Chương 159 : Tự đâm đầu vào ngõ cụt
Chân Hà Dư khỏi hẳn, nhưng không có tiền ra ngoài chơi bời vui sướng, mỗi ngày cứ phải chôn chân ở nhà nên không khỏi nổi giận.Phương Hương Văn vẫn còn có ích. Thiên Nguyệt là người của Phương Hương Văn nên không tiện mắng mỏ, những kẻ khác nếu không bị mắng cũng phải chịu đòn, không nói được lời nào dễ nghe. Cảnh Thiên với Thần Dương từng giúp Hà Lịch gạt chuyện lấy lại vàng nên bị đánh mắng ác nhất. Hà Khương thị hiền lành, không nhìn nổi nên tiến lên ngăn cản, rốt cuộc cả bà y cũng mắng mỏ, gà chó không yên.Từ sau khi Hà Khương thị cùng Hà Dư dời đến chỗ này, đây là lần đầu tiên Hà Lịch ghé thăm. Từ ngoài cổng hắn đã nghe tiếng mắng chửi ầm ĩ, tiếng mẫu thân khóc tỉ tê, bèn ngớ người, sải bước vào trong.Hôm đó khi Lâm Nhữ mua chỗ này từng mang hắn đến xem xét, vuông vắn rộng rãi, sáng sủa sạch sẽ, phối trí đồ đạc trong nhà cũng rất tốt, giữa đình viện của gian khu một có trồng bụi cây hoa quế, giờ đang là mùa hương hoa quế thơm nhất, hương hoa lan tỏa khắp chốn, vốn phải đong đầy tình thơ ý họa, nhưng đập vào mắt hắn lại bẩn thỉu lộn xộn, tảng đá xanh đầy bụi đất, phòng bếp đây cơm canh thừa mứa bày ra hết cả hành lang, nhà xí ở một chỗ khác chẳng biết bao lâu rồi không dọn dẹp, mùi thối bốc lên đến mức mùi hoa quế thơm nồng cũng không át đi nổi.Trong gian khu hai, Phương Hương Văn nằm nghiêng trên giường nhỏ ở dưới hiên, đôi môi đỏ mọng cắn hạt dưa, Thiên Nguyệt quỳ bên cạnh nắn bóp chân cho nàng. Trong sân nhà, đám người Đông Tuyết run rẩy quỳ gối, Hà Dư cầm chổi quất rất mạnh, miệng toàn những lời mắng mỏ. Hà Khương thị đứng một bên kéo cánh tay Hà Dư, khóc lóc cầu xin không ngừng: “Dư lang, con tha cho bọn họ đi, ai cũng có phụ mẫu sinh ra, biết đau đớn, hầu hạ con rất tận tình chu đáo. Con tha cho họ đi.”Mấy người Đông Tuyết lúc còn ở Phương phủ vô cùng cần mẫn. Thành ra thế này là do bị đánh mắng nên họ sinh lòng bất mãn không làm việc, chỗ này mới trở nên bẩn thỉu như thế.Hà Lịch nhìn mẫu thân mình, đầu tóc rối tung, trên người mặc áo tay ngắn màu xám to bằng vải bố thô, phía dưới là quần màu đen bó sát chân, quần ngắn không buộc lại. Người chạy vặt hạ đẳng nhất trong Phương phủ cũng chưa từng phải ăn mặc xấu xí đến vậy, nếp nhăn trên khóe mắt bà sâu hơn hẳn lúc bà còn ở Phương phủ, con ngươi đục ngầu, khom người cong lưng, già yếu lụm cụm.Một mực nuông chiều y, rốt cuộc cũng không tránh khỏi chuyện nếm mùi đau khổ.Hà Lịch hít một hơi sâu, lau nước mắt bên khóe mi, cất bước vào trong.“Cút ngay, tránh qua một bên! Nếu không tôi đánh luôn bà đấy!” Hà Dư lạnh lùng mắng mỏ, gỡ tay Hà Khương thị ra, hất mạnh.Hà Khương thị lảo đảo lui ra sau mấy bước, ngã ngồi trên đất.“Mẫu thân!” Hà Lịch vội chạy đến.Hà Dư đang nhấc cao chổi chợt dừng lại, hạ xuống, căn hận trừng Hà Lịch: “Mi đến làm gì, nhà ta không chào đón mi.”“Cái nhà này của huynh!” Hà Lịch lạnh lùng nói, tiến lên đỡ Hà Khương thị.Gương mặt Hà Khương thị đỏ bừng, run cầm cập đứng dậy: “Lịch lang, con đến… có chuyện gì sao?”Hà Lịch im lặng nhìn bà không nói gì, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: “Mẫu thân có hối hận không?”Hà Khương thị cúi đầu, che miệng khóc nấc.