáo quan đoạt về, nhưng mấy thứ kia vốn là gia sản của Hà Lịch bị bậc phụ bối bọn họ chiếm lấy, trong lòng cũng biết không cáo thắng được. Muốn giở thủ đoạn xấu xa, nhưng gia nghiệp nhà họ Phương rất lớn, họ lại không phải người bản địa, cánh tay yếu ớt sao vặn được chân to.

Ba người tụ lại một chỗ, phẫn hận mắng mỏ không ngừng, bàn bạc một lúc, quyết định đến trước cổng Phương phủ và phường quạt chửi rủa, tố cáo nhà họ Phương giở trò ác trong các quán trà tửu lầu.

Bỗng nhiên Hà Lịch tới cửa, bày tỏ nguyện vọng chia một nửa gia sản lại cho họ. Họ tìm được đường sống trong bước đường cùng, mất mà tìm lại được, mặc dù chỉ nhận về một nửa cũng là niềm vui ngút trời. Họ nhận lấy khế sách nói cảm ơn liên tục, chỉ thiếu điều muốn dập đầu gọi Hà Lịch là Bồ Tát, hài lòng trở về Việt Châu.

Hôm sau Hà Dư lên đường về Việt Châu. Hà Lịch nghe tin, cuối cùng tên khốn gây chuyện thị phi đã đi rồi, ngày kế vị gia chủ càng lúc càng gần, không thể kéo dài thêm nữa. Xem ra Sùng Huy càng ngày càng đáng tin, nên hắn chủ động nói với Lâm Nhữ, ở Nhuận Châu cứ để hắn lo, Lâm Nhữ hãy dẫn Sùng Huy cùng đến Trường An, tìm thời cơ đưa quạt hợp hoan nhà họ Phương vào trong cung.

Lâm Nhữ cũng đang có ý này, vào kinh sớm chừng nào hay chừng đó, trước hôm tổ chức lễ kế vị gia chủ phải chạy về Nhuận Châu, nên nàng không đợi qua tết trung thu hẵng đi mà thu thập hành lí, trước tết trung thu một ngày mang theo Sùng Huy lên đường.

Lâm Nhữ vừa rời khỏi thành Nhuận Châu, Quách Thành An đã hay tin.

Cuộc sống dạo này của Quách Thành An đúng là chán ngán.

Gã bỏ hơn một nghìn lượng vàng để thu mua đông gia hay tiểu nhị con buôn quạt hợp hoan khắp nơi làm ra chuyện tạo vết mốc. Ai ngờ Lâm Nhữ lại tra ra được chân tướng hóa giải hết. Chẳng những không động được chút nào đến nhà họ Phương mà ngược lại còn giúp nhà họ Phương bán ra được mấy trăm nghìn chiếc quạt hợp hoan.

Gã phái người ám toán Hà Dư, phải bồi thường bằng một đại tướng tâm phúc là Quách Tung, còn chôn tai họa ngầm hành hung giết người chẳng biết bao giờ sẽ bộc phát.

Gã dùng mười nghìn lượng vàng giúp Lâm Nguyên mua chức, vốn xem đó là núi dựa lớn, ai ngờ Lâm Nguyên có lá gan tham tiền nhưng bỉ ổi cùng cực, không thèm nể nang gì gã.

Từ hôm đến phủ thứ sử không gặp được Lâm Nguyên đến giờ, Quách Thành An không tìm Lâm Nguyên mà Lâm Nguyên cũng chưa từng cho người đến truyền gã. Quan hệ của cả hai như núi băng vạn năm. May mà Lâm Nguyên còn giảm miễn việc thu thuế nhà họ Quách, xem như gã đã không dùng uổng tiền nâng đỡ Lâm Nguyên.

Lâm Nhữ rời Nhuận Châu rồi, nếu không làm chút chuyện gì đó gã thực sự không cam lòng. Quách Thành An từ phường quạt về nhà, tìm Phòng thị bàn bạc.

Trong sảnh, Phòng thị ngồi trên bệ, cầm thoi mực trong tay, bàn ngắn bằng gỗ đàn chạm hoa trước mặt bày giấy Tuyên và vải bố. Bà ngẩng đầu lên nhìn Quách Thành An, cười vui vẻ, gương mặt béo núc khiến ánh mắt trông càng thêm nhỏ, bà nói: “Sao lại về rồi? Con ăn bữa trưa ở nhà chứ? Để mẫu thân sai phòng bếp chuẩn bị món con thích.”

Quách Thành An uể oải lắc đầu, ngồi xuống cạnh Phòng thị, liếc mắt nhìn đồ vật trên bàn, gã nói: “Sao mẫu thân phải đích thân làm lót giày cho con, mấy việc này để mấy người may vá phía dưới làm được rồi, đừng để bản thân mệt mỏi.”

