Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 148: Dốt Đặc Cán Mai

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 148: Dốt Đặc Cán Mai


Chương 148 : Dốt đặc cán mai

Phương Khương thị đi tới đi lui trong phòng, nhìn thấy Lâm Nhữ, bà phất tay cho nô tỳ lui ra hết, không đợi Lâm Nhữ thỉnh an, vội vã nói: “Buổi sáng mẫu thân ghé thăm di mẫu con, nói lại những lời của con cho tỷ ấy nghe. Tỷ ấy bảo thế không được, Dư lang và Văn nương đã bàn bạc xong chuyện…”

“Văn nương muốn rải lời đồn trong thành Nhuận Châu rằng con ăn chặn hồi môn của tỷ ấy?” Lâm Nhữ thoáng cao giọng, vẫn luôn biết vị tỷ tỷ dòng thứ này ưa hư vinh sĩ diện hão, huênh hoang khoác lác thích hưởng lạc, lại không biết dốt nát đến mức này.

“Đúng thế, con vội đưa của hồi môn cho nó đi, nhà họ Phương không thể mất thể diện được.” Phương Khương thị không ngừng dậm chân.

“Được, con biết rồi.” Lâm Nhữ cười nhạt thâm trầm.

Vốn nghĩ Phương Hương Văn là con gái nhà họ Phương nên nàng phải có của hồi môn, nhưng giờ đến một đồng cũng không muốn cho nàng.

Nhà họ Phương cũng không thể không cho, tai tiếng cực kì.

Nhưng nếu Phương Hương Văn tự mình tự nói không cần, sẽ không liên quan gì đến nhà họ Phương.

Phương Hương Văn cùng Hà Dư, một người dốt đặc cán mai một người tham lam xảo quyệt, thứ không phải của họ mà họ còn muốn lấy, huống hồ là đồ họ nên có, muốn họ chủ động bỏ qua thì khó vô cùng!

Nhưng không phải không thể tìm ra kẽ hở lách vào.

Hai người không muốn trả giá chỉ thích ngồi hưởng lộc. Chỉ cần làm họ nảy lòng tham, liền có thể khiến họ tự trói mình, chủ động đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Phương.

Cắt đứt quan hệ của Phương Hương Văn với nhà họ Phương thì từ nay về sau, nàng ta làm bộ làm tịch làm nhục thanh danh cũng không ảnh hưởng gì đến nhà họ Phương.

Hà Khương thị nói lại Hà Dư với Phương Hương Văn rằng, Phương Khương thị truyền lời Lâm Nhữ đã đồng ý cho của hồi môn, có điều phải đợi Phương Du Phong trở lại. Sau đó Liễu thị cũng sai người truyền lời. Hà Dư không hề tin, mà dù có tin thì y cũng không đợi nổi đến lúc Phương Du Phong trở về.

Mấy người bằng hữu quần là áo lụa kia đến hỏi thăm sức khỏe của y, trong lời có thẳng thắn có ám chỉ ngầm đợi y mang họ đến lầu Nghênh Tân ăn món môi tinh tinh, còn gập ngón tay kể y nghe những thiếu gia nhà nào trong thành Nhuận Châu đã thử qua, chỉ thiếu mấy người bọn họ. Nếu không đi thưởng thức thì từ nay về sau không ngóc đầu lên với người ta được nữa.

Hà Dư để Phương Hương Văn tìm người rải lời đồn như kế hoạch. Phương Hương Văn cũng giống y, nôn nóng lấy được của hồi môn để có thể ăn uống tùy ý, làm dáng hưởng thụ, đồng ý ngay tắp lự.

Lúc Phương Hương Văn ra ngoài, Hà Khương thị ngăn nàng lại.

Hà Khương thị không thể khuyên Phương Hương Văn, chỉ khổ sở cầu xin Hà Dư: “Di mẫu của con đã đồng ý khuyên Nhữ lang sớm đưa của hồi môn qua, không cần chờ đến khi Phong lang quay về, con hãy ráng đợi.”