“Hà đại lang, bọn tôi hối hận rồi, van xin ngài dẫn bọn tôi về nhà họ Phương.” Mấy người Đông Tuyết bò toài dưới chân Hà Lịch, khóc lóc thảm thiết.Hà Lịch liếc mắt qua từng người, họ đều là người nhà họ Phương, không đáng bị sỉ nhục như vậy. Ánh mắt hắn nhìn về phía Hà Dư.“Muốn mang họ về cũng được thôi, đưa tiền ra đây.” Hà Dư ném chổi đi, chỉnh lại cổ áo. Y mặc áo rộng quần dài, lụa đỏ đeo trang sức, anh tuấn khôi ngô, từ sân vắng tản bộ đến hàng hiên. Phương Hương Văn nằm ngồi trên giường nhỏ mềm mại. Y ngả ngớn kéo tay nàng, áp môi đến, tỏ vẻ khinh thường.Nét mặt Hà Lịch lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi: “Mua một người bao nhiêu tiền?”Ánh mắt mấy người Đông Tuyết, Thần Dương, Cảnh Thiên sáng ngời, run rẩy nhìn Hà Dư.“Không nhiều, một người hai trăm xâu tiền thôi.” Hà Dư cười hì hì.Ở bên ngoài giá một cô nương xinh xắn hay một chàng trai khỏe mạnh cùng lắm chỉ một trăm xâu tiền. Đám người Đông Tuyết cùng hít một hơi sâu, khóc thầm tuyệt vọng.“Được thôi.” Hà Lịch không hề do dự.Hà Dư trợn tròn mắt, hừ lạnh: “Công tử nhà họ Phương đúng là khác người thường, phung phí thật.” Y đưa tay về phía Hà Lịch: “Đưa tiền đây, một tay giao tiền một tay giao người.”Hà Lịch chậm rãi lục lọi trong ngực áo, mấy tờ khế ước nhà đất này vốn muốn giao cho Hà Dư, nhưng tận mắt chứng kiến Hà Dư cay nghiệt bạc tình, ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng có thể bất hiếu, nên hắn không cho nữa.Không thể đổi bán, tiền cho thuê một năm mấy trăm lượng vàng e là cũng không đủ cho Hà Dư phung phí, y vẫn sẽ trở lại ăn bám nhà họ Phương. Chẳng bằng hắn nắm trong tay, thả mồi nhử, gạt y bôn ba cả năm giữa Nhuận Châu và Việt Châu, bớt bao nhiêu gánh nặng cho nhà họ Phương.Hà Lịch rút ra một tờ, liếc mắt nhìn, đây là khế ước mua bán cửa hàng. Hắn đưa ra ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt: “Cửa hàng này trị giá một nghìn lượng vàng, đưa nô khế của bọn họ cho huynh.”Một người hai trăm xâu thì cả sáu người cũng chỉ hơn trăm lượng vàng. Ánh mắt Hà Dư sáng lên, xông đến đoạt lấy, nhìn kỹ, cau mày: “Ở Việt Châu?”“Không cần?” Hà Lịch đưa tay muốn đòi lại.“Cần chứ, sao lại không cần.” Hà Dư rụt tay cất khế đất vào ngay. Đi một chuyến đến Việt Châu thì tổng chi phí chỉ khoảng mười đến hai mươi xâu tiền, nếu trừ đi tiền lộ phí thì vẫn còn dư mấy lần như vậy. Y gọi Phương Hương Văn: “Mang nô khế ra đây.”“Bán hết rồi, về sau chúng ta không có ai hầu hạ biết làm sao?” Phương Hương Văn không bằng lòng cho lắm.“Tiền bán bọn họ đủ mua hai ba mươi đứa khác, mua lại là được rồi.” Hà Dư híp mắt nằm mộng đẹp, tưởng tượng sau khi về Việt Châu bán cửa hàng đi có được vàng sẽ được sống ngày tháng tiêu xài phung phí, sung sướng vô cùng.Hà Lịch nhận nô khế, soi kĩ thấy đúng rồi, cất vào ngực, nhìn Hà Khương thị.Truyện convert hay : Ta Thật Không Phải Đại Lão