Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 152: Từng Bước Gài Bẫy

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 152: Từng Bước Gài Bẫy


Chương 152 : Từng bước gài bẫy

Mãi đến tối trở về phủ, Lâm Nhữ vẫn còn sợ hãi và bất ngờ, không đoán ra được Tạ phu nhân muốn làm gì.

Tâm sự trùng trùng, lại lo lắng cho Hà Lịch, sau khi vào cổng phủ, Lâm Nhữ rẽ đến ụ Quy Nhàn, cũng chẳng nói năng gì với Sùng Huy về chung với nàng.

Sùng Huy đứng yên lặng, nhìn bóng lưng phóng khoáng nhanh nhẹn của nàng khuất dần khỏi tầm mắt.

Buổi sáng ba huynh đệ nhà họ Hà mới đi thì chiều lại đến. Cảnh Sơ và Uyển Sơ chiêu đãi như buổi sáng nhưng ba người ngồi đó không chịu đi. Cảnh Sơ lặng lẽ ra ngoài đến bên cổng phủ, muốn báo cho Lâm Nhữ tạm lánh đi. Trong ráng chiều, Sùng Huy không nhúc nhích, nếu không phải vạt bào tung bay trong gió, gần như cho rằng hắn là một bức tượng điêu khắc.

“Tên ngốc!” Cảnh Sơ nghiêng đầu, lắc nắm tay trước mặt Sùng Huy, hỏi hắn: “Nhị lang đâu? Đã về chưa?”

Sùng Huy làm như không thấy, ánh mắt nhìn thẳng, lẩm bẩm: “Phải làm sao mới có thể khiến trong mắt nhị lang chỉ có mình ta?”

Cảnh Sơ ngây người, sớm biết hắn ghen tuông cực kì, chỉ không biết cái ghen lớn bằng trời, thậm chí dù chỉ một người bên cạnh Lâm Nhữ cũng không chấp nhận. Cảnh Sơ thở dài, xoay người rời đi. Sùng Huy gọi giật nàng phía sau, ánh mắt xem xét xung quanh, tai nghe ngóng tám hướng, nhìn ngơ thế thôi nhưng thực chất rõ ràng hết cả, ánh mắt sáng rỡ, hỏi nàng: “Tìm nhị lang có việc sao?”

“Có nói ngươi cũng không hiểu.” Cảnh Sơ nói, ghé chuồng ngựa xem thử Lâm Nhữ đã về chưa.

“Ai nói ta không hiểu gì.” Sùng Huy nói ồm ồm, chân dài bước nhanh, sải vài bước đã đến trước mặt Cảnh Sơ ngăn nàng lại.

Cảnh Sơ nhìn Sùng Huy, cười hì hì, ánh mắt híp lại thành trăng non, nói giòn giã: “Mấy tên đường đệ của Hà đại lang đến, giờ đang ở sảnh Kim Xương mặt dày mày dạn không đi. Nhị lang không có ở đây, vậy mời tiểu thư đến đó xử lý.”

Ba tên háo sắc nhà họ Hà!

Sùng Huy thoáng ngẩn người, nhếch mép, khí thế hào hùng, ăn nói khí phách: “Để ta đi!”

Lâm Nhữ đã nói, ba người bọn họ đến Nhuận Châu là nhảy vào hố bẫy nàng đã đào sẵn, việc phải làm trước mắt chỉ là lấp đất như thế nào, chôn họ kín kẽ để bọn họ không thể ra khỏi hố được.

Buổi sáng, ba huynh đệ nhà họ Hà choáng váng bị tiễn ra khỏi Phương phủ, gió thu thổi đến mới tỉnh táo lại. Ba người hận không thể lập tức trèo cao nhà họ Phương, quyết không rời đi, không gặp được Lâm Nhữ thì cực kỳ khó chịu.

Trở lại khách xá ăn bữa trưa không có tâm trạng cũng không có mùi vị gì. Ba người kiêng dè việc ném ai ra trước trèo cao nhà họ Phương lấy được lợi ích, tụ tập lại, đồng lòng bàn bạc thảo luận.

Sau khi chia tay Lâm Nhữ, bọn họ trước phái gia nô hỏi thăm, những lời Lâm Nhữ nói đều là thật. Hà Dư ra tay đền cho người ta hơn nghìn lượng vàng, họ đỏ mắt, vội vàng đến Nhuận Châu. Sau khi đến, còn sợ gia nô nghe ngóng tin tức không chính xác, tự mình đi lại trong thành hỏi thăm mấy ngày, chắc chắn nhà họ Phương giàu có khó bì, là một con heo mập, mới quyết định đến cửa.