“Có mệt mỏi đi nữa trong lòng mẫu thân cũng vui vẻ.” Phòng thị ngắm nghía Quách Thành An, ân cần nói: “Bên ngoài có chuyện không vui sao?”

“Phương Lâm Nhữ rời Nhuận Châu rồi, có vẻ như đi xa một chuyến.” Ánh sáng trong mắt Quách Thành An lòe lòe.

“Đi rồi thì chúng ta càng nên nghĩ cách khiến nhà họ Phương sụp đổ phân nửa mới được.” Phòng thị trầm ngâm, thoi mực trong tay lay động trên giấy Tuyên, phút chốc phục hồi tinh thần lại, trên giấy đã hiện mấy vệt mực đen loằn ngoằn. Bà vội cầm lấy bàn chải chà qua chà lại, rắc phấn trắng lên, giấy Tuyên lại sáng bóng như cũ.

“Cái này thế mà thần kì ghê nhỉ?” Quách Thành An kinh ngạc.

“Không có gì, chỉ để che phủ mà thôi.” Phòng thị cười cười, ngoắc Quách Thành An xích lại gần, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay mẫu thân có nghĩ, Lâm Nguyên cáu với con chỉ là giận cá chém thớt, tức vì vàng phúng viếng trong chùa Thiên Thiện không rơi vào túi gã. Thật ra thì có một cách, giống như cách tẩy vết bẩn trên giấy Tuyên vậy…”

Có thể lén lút sai người cạo lớp vàng trên thân tượng phật trong chùa Thiên Thiện xuống, sau đó dùng đồng thay thế vàng sơn tượng phật, bên ngoài phủ một lớp phấn vàng mỏng. Như thế, trừ khi người có kinh nghiệm vô cùng phong phú, chứ người bình thường sẽ không nhận ra được.

Bà chẳng kính Phật chẳng sợ quỷ thần, nhưng sợ đưa chủ ý này cho Lâm Nguyên, sau đó gã làm mọi chuyện ổn thỏa đã đành, không ổn thỏa sẽ cho rằng là sự trừng phạt của Phật tổ mà trách trên đầu nhà họ Quách.

Lâm Nguyên là kẻ tiểu nhân vô tình tham phú phụ bần, Quách Thành An có chút bận tâm, thở dài, bực bội nói: “Sao Phương Lâm Nhữ làm gì cũng thuận lợi, còn con làm gì cũng bị vướng hết?”

Phòng thị áy náy nhìn con trai. Trong cách nghĩ của bà, mọi thứ của con trai đều tốt, thua Lâm Nhữ có lẽ vì thua kém nhan sắc, không có vẻ đẹp mê hồn đoạt phách như Lâm Nhữ nên làm việc nhiều chỗ không được tiện, cái này là nhờ phụ mẫu đã sinh ra Lâm Nhữ với một tướng mạo tốt.

Bà trái lo phải nghĩ nhưng không có kế sách giúp đỡ con trai mình, mặt mày ủ ê.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân khẽ khàng. Nguyệt Kiều đi đến, tay bưng một chiếc hộp mạ vàng khảm hoa mẫu đơn.

“Phu nhân, Tạ phu nhân sai người mang đến một hộp bánh hoa quế, nói là đích thân Tạ phu nhân làm để tối mai vái trăng, đưa cho phu nhân một hộp để người nếm thử.”

Phòng thị nhận lấy chiếc hộp, vẻ mặt thoáng vui mừng.

Bà đã ghé Tạ phủ nhiều lần nhưng Tạ phu nhân cứ không mặn không nhạt, chưa từng đến nhà họ Quách hỏi thăm đáp lễ, cũng chưa từng gửi qua món quà gì. Hôm nay bỗng dưng lại đưa bánh ngọt đích thân Tạ phu nhân làm, quà mọn nhưng nặng cái tình, chẳng lẽ bà ta ở phía Lâm Nhữ va phải vách tường rồi nên muốn kết minh với nhà họ Quách?

Bà chưa nhìn thấy con gái nhà họ Tạ, trong lòng cho rằng năm xưa Tạ Thiên là mỹ nam thành Nhuận Châu, Tạ phu nhân lại là trang quốc sắc thiên hương, nên con gái hai người cũng sẽ không xấu, muốn nán lại ngắm thử một lần, nếu tính tình khá được sẽ dắt mối cho con trai, ưng thì hỏi cưới, vừa được con dâu hiền mà còn có gia sản của nhà họ Tạ hỗ trợ.

Bà càng nghĩ càng thấy vừa ý, dặn Nguyệt Kiều chuẩn bị quà đáp lễ.

