Chương 153 : Thẹn thùng đỏ mặt
Lâm Nhữ không thèm để ý đến, ngồi xuống bên cạnh Phương Khương thị, lặng lẽ hầu hạ bà.Sùng Huy nhìn bên này lại nhìn bên nọ, kéo Cảnh Sơ qua một góc, ham học hỏi nàng ngõ Yên Chi là nơi thế nào.Cảnh Sơ sao nói nên lời được, trừng hắn: “Không phải nơi hay ho gì, đừng có hỏi.”Sùng Huy quan sát sắc mặt mọi người, tất nhiên đã biết đó không phải nơi hay ho gì. Không hiểu rõ được thật khó chịu. Mấy quyển tiểu thuyết An thị đưa cho hắn vẫn còn vài cuốn chưa xem. Hắn xoắn xuýt một lúc, ra ngoài muốn đi đọc tiểu thuyết, lục trong tiểu thuyết thử ngõ Yên Chi là nơi thế nào.Ánh trăng nửa sáng nửa tối. Đèn lồng tắt hơn một nửa, phải mười mấy bước chân mới có một ngọn đèn. Hoa cỏ cây cối chìm trong sương mù. Đường mòn lờ mờ dưới chân, Sùng Huy đi khá chậm, vừa đi vừa mải suy nghĩ nơi đó thế nào mà khiến Phương Khương thị kiêng dè như dịch bệnh nên suýt chút nữa đã va phải Phương Vị.Một mùi rượu và hương thơm gay mũi xộc đến. Sùng Huy phất tay áo đưa mắt nhìn. Phương Kính cùng Phương Sơn ở sau lưng Phương Vị đỡ Hà Lịch. Mùi rượu cùng hương thơm từ trên người Hà Lịch truyền đến. Sùng Huy trợn tròn mắt kinh ngạc, bật thốt lên hỏi: “Tìm được Hà đại lang ở nơi đó sao?”Phương Vị gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Tìm được Hà đại lang trong lầu Ấp Thúy. Phu nhân tức điên lên mất, giờ nhị lang cũng không cứu nổi Hà đại lang rồi.”“Hà đại lang đến nơi như vậy rất nghiêm trọng ư?” Sùng Huy hỏi.“Còn phải hỏi sao, e rằng có thể bị chặt một chân đuổi ra khỏi Phương phủ luôn.” Phương Vị thở dài nói.Còn chưa kết hôn đã ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm, nếu phu quân ở rể nhà người khác đã đành, riêng Hà Lịch thì không được, nhị nương yếu ớt như vậy không thể chịu nổi đả kích.Sùng Huy gọi Hà Lịch, muốn hỏi Hà Lịch xem phải làm sao mới tốt.Hà Lịch không nói tiếng nào.Sùng Huy xích lại gần. Hai mắt Hà Lịch nhắm nghiền, chân mày chau lại.Sùng Huy buông tay, sốt ruột phiền lòng. Chắc chắn Lâm Nhữ không muốn thể diện của Hà Lịch bị tổn hại, mấy ngày nay nàng còn đang nghĩ cách để Phương Khương thị coi trọng Hà Lịch, không nổi giận với hắn nữa.Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ lướt qua, Sùng Huy cắn răng, đỡ lấy Hà Lịch từ tay Phương Kính và Phương Sơn, nhỏ giọng nói: “Ta cõng Hà đại lang về ụ Quy Nhàn. Các ngươi bẩm lại phu nhân rằng tìm khắp ngõ Yên Chi cũng không thấy Hà đại lang rồi âm thầm báo lại cho nhị lang, sau đó phải làm gì đợi nhị lang quyết định.”Sùng Huy vừa nói, vừa đỡ Hà Lịch lên lưng mình, cõng về ụ Quy Nhàn thật nhanh.“Tiểu thư mạnh thật đấy!” Phương Kính khen ngợi.