Hôm nay nhìn sự phô trương kia thật sự xa xỉ, nhưng mà có xa xỉ cách mấy mà không gặp được Lâm Nhữ, không tạo được mối quan hệ thì có ích gì.

“Lần trước gặp thấy Phương nhị lang rất ôn hòa không hề tỏ vẻ, sao giờ lại không chịu gặp chúng ta, nói là bận rộn nhiều việc. Huynh không tin, nếu chịu gặp chúng ta, có bận cách mấy cũng dành ra được chút thời gian.” Hà tam lang nói.

“Có phải Lịch lang ở cạnh y nói xấu chúng ta không?” Hà ngũ lang nói.

“Có khả năng này, nghe nói Lịch lang rất được coi trọng, giờ huynh ấy là người đứng đầu nhà họ Phương chỉ sau Phương nhị lang.” Hà thất lang nói.

“Vậy giờ phải làm sao mới được đây?” Hà tam lang cùng Hà ngũ lang cùng hỏi, mắt thấy mỏ đồng núi vàng ngay cạnh mà không đào được miếng nào, vô cùng sốt ruột.

Hà thất lang híp mắt, suy tư một thoáng rồi nói: “Chúng ta lại đến đó. Nhớ rõ, đừng để sắc đẹp mê hoặc, không gặp được Phương nhị lang sẽ không rời đi.”

Hà tam lang và Hà ngũ lang không có chủ kiến, cảm thấy thật có lý, vì muốn trèo được gốc cây lớn là nhà họ Phương này mà họ không cần đến mặt mũi, ba người lại đến nhà họ Phương đưa bái thiếp.

Uyển Sơ và Cảnh Sơ đã được Lâm Nhữ căn dặn, nếu không mặn không nhạt cản họ lại được thì căn dặn mời vào trong phủ.

Sùng Huy sải bước vào sảnh Kim Xương, vẫy tay với Uyển Sơ. Uyển Sơ thoáng ngẩn người, dẫn đám mỹ nhân rời khỏi.

Cảnh Sơ đứng ngoài hành lang. Uyển Sơ nhỏ giọng hỏi: “Nhị lang cho hắn đến à?”

“Không phải, tôi không tìm được nhị lang.” Cảnh Sơ che miệng cười, kể lại chuyện gặp Sùng Huy, nói với Uyển Sơ: “Tên ngốc muốn gánh trách nhiệm nên tôi cho hắn thử xem.”

“Đã biết hắn ngốc rồi còn cho hắn vào, nếu làm hỏng kế hoạch của nhị lang thì biết làm sao?” Uyển Sơ oán trách.

“Dù gì cũng phải cho hắn cơ hội thử sức chứ?” Cảnh Sơ buông tay, ló đầu nhìn vào trong chợt tròn mắt.

Uyển Sơ cũng nhìn vào theo tầm mắt Cảnh Sơ, há miệng thật lớn, trố mắt nghẹn họng.

Sùng Huy ngồi trên bệ uy nghiêm như bậc đế vương, ba huynh đệ nhà họ Hà bò toài trên mặt đất, dập đầu với Sùng Huy.

Uyển Sơ và Cảnh Sơ nhìn nhau, nhanh nhẹn vào phòng hầu trà. Một người mang ly trà, một người bày lá trà. Mặc kệ bên trong cái gì cũng có, bày trò thế này quá giả, cũng không đoái hoài gì mà thành thực bước chậm rãi, vội vàng giả bộ nấu nước châm trà, quang minh chính đại nghe từ góc tường.

“Nhị lang là người các ngươi muốn gặp thì gặp sao? Thật nực cười, chó mèo gì cũng muốn gặp nhị lang. Nhị lang không làm việc nữa à, người trong thành Nhuận Châu muốn gặp nhị lang mỗi ngày xếp hàng từ trong ra ngoài thành đấy.” Sùng Huy cười lạnh như băng, khóe mắt lười nhác nhìn bằng nửa con mắt, dáng dấp cao cao tại thượng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn mà không thể với tới. Gương mặt xuất trần không mang nét dung tục, nhưng lời nói đều ẩn đao, chặt người ta một đao rồi còn muốn lộn da thịt ra ngoài.

Cơ thể ba huynh đệ nhà họ Hà càng cong hơn, trán sát mặt đất, cả người khẽ run.

Sùng Huy nhàn nhạt nhìn, qua thời gian một chung trà mới lên tiếng: “Được rồi, về cả đi, chốc nữa lúc tâm trạng nhị lang tốt, ta sẽ nói huynh ấy biết các người đã ghé qua.”

Ba huynh đệ nhà họ Hà không nói hai lời, cúi đầu khom người đi ra ngoài.

“Ngươi nói gì lại dọa bọn họ thành ra như thế?” Uyển Sơ và Cảnh Sơ đợi ba người họ đi xa mới đồng loạt hỏi.