“Mẫu thân có muốn đích thân đưa tới đó không? Thuận tiện dò hỏi ý của Tạ phu nhân?” Quách Thành An nói.

“Vậy cũng tốt.” Phòng thị gật đầu.

Không có manh mối thì phải tự tìm cơ hội, huống hồ là Tạ phu nhân chủ động lấy lòng.

Sau khi Phòng thị đi, Quách Thành An buồn bã không muốn đến phường quạt, cũng chẳng muốn về phòng mình. Mẫu tử thân thiết nên gã chẳng ngại gì, nằm nghiêng người không đi, sai Nguyệt Kiều dọn rượu và đồ ăn lên uống một mình.

Nguyệt Kiều có lòng niềm nở với gã, xinh đẹp nũng nịu, nhưng Quách Thành An chỉ muốn chấn hưng nhà họ Quách, ngồi lên vị trí gia tộc làm quạt đứng đầu, giẫm đạp Lâm Nhữ dưới chân gã, nên làm như không thấy với sắc đẹp, chỉ tự mình uống rượu, để Nguyệt Kiều u ám đứng một bên.

Phòng thị đi một canh giờ thì về, lúc đi còn nén niềm vui, giờ về thì đắc ý dạt dào, hớn hở ra mặt.

Quách Thành An mừng rỡ, đứng dậy nghênh đón bà, cao giọng hỏi: “Có phải Tạ phu nhân đồng ý kết minh với nhà chúng ta không?”

“Việc đó thì thôi, không do tự chúng ta nắm cục diện trong tay.” Phòng thị cười nói, phất tay cho Nguyệt Kiều lui ra ngoài: “Cô ra ngoài cửa coi ngó, không có ta cho gọi thì không cho phép bất cứ ai vào trong.”

Lúc trước bà còn giả bộ dè dặt một lúc, giờ không giả bộ nữa, qua quýt như mấy bà bà chạy vặt, kéo váy lên ngồi trên bệ, ngoắc Quách Thành An đến gần, thịt mỡ trên mặt rung rung, ánh mắt rực rỡ lấp lánh. Phương Khương thị với Tạ phu nhân là trang quốc sắc thiên hương, mỗi một hành động đều toát lên vẻ đài các. Bà không làm được như thế nên cũng chẳng làm, nói chuyện hào sảng linh hoạt, chẳng bao giờ giấu đầu giấu đuôi, ở trước mặt con trai càng không cần phải làm bộ làm tịch. Bà không nén được giọng điệu sung sướng mà nói: “Mẫu thân có cách rất hay, lần này sẽ khiến nhà họ Phương tổn thương gân cốt nặng nề, Phương Lâm Nhữ không còn sức đâu xoay chuyển trời đất…”

“Phóng hỏa đốt phường quạt nhà họ Phương?” Quách Thành An cao giọng hỏi ngược lại, đôi mắt trái đậu trừng to, sau khi kinh ngạc thì gã lắc đầu cười: “Suy nghĩ của mẫu thân quá hão huyền, trong phường quạt cấm đồ dễ cháy, ban ngày kẻ đến người đi, ban đêm khóa chặt cổng không vào được, làm sao để đốt?”

“Vốn là chuyện khó như lên trời, nhưng nếu có tay trong thì không còn khó khăn gì nữa.” Trong lòng Phòng thị đã có tính toán, mỉm cười một tiếng: “Chuyến đi đến nhà họ Tạ lần này thật đáng giá.”

Lúc bà ở trong sảnh nói chuyện với Tạ phu nhân, bên ngoài chợt truyền đến tiếng ồn ào lôi lôi kéo kéo, giọng nói giòn giã vang lên: “Cô đừng cản ta, ta phải nói lại với Nhữ lang.”

Vẻ mặt Tạ phu nhân hơi lúng túng, thẹn thùng nói: “Đó là con gái Tạ Nghi Ninh, bị ta chiều thành hư rồi, mấy ngày trước quen biết với Phương nhị lang và vị hôn thê của y, cả ngày đều chạy đến phường quạt nhà họ Phương tìm bọn họ. Phương nhị lang đã đính hôn, con bé cứ đi tìm người ta suốt coi sao được.”

Phòng thị cười theo, không biết Tạ Nghi Ninh muốn nói lại chuyện gì với Phương Lâm Nhữ, dỏng tai nghe ngóng chuyện bên ngoài.

