Chương 147 : Mỹ nhân lạnh lùng
Lâm Nhữ thoáng nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của Phương Khương thị thì càng thêm giận dữ, nảy lên suy nghĩ, cố ra vẻ kinh ngạc mà nói: “Không phải mẫu thân truyền lời lại dặn con mai ghé qua bàn chuyện sao?”“Ngày mai?” Phương Khương thị ngẩn người.“Đúng vậy, nếu mẫu thân dặn tối nay bàn ngay, con đã qua liền rồi.” Lâm Nhữ nói lời khẳng định.Phương Khương thị há miệng, uất ức trên mặt mất sạch, liếc Bạch Chỉ cả giận nói: “Cô truyền lời kiểu gì vậy? Ta sai cô dặn nhị lang qua ngay, sao cô lại bảo là ngày mai?”“Nô tỳ…” Bạch Chỉ mấp máy môi, nàng nhắn rằng Lâm Nhữ có rảnh thì qua, tuy không nói là ngày mai, giờ nói ra không thể tự biện bạch, cúi đầu nói: “Do nô tỳ nhất thời hồ đồ.”Lâm Nhữ nghe Phương Khương thị nói rằng bà cho truyền lời sai nàng đến ngay, nàng cho rằng truyền miệng qua nhiều người nên có sai sót, hóa ra mấy lời kia mà truy cứu trách nhiệm xuống sẽ đẩy lên đầu Uyển Sơ và Cảnh Sơ. Bạch Chỉ đã nhận sai nên không cần truy cứu, nàng cũng không nhiều lời, đỡ Phương Khương thị ngồi xuống, sai người đốt lò đun trà. Đợi Phương Khương thị uống tách trà nóng, sắc mặt hòa hoãn trở lại, nàng mới từ từ nói: “Mẫu thân có ý muốn cho phải không? Trước mắt đang trong kỳ giữ hiếu không thể bàn chuyện cưới gả, của hồi môn có cho cũng phải âm thầm. Sau đó lúc thành thân họ lại đòi nữa thì phải làm sao?”“Đã cho rồi sao còn đòi nữa?” Phương Khương thị cau mày.“Sao lại không? Mẫu thân tin Dư lang hay tin Văn nương?” Lâm Nhữ nhàn nhạt hỏi ngược lại.Phương Khương thị nghẹn lời, một lúc sau hỏi: “Con không muốn cho sao?”“Cho chứ, nhưng không phải trực tiếp đưa cho Văn nương, mà đưa cho Liễu di nương.” Lâm Nhữ nói với điệu bộ biếng nhác.Của hồi môn của con gái từ trước đến giờ đều do đại mẫu thân lo liệu. Phương Khương thị nghe nàng nói như vậy có hơi cáu giận.Lâm Nhữ xua tay cười nói: “Mẫu thân chớ tức giận, không phải con đang nâng đỡ Liễu di nương, chỉ là tránh nhà họ Phương phải cho của hồi môn hai lần, còn loại trừ đi danh tiếng xấu ăn chặn của hồi môn của con gái. Cho Liễu di nương thì từ nay về sau Văn nương có đòi thì kêu nàng ra tìm Liễu di nương mà đòi, không liên quan đến chúng ta.”Phương Khương thị muốn phản bác, nhưng bà lại vô cùng chán ghét Liễu thị cùng con do Liễu thị sinh ra, bà không muốn thu xếp tí nào. Thoáng yên tĩnh, môi Phương Khương thị há ra rồi khép lại, bà nói: “Tùy con thôi, trót đồng ý rồi, phải sớm chuẩn bị mới được.”“Không thể chuẩn bị sớm, mong mẫu thân nhắn lại di mẫu, tuy của hồi môn của Văn nương không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Một mình con không thể làm chủ được, phải đợi đại huynh về, mọi người bàn bạc với nhau rồi quyết định số lượng.”Phương Du Phong là con trai trưởng nhà họ Phương, lại là đại huynh cùng mẫu thân của Phương Hương Văn, theo lễ tiết phải làm như lời Lâm Nhữ nói. Phương Khương thị nghẹn lời, không nghĩ ra cách phản đối, chẳng còn đường nào khác ngoài đồng ý với nàng.Tuy đồng ý nhưng lòng bà vẫn không yên, đến gần Lâm Nhữ nắm tay nàng, ngón tay trắng nõn như củ hành bóc của bà khẽ run, nhỏ giọng nói: “Trước giờ di mẫu của con chưa từng chủ động hỏi chuyện tiền nong với mẫu thân, hôm nay đột ngột nhắc đến, bộ dạng còn nôn nóng đến vậy, mẫu thân sợ Dư lang với Văn nương lại muốn gây chuyện gì đó.”Hà Dư và Phương Hương Văn cùng một phe bày trò, không có chuyện thối tha đáng xấu hổ nào họ không làm được. Hai người bọn họ không biết xấu hổ không cần mặt mũi, muốn đòi hỏi Lâm Nhữ, cũng muốn đòi hỏi nhà họ Phương.Tiễn Phương Khương thị về, Lâm Nhữ thoáng trầm ngâm, căn dặn Uyển Sơ: “Ngày mai đi thăm Liễu di nương hỏi bà ta thiếu gì cần gì không. Nếu bà ta mắng thì cô cứ nghe đừng bác bỏ. Đợi Liễu di nương mắng xong rồi thì nói bà ta nghe, ta đang chuẩn bị của hồi môn cho Văn nương, kêu bà ta tính toán thử muốn cho Văn nương thứ gì.”