Chương 158 : Như thiêu như đốt
Lâm Nhữ vỗ trán rên lên một tiếng, nàng không để ý đến hắn mà xoay người ngồi xuống bệ, xem kỹ khế sách.Sùng Huy vậy mà ngoan lắm, không cố đòi hỏi cắn môi nàng mà ngồi xuống theo nàng. Hắn nhích lại gần, hơi thở phả vào gò má Lâm Nhữ. Một cái tay lôi tay áo của nàng lúc vuốt lúc không.Lâm Nhữ ráng nhịn không nghiêng đầu qua nhìn hắn.“Nhị lang, trông nàng thật xinh đẹp, mắt là mắt, mũi là mũi, miệng là miệng…” Sùng Huy lẩm bẩm, cổ họng có tiếng nuốt nước miếng.Bên người Lâm Nhữ như đặt một cái lò lửa vậy, như thiêu như đốt, cảm giác khốn cùng xưa nay chưa từng có, muốn nổi giận nhưng không có lí do.Nếu nói hắn không biết khen ngợi người khác, thì lời kia của tên ngốc còn dễ nghe hơn lời khen đẹp nhất thế gian nữa.Còn nếu nói hắn biết cách khen ngợi người khác, cái gì mà mắt là mắt, mũi là mũi, bộ dạng của ai mà lại mắt không phải mắt, mũi không phải mũi. Từ nay về sau nói năng như vậy khi ở trước người khác sẽ cực kì mất mặt.Sùng Huy kéo tay áo Lâm Nhữ vặn lại, từ từ chạm vào cổ tay, đầu ngón tay cọ vào khuỷu tay Lâm Nhữ như có như không. Lâm Nhữ rủ mi, mặt mày không có cảm xúc gì, cứ xem khế sách, nhưng gò má lại từ từ đỏ ửng.“Nhị lang…” Sùng Huy gọi nhỏ.Lâm Nhữ không để ý đến hắn.“Nàng đỏ mặt kìa.” Hắn nói, ngón tay chà chà gò má Lâm Nhữ.Cái chạm nóng bỏng hơi tê tê, lông mày Lâm Nhữ giần giật, muốn đẩy hắn ra nhưng đôi tay không nhấc lên nổi.“Nhị lang, lỗ tai nàng cũng đỏ rồi, thật đẹp.” Sùng Huy càng xích lại gần, giọng rất khẽ như rất khó nghe thấy, nhưng hơi thở rất nặng nề.Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Hà Lịch đứng thẳng ở ngoài cửa, vì ngược sáng nên không thấy rõ nét mặt của hắn.Lâm Nhữ thoáng tránh người, che giấu bằng tiếng ho khan, cười nói: “Biểu ca huynh đến rồi, mau đến xem mấy thứ này.”Hà Lịch cười cười như không thấy cảnh mập mờ vừa rồi. Hắn vào cửa ngồi xuống đối diện Lâm Nhữ.“Khế ước mua bán nhà đất của nhà huynh?” Hà Lịch nhìn lướt qua, mặt mày nặng trĩu không lộ ra vẻ vui mừng.Lâm Nhữ gật đầu, nàng đắm chìm trong niềm vui, kể lại cho Hà Lịch nghe chuyện đến Việt Châu xử lý sự cố quạt hợp hoan bị mốc gặp phải ba người Hà tam lang, sau đó đưa ngọc bội để dụ con mồi, gạt đám người Hà tam lang đến Nhuận Châu: “Chuyện sau đó thì muội không rõ, là Sùng Huy làm.” Nàng liếc Sùng Huy, cười tủm tỉm nói: “Nói cho biểu ca biết, huynh làm thế nào để họ trả lại khế ước mua bán nhà đất đi.”