“Đừng tưởng rằng ta không biết, mấy kẻ ưng ý gái thanh lâu đều chẳng ra hồn. Thư Vĩnh Căn chỉ là một tiểu quản sự, tiền đâu ra nuôi cô nàng Linh Lung gì đó, chắn chắn ông ta đã táy máy tay chân trong phường quạt của Nhữ lang. Ta quyết không để ông ta làm chuyện có lỗi với Nhữ lang. Ta phải kể lại chuyện ông ta nuôi Linh Lung cho Nhữ lang nghe.” Tạ Nghi Ninh lớn tiếng.

“Ôi chao, lời này không thể nói lung tung được. Thư Vĩnh Căn đang mặn nồng với Linh Lung. Tiểu thư ép ông ta không còn đường để đi, ông ta sẽ một cây đuốc đốt phường quạt nhà họ Phương khiến mọi người cùng chết, xem như hại chết cả Phương nhị lang rồi.” Một giọng nữ khác vang lên, nghe tiếng có vẻ là nô tỳ của nhà họ Tạ.

“Ông ta dám sao! Phường quạt nhà họ Phương canh chừng nghiêm ngặt, ông ta có muốn đốt cũng không được.”

“Vậy thì chưa chắc, thạch chi (1) rất bén lửa. Ông ta chỉ cần mang một thùng thạch chi vào trong phường quạt mà thần không biết quỷ không hay, khi kết thúc công việc thì đục lỗ nhỏ dưới thùng để giữa sân nhà, thạch chi dần dần chảy ra, cho dù Hà đại lang có cảnh giác đi nữa cũng không thể phát hiện. Sau khi phường quạt đóng cửa thì ở bên ngoài bắn pháo hoa vào trong phường quạt, thạch chi chảy đầy đất, chỉ một tia lửa nhỏ cũng dẫn đến hỏa hoạn. Trong phường quạt thì trúc tía, mặt quạt, cửa sổ, xà nhà đều là thứ dễ bén lửa, khi lửa bùng lên không được cứu kịp thời sẽ đốt tất cả ra tro, có gì mà không được.”

(1) Thạch chi là một loại đất thiên nhiên màu hồng ngậm nước có mỡ, tính rất dính, thể nặng, được dùng làm thuốc.

“Trời ơi!” Dường như là tiếng Tạ Nghi Ninh kêu lên sợ hãi, giọng run run nói: “Vậy ta không nói cho Nhữ lang nghe nữa.”

“Tốt lắm! Chúng ta cứ làm thế đi.” Quách Thành An vỗ đùi, gương mặt ngăm đen hưng phấn ửng đỏ.

Tìm mòn gót giày mà không thấy, có được chẳng tốn chút công lao.

Đốt phường quạt nhà họ Phương, nhà họ Phương sửa chữa xây lại phường quạt không biết phải tiêu tốn bao nhiêu tiền. Phường quạt bị đốt không còn chỗ làm quạt kiếm ăn, nhà họ Quách sẽ thừa cơ hội đó bán một lượng lớn quạt ra chiếm lĩnh thị trường quạt hợp hoan. Phường quạt nhà họ Phương đình công, đám thợ thất nghiệp, nhà họ Quách còn có thể nhân cơ hội đó lôi kéo bọn họ, để sau đó Phương Lâm Nhữ mở lại phường quạt cũng không còn thợ để thuê nữa. Một mũi tên bắn trúng nhiều đích.

Phòng thị cười ha hả nói: “Việc này không nên chậm trễ. Phong thái làm người của Phương Lâm Nhữ rất giống Phương Đức Thanh, trọng nghĩa khinh tài, khoan dung với hạ nhân. Thư cửu nương lại là thê tử cửa Phương Vị, phu thê họ đều là người mà y trọng dụng, đợi y về, nói không chừng nghe tin Thư Vĩnh Căn yêu Linh Lung sẽ bỏ tiền chuộc Linh Lung ra. Con lập tức sắp xếp người đến tìm Thư Vĩnh Căn, dùng số tiền lớn dụ dỗ ông ta, nếu việc không thành thì trói Linh Lung lại uy hiếp. Mai lại là trung thu, mượn cái danh lễ này bắn pháo hoa ở khắp nơi để tránh tai mắt mọi người, vừa hay để ra tay.”

Quách Thành An gật đầu liên tục, đứng dậy vội ra ngoài, Phòng thị gọi gã lại, nói nhỏ: “Phía Lâm Nguyên thì dành chút thời gian ghé một chuyến, hiến kế dùng đồng thay vàng cho gã, cứ hạ mình xuống để lung lạc gã trước đã, đề phòng bất kỳ tình huống nào xảy ra, có gã làm núi dựa cho nhà họ Quách thì không phải sợ Phương Lâm Nhữ nữa.”

Truyện convert hay : Ta Cực Phẩm Mỹ Nữ Lão Bà

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 160: Mượn Đao Giết Người