Thấy Hà Dư không nói gì, bà khóc: “Lúc chúng ta cùng đường, di mẫu cùng di phụ của con thu nhận chúng ta, cho chúng ta ăn ngon mặc đẹp, chưa từng thiếu nợ gì chúng ta. Con ráng đợi thêm, dù Nhữ lang đã đồng ý cho thì cũng phải xoay sở mấy ngày.”

Lời khuyên bảo tận tình của bà càng khiến cơn tức trong lòng Hà Dư bừng cháy.

“Cái gì gọi là ăn ngon mặc đẹp! Nhà họ Phương giàu có khó bì, mỗi tháng chỉ cho chúng ta mười xâu tiền lẻ, cái này mà cũng đáng khen sao?”

“Phong lang với Nhữ lang là con trai nhà họ Phương, mỗi tháng cũng chỉ được mười xâu tiền thôi.” Hà Khương thị hoảng sợ nói.

“Sau này họ phân gia sản, sao có thể giống nhau được.” Hà Dư cắn răng nghiến lợi, Phương Hương Văn chung ý tưởng với y, cũng không cần kiêng nể gì nữa, cao giọng tức tối mắng mỏ. Phương Đức Thanh không dâng hay tay gia tài kếch xù cho y chính là bạc tình bạc nghĩa. Phương Lâm Nhữ đuổi y ra khỏi nhà họ Phương, làm y uất ức sống trong căn nhà hai gian là tội ác cùng cực. Y mắng một lúc, mắng đến nỗi gương mặt Hà Khương thị hết đỏ lại trắng, trắng rồi lại đỏ. Cuối cùng, y lăn lộn trên giường, cái mền bằng vải Lĩnh màu vàng bị đá rơi xuống đất, đệm giường bằng tơ sống màu đỏ rượu lộng lẫy dúm dó lại một mớ, khàn giọng kêu khóc: “Con không sống nổi, chịu đựng người người chê bai, mỗi ngày sống như ăn xin, còn có vui thú gì nữa.”

“Dư lang à, con đừng như vậy.” Hà Khương thị cũng khóc, khuyên răn không ngừng.

“Mẫu thân còn ngăn cản hay không?” Hà Dư lăn lộn một lúc, trừng bà hung tợn.

“Không ngăn nữa, các con muốn làm gì thì làm.” Hà Khương thị khóc thút thít, rủ vai yên lặng ra ngoài.

“Đúng là đồ không có mắt!” Hà Dư hừ lạnh.

Lần đầu Phương Hương Văn thấy thủ đoạn Hà Dư đối phó với Hà Khương thị, trố mắt ngây người.

Hà Dư làm Hà Khương thị ngậm họng nên đắc ý vô cùng, quay đầu nhìn Phương Hương Văn đứng kinh ngạc. Vốn y cũng chẳng xem nàng ra gì, chỉ là còn phải lợi dụng nàng lấy cho được của hồi môn, không thể không lá mặt lá trái được, y kêu một tiếng “Văn nương.”, cúi đầu, cằm nhọn, mắt đào hoa nửa khép nửa mở, phong lưu đa tình, yếu ớt nhỏ bé, đau lòng nói: “Văn nương, ta không có bản lĩnh, không nên quấn lấy nàng, nhưng ta thực sự không nỡ để nàng đi, ta lại không đành lòng nhìn nàng theo ta chịu khổ. Trước mắt chúng ta chẳng còn đường để đi, chỉ có cách lấy được của hồi môn của nàng mới có tiền làm ăn. Nếu nàng không bằng lòng ta cũng không ép…”

Phương Hương Văn nghe Hà Dư nói như vậy sao có thể không bằng lòng được, nhanh như cánh bướm sà vào lòng y, nàng nói ngay: “Dư lang, thiếp bằng lòng mà, chàng đừng nói vậy.”

Nàng vô cùng đau lòng cho rằng Hà Dư chịu uất ức, nhà họ Phương có lỗi với y, Lâm Nhữ có lỗi với y. Nàng và y cùng chung mối thù, kiên quyết muốn phá hủy thanh danh của mình để mau chóng lấy được của hồi môn.