“Rất đơn giản, làm theo cách nàng dạy ta, lợi dụng lòng tham của người khác thì không có chuyện gì không thành.” Sùng Huy châm trà, bưng cho Lâm Nhữ một ly trước rồi hắn ngửa đầu uống cạn, bày ra vẻ, kể lại bằng chất giọng trầm bổng.Mỗi khi ba huynh đệ Hà tam lang đến, Sùng Huy đều ra gặp. Họ muốn gặp Lâm Nhữ nhưng hắn không cho. Thái độ lúc lạnh lúc nóng, lúc vung gậy lúc lại cho kẹo, trong khi đó lại để Uyển Sơ và Cảnh Sơ sắp xếp mấy tiểu quản sự trong phủ bẩm báo lại mấy chuyện tốt. Nhà họ Phương muốn kinh doanh phường sứ, khả năng mang đến lợi nhuận lớn, rất nhiều người quen thân với nhà họ Phương cũng muốn chen một chân vào. Sùng Huy ở trước mặt ba huynh đệ nhà họ Hà giả bộ căn cứ vào mối quan hệ của những người này với nhà họ Phương, sắp xếp họ làm quản sự trên danh nghĩa trong phường sứ, trong miệng vừa chê bai vừa ra vẻ đành chịu vậy, nói mấy người đó treo tên mình lên đến lúc lại chẳng thấy làm việc, hắn nói điêu về những lợi ích mà mấy người kia có thể lấy được. Mặt khác lại sắp xếp người ra vào khách xá tửu lầu ba huynh đệ nhà họ Hà đang ở mà nói những lời y hệt, than thở rằng nếu không có quan hệ với nhà họ Phương thì không thể được lợi.Muôn miệng một lời, sắt đá cũng phải mòn, huống chi trong lòng ba người huynh đệ nhà họ Hà đều thấy Lâm Nhữ hào phóng, nhà họ Phương lại giàu có khó bì, tính tình ba huynh đệ lại muốn hưởng lợi không muốn nhúng tay làm, cộng thêm chưa từng thấy việc ngồi không hưởng lợi chẳng có gì không ổn. Ba người cứ không gặp được Lâm Nhữ, nghĩ rằng có Hà Lịch cản trở từ bên trong, vì ham muốn được cái lợi to hơn, không bỏ ra đứa trẻ làm món mồi sao bẫy được chó sói. Vì vậy họ trở về Việt Châu, mấy ruộng đất cùng cửa hàng kia của nhà Hà Lịch chỉ có thể cho thuê chứ không đổi bán được. Phụ thân của Hà tam lang và Hà ngũ lang đều chẳng màng đến việc nhà, mẫu thân cứ lo lắng Hà Lịch trưởng thành rồi sẽ quay về đòi lại. Hà tam lang cùng Hà ngũ lang chẳng tốn bao công sức đã thuyết phục được mẫu thân của họ trả lại khế sách cho Hà Lịch. Hà thất lang thì khó khăn hơn, gã làm ầm lên nói muốn truy cứu chuyện Hà phu nhân đã mang hết gia sản cho con gái bà. Hà phu nhân bị gã ép quá cũng phải đồng ý. Ba người cầm được khế sách mua bán nhà đất, giục ngựa không ngừng đến Nhuận Châu giao cho Sùng Huy.Hà Lịch nhìn từng tờ khế sách, hồi lâu sau nhỏ giọng nói: “Hứa hão nhiều cái lợi nhưng không thực hiện, sau đó bọn họ truy cứu biết dàn xếp thế nào?”“Còn dàn xếp thế nào nữa. Có thể Sùng Huy đã mập mờ hứa hẹn nhiều cái lợi, nhưng mấy thứ này vốn là gia sản nhà huynh, họ muốn báo quan cũng sẽ bị dư luận áp chế, chúng ta cứ theo thôi.” Lâm Nhữ cười nói, nhướng mày ngạo nghễ tự tin.Hoàng hôn giăng khắp, trong phòng hơi tối. Uyển Sơ bước vào mở cái đồ ụp đèn lưu ly đốt nến lên. Ánh sáng màu quả quýt ban đầu còn tối tăm sau đó sáng hẳn lên.Hà Lịch rút từng tờ khế sách, tiếng giấy vang lên sột soạt, một lúc sau hắn ngẩng đầu, mím môi nhìn Lâm Nhữ, ánh mắt kiên định: “Bọn họ đều không phải hạng người lương thiện, là tiểu nhân bỉ ổi, chắp tay giao ra thứ vốn chiếm làm của riêng lại không được lợi gì, nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Nhị lang, việc này cứ để huynh làm chủ.”Truyện convert hay : Nông Môn Tú Sắc Chi Y Nữ Đương Gia