Sùng Huy ho khan một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không có hăm dọa gì họ, chỉ làm bộ không nhớ ra họ thôi, hỏi họ, là người của nhà họ Triệu được nhị lang tặng bình phong liền đất bằng gỗ đàn đen nạm vàng hình đôi rồng bên nhánh hải đường, hay là người nhà họ Tiếu được tặng ly ngọc mực hình dơi, hay là người nhà họ Trác được tặng màn trướng chuỗi ngọc. Sau đó suy nghĩ cả buổi nói hóa ra là các người à, chau mày lại, bộ dạng bực mình. Bọn họ bèn bò toài trên đất xin tha.”

Uyển Sơ và Cảnh Sơ thoáng yên lặng, lát sau ôm bụng cười nắc nẻ, cười đến mức nghiêng trái nghiêng phải, mãi mới ngừng cười được.

Uyển Sơ lắc đầu không ngừng: “Đúng là sư phụ thế nào dạy ra đồ đệ thế ấy, giống hệt nhị lang vậy, chơi xấu người ta mà chân mày còn không thèm nhíu lại một lần. Biết rõ bọn họ tham tiền, còn thêm thắt khoác lác khoe khoang, bảo vật không rơi vào túi tiền của họ, vậy chẳng phải đòi mạng của họ sao? Lại còn giả bộ bực mình ra ngoài, không phải dọa họ một phen à!”

“Nhị lang không xấu kiểu như hắn. Hắn chơi xấu lại là nước trong nở phù dung, hồn nhiên sẵn tính trời.” Cảnh Sơ cười hì hì, hai lúm đồng tiền bên khóe miệng như đựng đầy mật, ngọt ngào muốn tràn ra.

Sùng Huy mặc cho hai nàng cười, rủ mi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Từ nay về sau họ đến không cần bẩm lại nhị lang, cứ nói cho ta để ta xử trí.”

“Giấu nhị lang sao?” Uyển Sơ hỏi, nhìn ánh mắt láu cá của hắn, cứ thấy hắn đang nảy ra suy nghĩ gì đó. Uyển Sơ lấy khuỷu tay chọt Cảnh Sơ: “Sao tôi lại có cảm giác bộ dạng hắn giống hồ ly gian xảo nhỉ?”

“Kệ đi, nghe theo hắn là được rồi. Dù sao hắn có làm gì đi nữa cùng đều vì nhà họ Phương, vì nhị lang cả.” Cảnh Sơ không thèm để ý mà nói.

Uyển Sơ suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng phải. Là đồ ngốc cũng được mà hồ ly cũng được. Sùng Huy khăng khăng một mực đối xử tốt với Lâm Nhữ, sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến nhà họ Phương. Xem ra hắn làm gì cũng có tính toán đâu ra đấy cả rồi, nghe theo hắn có thể giảm bớt gánh nặng trên vai của Lâm Nhữ, như vậy cũng không tệ.

Ba người về nhà đài Sấu Thạch, Lâm Nhữ vẫn chưa về. Dáng người cao ngất của Sùng Huy sụp xuống. Cảnh Sơ vừa muốn an ủi hắn thì hắn lại ưỡn ngực, xem như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Nhị lang không ở đây, ta đến lầu Thuật Hương ăn chung với nhị nương.”

Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi.

“Cuối cùng cũng không phải bánh nếp dẻo dính chặt không kéo ra được nữa rồi, thật đáng mừng.” Cảnh Sơ vỗ tay khen lớn.

Uyển Sơ cau mày, cứ thấy Sùng Huy không ổn chỗ nào, chỉ không nhớ ra là có gì đó không đúng, thoáng sợ run rồi nói: “Nhị lang vẫn chưa về, phải chăng đến quán Minh Sắt rồi? Để tôi đi xem sao.”

Cảnh Sơ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Muốn tìm Hà đại lang thì nói, lấy nhị lang ra làm khiên chắn chi vậy chứ.”

Uyển Sơ đứng ngoài quán Minh Sắt chẳng thấy ai. Lâm Nhữ và Hà Lịch đều không có ở đây.

Lâm Nhữ đến quán Minh Sắt, cửa viện sơn son đóng kín, trên vòng cửa treo khóa đồng, nhìn qua có lẽ Hà Lịch chưa về. Nàng lại ghé gian Ngọc Lan, vẫn không thấy Hà Lịch, sai nô tỳ hỏi người canh cổng, gã báo là Hà Lịch chưa về phủ. Nàng nhớ đến tình cảnh khó chịu xấu hổ của Hà Lịch, không yên lòng nên dắt ngựa ra khỏi cửa.

Thành Nhuận Châu nói lớn cũng không lớn, mà nhỏ cũng không nhỏ, không biết Hà Lịch đi đâu rồi.