“Văn nương, nàng thật tốt, bộ dạng xinh đẹp, tính tình còn dịu dàng biết quan tâm, ta tích phúc mấy đời mới có thể lấy được nàng làm thê tử…” Hà Dư nặng tình nói lời chân thành.

Y mở miệng như cách bản thân dỗ dành các tỷ muội thanh lâu làm cho Phương Hương Văn vô cùng hớn hở vui mừng, dâng cả tính mạng cho y cũng bằng lòng.

Hết hôn lại sờ, dây dưa quấn lấy, lưu luyến hồi lâu mới ngừng lại, không tiện ra ngoài nên trước dùng bữa, rửa mặt súc miệng rồi đi ngủ, dự định ngày mai ra ngoài lan truyền tin đồn.

Hôm sau Phương Hương Văn theo thói quen ngủ đến khi mặt trời đứng bóng mới tỉnh dậy. Thời gian dùng bữa sáng đã qua, nàng ăn bữa trưa, tỉ mỉ kẻ chân mày lá liễu, búi kiểu tóc loa, thử mấy bộ quần áo cuối cùng chọn xiêm áo màu xanh nõn chuối, váy đầm dài màu đỏ lựu, cạp váy màu hồng xanh vẽ bức họa nhỏ màu bạc, khoác lụa bằng vải Lĩnh xanh ngọc thêu sen hồng. Nàng qua lại soi gương mấy lượt, tự cho rằng mình kiều diễm quyến rũ, mặt mày xinh đẹp thẹn chết Vương Tường cùng Tây Tử (1). Nàng ngẩng cao đầu, mang theo Thiên Nguyệt ra khỏi cửa.

(1) Vương Tường chỉ Vương Chiêu Quân, Tây Tử chỉ Tây Thi, hai trong bốn tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc.

Từ sau khi Thiên Nguyệt theo Phương Hương Văn ra khỏi phủ, đừng nói ăn ngon mặc đẹp, ngay cả chuyện ăn no mặc đủ cũng là một vấn đề. Nàng ta vô cùng uất ức. Phương Hương Văn đi phía trước, nàng ta theo phía sau, càng đi càng chậm, không nhịn được lau khóe mắt.

Phương Hương Văn vào cửa hàng Hợp Thịnh.

Hôm qua Phương Khương thị mới đưa đồ trang sức bằng vàng cho Hà Khương thị, giờ cũng để Phương Hương Văn đi cầm.

“Hai mươi xâu tiền.” Triêu Phụng xem xét món đồ xong thì ra giá.

“Sao ít vậy được?” Phương Hương Văn kêu to.

Ngày trước nàng đến cửa hàng bạc mua mấy món trang sức tương tự chí ít cũng phải bốn mươi xâu tiền.

Trước mắt không thể lấy được của hồi môn, phải dựa vào tiền cầm cố đồ trang sức sống qua ngày. Phương Hương Văn cũng chẳng màng gì đến thân phận đại nương của nhà họ Phương – gia tộc làm quạt đứng đầu, cao giọng trả giá với Triêu Phụng.

Thường ngày Thiên Nguyệt cũng đi theo Phương Hương Văn ra vẻ giàu có xa hoa, chưa từng chi li trả giá như vậy, cảm thấy không còn mặt mũi, chậm rãi từ trước quầy lui về sau, lẻn qua một bên. Bỗng sau lưng có một cái tay bịt miệng lại, Thiên Nguyệt hoảng hồn hét lớn, nhưng miệng bị bịt kín không kêu lên được. Thiên Nguyệt bị kéo đến một góc khuất, nghiêng đầu nhìn, thấy là Uyển Sơ, bất giác thả lỏng. Uyển Sơ buông tay, Thiên Nguyệt cũng không kêu nữa, oán giận nói: “Cô giả thần giả quỷ dọa tôi làm gì hả?”

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Thăng Cấp Hệ Thống

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 148: Dốt Đặc Cán Mai