“Để bà ta đòi hỏi thì bà ta tính toán ra gì? Tiền dùng nhiều, mặt mũi nhà họ Phương càng khó coi.” Uyển Sơ bĩu môi.Lâm Nhữ muốn cười nhưng không cười, cũng không nói gì, chỉ nhướng mày nhìn Uyển Sơ.Uyển Sơ ngây người một thoáng, chợt hiểu ra, biết Lâm Nhữ sợ Phương Khương thị cùng Hà Khương thị nói mình đã đồng ý cho Phương Hương Văn của hồi môn rồi, Hà Dư và Phương Hương Văn vẫn chưa tin, nói là để Liễu thị tính toán thực chất muốn nhờ Liễu thị báo lại cho Phương Hương Văn, để Phương Hương Văn biết rằng, của hồi môn cho Phương Hương Văn đang chuẩn bị, chớ xem như không có. Uyển Sơ bất giác hơi cáu, giậm chân nói: “Nhị lang xấu thật, nói gì có một nửa.”Uyển Sơ nghiêng đầu ra ngoài, không thèm hầu hạ Lâm Nhữ nghỉ ngơi.Cảnh Sơ cũng đến lúc Uyển Sơ phát hờn mới hiểu rõ, mím môi cười, lúm đồng tiền như kẹo đường, tiếng nói êm ở phía sau Uyển Sơ trêu ghẹo: “Tâm tư của nhị lang mà cô đòi không cần suy nghĩ cũng hiểu ra mới là lạ đó. Đừng có giận nữa.”Lâm Nhữ mỉm cười, hơn nửa đêm bị Phương Khương thị quát dậy, buồn ngủ cũng tiêu tan.Trong đầu biết bao chuyện buồn bực, nàng nằm trên giường nhưng mắt mở thao láo, nhìn góc mành hình cây tùng và chim hạc kiểu Bình Thoát đến xuất thần, mãi đến khi ánh bình minh he hé ngoài cửa sổ mới ngủ lại.Gần trưa mới thức dậy, Uyển Sơ đã ghé qua vườn Chí Thiện, Liễu thị mắng sa sả còn rất khó nghe. Sau khi Uyển Sơ đi, Liễu thị sai nô tỳ bên mình ra khỏi cửa, Uyển Sơ cho người bám theo, quả nhiên đến phường Cát An.“Hy vọng họ không đến nỗi chỉ hai ba tháng cũng không thể chờ.” Lâm Nhữ nói thầm trong lòng.Liễu thị đã bị nàng cấm túc, lệnh của gia chủ đã ra rồi, bà phải ở yên một tháng trong gian Thủy Mộc không được ra ngoài, cho dù ngay lập tức muốn đưa của hồi môn cho Phương Hương Văn cũng không thể.Chuyến đi này của Phương Du Phong ước chừng phải hai tháng, đợi gã quay lại nàng sẽ quyết định cùng gã, để cho vị huynh dòng thứ này xem xét, nàng không hề ăn chặn của hồi môn của tỷ muội không cùng mẫu thân, cũng để cho gã càng kiên định ủng hộ nàng, đừng để Liễu thị đòi phân nhà.Vì hai điều này, chỉ có thể tạm thời không làm gì.Sùng Huy cùng Hà Lịch đã đến phường quạt. Lâm Nhữ rửa mặt súc miệng ăn trưa, để Uyển Sơ và Cảnh Sơ hầu hạ mặc quần áo. Kiểu đồ Thâm y (1) có cổ áo giao nhau màu xanh da trời nhạt, bên trong là áo lụa trắng, viền cổ, viền tay áo, gấu áo sử dụng kiểu viền rộng bằng gấm với hoa văn hình mây màu xanh đậm, kèm thêm một lớp viền hẹp màu trắng, thể hiện sự rộng rãi, cấp độ màu đậm nhạt không đồng nhất, bên hông là đai lưng màu xanh biếc, cả người sạch sẽ thoải mái, tao nhã nhanh nhẹn. (1) Thâm y: là những kiểu áo có hai phần thượng y (áo trên) và hạ y (vạt dưới) khâu lại với nhau thành một mảnh liền. Thâm y rất phổ biến vào thời Hán nhưng đến thời Đường thì không được ưa chuộng nữa, chỉ còn phổ biến trong giới nho sinh và đạo sĩ vốn trọng truyền thống và nệ cổ.Truyện convert hay : Giá Trên Trời Sủng Hôn: Hoắc Tổng Tiểu Kiều Thê