Lâm Nhữ nghĩ có thể hắn đến lầu Nghênh Tân uống rượu giải sầu, nàng ghé lầu hỏi thăm thử, hắn không đến.

Nàng lại ghé phường quạt, phường quạt đóng cửa rồi, không thấy hắn.

Hà Lịch làm việc đâu ra đấy, chưa từng có chút sai lệch.

Lâm Nhữ thoáng lo âu, đến ngôi nhà nhỏ cung cấp đồ đạc cho vườn trúc tía thấy xe ngựa còn đó, Hà Lịch không đến vườn trúc tía.

Lâm Nhữ ra khỏi nhà, lại đến mấy chỗ trong thành Hà Lịch từng đi xã giao, không tìm thấy.

Nàng trở về Phương phủ, nghe Hà Lịch vẫn chưa về phủ, lo âu trở thành sợ hãi. Nàng sợ Hà Lịch không nghĩ thoáng, sai Phương Vị điều hai mươi người lanh lợi tìm khắp thành, cứ nửa canh giờ lại về báo tin một lần.

Cứ tưởng rằng nhiều người như vậy sẽ tìm được, ai ngờ đến cuối giờ Dậu vẫn không thấy Hà Lịch.

Lâm Nhữ luống cuống, lại sai thêm người, điều năm mươi người ra ngoài tìm kiếm.

Cuối giờ Tuất vẫn không tìm được Hà Lịch, kinh động đến Phương Khương thị. Bà hỏi nguyên nhân chỗ Sùng Huy.

Lúc Tạ Nghi Ninh ôm lấy Hà Lịch, lòng Sùng Huy đang vui mừng vì Lâm Nhữ nói hắn là người nhà họ Phương nên không chú ý đến, cũng không nói được gì.

Phương Khương thị cũng sốt ruột, đến sảnh Kim Xương chờ tin tức.

Lâm Nhữ tìm một lượt không có nên trở về, Phương Khương thị vội hỏi nguyên nhân, Lâm Nhữ không tiện nói nên chỉ thoái thác không biết.

Giữa giờ Hợi, tửu lầu hay quán trà trong thành đều lục tục đóng cửa, người ra ngoài tìm kiếm trở về vẫn không tìm thấy Hà Lịch.

Bạch Chỉ đứng một bên Phương Khương thị, gương mặt như tượng gỗ không chút cảm xúc, đột ngột nhỏ giọng nói: “Phải chăng Hà đại lang đến… chỗ đó rồi?”

“Chỗ nào?” Sùng Huy tò mò hỏi.

Mặt mày Phương Khương thị tái nhợt rồi chợt đỏ bừng, cắn răng chau mày.

“Không thể nào!” Lâm Nhữ lắc đầu quả quyết.

Phương Vị chần chừ, nhỏ giọng nói: “Chỉ có chỗ đó mới chưa tìm thôi.”

Phương Khương thị không đợi Lâm Nhữ mở miệng gạt đi, lớn giọng căn dặn: “Mang người đến ngõ Yên Chi tìm thử.”

Ngõ Yên Chi là chỗ tụ tập thanh lâu trong thành Nhuận Châu, có khoảng mười mấy kỹ viện, lời ong tiếng bướm, hương phấn nồng nàn, địa phận khiến đàn ông tiêu hồn.

Phương Vị nhìn Lâm Nhữ.

Lâm Nhữ tin chắc Hà Lịch sẽ không đến ngõ Yên Chi. Phương Khương thị đang dấy lên nghi ngờ, để Phương Vị đi một chuyến không công xua tan nghi ngờ của bà cũng tốt, nàng chỉ thoáng trầm ngâm rồi khẽ gật đầu.

Không nên mang nhiều người đến ngõ Yên Chi. Phương Vị chỉ gọi Phương Kính cùng một quản sự khác là Phương Sơn đi theo mình.

Đêm đã khuya, Lâm Nhữ nói với Phương Khương thị: “Mẫu thân nên về nghỉ ngơi, mình con ở đây là được rồi.”

Phương Khương thị xoa trán, lúc trước giờ này bà đã ngủ rồi, quả thật có hơi mệt, nhưng bảo rời đi thì lại không muốn. Tuy không nói rõ nhưng trong phủ ai cũng biết Hà Lịch sẽ là con rể nhà họ Phương. Nếu Hà Lịch thật sự ra ngoài tìm vui, bà nhất quyết không bỏ qua cho hắn.

Bà ngồi xuống ghế, lạnh lùng nói: “Đợi Vị lang trở về nói sau.”

Truyện convert hay : Kháng Chiến Chi Mạnh Nhất Quân Thần

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 152: Từng Bước Gài Bẫy