“Tiểu thư là con gái, cõng Hà đại lang như vậy nhị lang không tức giận sao?” Phương Sơn có hơi sợ hãi.Lâm Nhữ có giận cũng sẽ không giận cá chém thớt lên người bọn họ, gạt được Phương Khương thị mới là chuyện khó.Nói thì dễ, Sùng Huy cõng Hà Lịch trên lưng đi cách mười bước, Phương Vị thoáng chần chừ, ngoắc Phương Kính và Phương Sơn về cổng phủ, căn dặn người canh cổng đừng nói họ mang Hà Lịch về sau đó mới ghé sảnh Kim Xương.Phương Vị mới nói không tìm thấy Hà Lịch ở ngõ Yên Chi, Lâm Nhữ vỗ trán một cái kêu lên: “Con quên mất, chỉ đi tìm bên ngoài, không chừng biểu ca đang ở trong phủ.” Nàng vẫy tay nói: “Mau, cho người tìm các nơi trong phủ xem sao.”Nàng để Phương Khương thị ở trong sảnh nghỉ ngơi chờ tin tức, bản thân bước vội ra ngoài.Phương Vị mang người ra khỏi sảnh Kim Xương mười mấy bước, Lâm Nhữ đã đuổi theo phía sau níu tay áo kéo gã qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Tìm được biểu ca rồi sao?”“Sao nhị lang biết?” Phương Vị kinh ngạc không thôi.“Lúc các ngươi vào mùi rượu với son phấn nồng như vậy, ta có thể không biết sao.” Lâm Nhữ quở trách nhẹ: “Cũng không chịu tán bớt mùi, may mà mẫu thân không chú ý.” Phương Vị gãi đầu vội nhận sai, kể lại chuyện xảy ra cho Lâm Nhữ nghe, chờ nàng ra lệnh.“Tốt lắm!” Lâm Nhữ khen ngợi.Nàng sai Phương Vị trước tiên dẫn người đi lại trong vườn giả bộ tìm kiếm, khi nào báo cho Phương Khương thị tìm được Hà Lịch phải chờ lệnh của nàng, bản thân chạy vội về ụ Quy Nhàn.Người trong Phương phủ đều tập trung ở sảnh Kim Xương. Cả đường đi Sùng Huy cõng Hà Lịch không gặp ai cả, vào ụ Quy Nhàn rồi không biết làm thế nào cho phải.Sau khi Sùng Huy vào nhà họ Phương, hắn chỉ đi lại nhà trên núi Trừng Y, nghe qua Cảnh Sơ giới thiệu trong Phương phủ có một nơi là ụ Quy Nhàn, biết Hà Lịch sống ở đây, nhưng Hà Lịch ở viện nào cụ thể thì không biết. Sùng Huy đứng ở cửa viện ngẩn người.Chợt nghe tiếng bước chân, mỗi ngày ở nhà đài Sấu Thạch trông ngóng Lâm Nhữ về nên hắn vô cùng quen thuộc tiếng bước chân của nàng, quay đầu nhìn, vui vẻ gọi: “Nhị lang!”“Không thèm trốn đi, chẳng sợ người khác đến sao!” Lâm Nhữ trách nhẹ một câu, sau đó khen hắn một tràng, văng nước bọt dùng bao nhiêu từ ngữ hay ho tiếp nối nhau.Giúp nàng bảo vệ Hà Lịch khiến nàng vui vẻ như vậy!Cả người Sùng Huy như vùi vào hang giấm chua, chua xót khó chịu vô cùng, bực bội hỏi: “Có thưởng không? Nàng cho ta cắn môi chứ?”“Khụ khụ khụ…” Lâm Nhữ sặc nước miếng, ho khan đỏ bừng mặt.Tên ngốc làm được chuyện gì đều đòi thưởng, mà phần thưởng là cắn môi nàng, phong cách thành sự ngốc nghếch này lúc nào mới có thể thay đổi được cơ chứ!Sùng Huy dẩu môi chờ nàng gật đầu nhưng đợi một lúc lâu chỉ nghe tiếng ho khan, hắn không kiềm được thất vọng, cõng Hà Lịch trên lưng nghiêng tới ngả lui. Mùi rượu nồng hơn cùng mùi son phấn muốn khịt mũi, hắn hít hít lỗ mũi nhịn xuống, chợt nhớ đến vẻ mặt đột nhiên thay đổi của Phương Khương thị cùng sự hoảng sợ của Phương Vị, lòng không hiểu, trong đầu tràn đầy nghi vấn.“Nhị lang, đó là một nơi như thế nào? Lầu Ấp Thúy thì sao? Tại sao tìm được Hà đại lang ở lầu Ấp Thúy sẽ khiến phu nhân tức giận?”Xem ra, tiểu thuyết cũng không phải vạn năng, hoặc có thể là nhũ mẫu đưa cho hắn đã chọn lọc qua trước rồi, mấy chuyện phong lưu giữa danh kỹ với tài tử không đưa cho hắn.Tên ngốc mới hỏi Cảnh Sơ, giờ lại hỏi mình, không hiểu rõ ràng e là không bỏ qua.Chuyện tốt hay xấu trên đời này cũng nên cho hắn biết.Truyện convert hay : Hào Môn Vô Địch Con Rể