Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 146: Chuyện Bé Xé Ra To

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 146: Chuyện Bé Xé Ra To


Chương 146 : Chuyện bé xé ra to

Hai người ngồi yên, một lúc sau, Tạ phu nhân thở dài nói: “Phương Đức Thanh có thể dạy dỗ Phương Lâm Nhữ tốt như vậy, còn truyền chức gia chủ cho nó nữa, đúng là một quyết định vừa to gan vừa sáng suốt. Tỷ quả thật có phần không so được với Phương Đức Thanh, phu quân cũng không bằng ông ta.”

“Ninh nương rất thông minh, nếu được đào tạo từ bé, chưa hẳn không thể không khôi phục được nhà họ Tạ.” Yên La nói.

Tạ phu nhân cười khổ, nhỏ giọng nói; “Dù tỷ có lòng đào tạo, nhưng không am hiểu làm quạt cũng khó lắm.”

“Có ai ngờ thiếu gia lại bị thất lạc chứ, tất nhiên tỷ không muốn lão gia dạy tỷ làm quạt.” Yên La bùi ngùi thở dài: “Muội nhớ năm ấy thiếu gia mới bốn tuổi mà quạt được làm ra đã độc nhất vô nhị như lão gia vậy, thậm chí chi tiết còn tinh xảo hơn cả do lão gia làm ra.”

Tạ phu nhân cắn môi dưới, rất dùng sức nên vết máu rỉ ra.

“Muội lắm miệng rồi.” Yên La kinh ngạc nhận ra.

“Không có gì, nhiều năm qua rồi, lòng của tỷ…” Tạ phu nhân nghẹn ngào: “Đau đến tê dại không còn biết đau nữa.”

Yên La lấy khăn chấm nước mắt, tiếng khóc thật khẽ.

Tạ phu nhân ngừng rơi nước mắt trước, bà nói: “Tỷ đồng ý cho Ninh nương chơi với người nhà họ Phương. Muội mau chóng sắp xếp để Hà Lịch sớm rời khỏi nhà họ Phương.”

“Chuyện này chắc không dễ gì đâu? Hà Lịch rất trọng tình nghĩa, Phương Đức Thanh có ơn nuôi dưỡng dạy bảo hắn…”

Tạ phu nhân cắt đứt lời của Yên La, hừ lạnh một tiếng nói: “Ân tình sâu nặng cách mấy đi nữa cũng không thể chịu đựng được lần nữa bị sỉ nhục. Nếu không phải lúc đó Phương Lâm Nhữ khéo sao về kịp, hắn đã không sống nổi ở nhà họ Phương rồi. Có một sẽ có hai, có hai chắc chắn có lần ba, hắn có trọng tình nghĩa, Phương Lâm Nhữ coi trọng hắn cũng không thể làm gì được.”

Yên La đồng ý, thoáng chần chừ rồi nói: “Tỷ thật sự muốn gả Ninh nương cho Hà Lịch sao?”

“Ngoài sáng trong tối xem qua mười mấy chàng trai xa gần rồi, trừ Phương Lâm Nhữ ra không ai so được với Hà Lịch cả. Phương Lâm Nhữ là con gái nên hắn là lựa chọn tốt nhất. Muội thấy đó, Ninh nương cũng có hảo cảm với hắn. Tỷ vốn muốn chặt đứt tơ tình còn chưa manh nha của Ninh nương, nhưng Ninh nương cứ một lòng một dạ muốn chơi cùng người nhà họ Phương. Tỷ nghĩ tới nghĩ lui, ngăn chặn không bằng khai thông. Hà Lịch là một người xuất chúng có nhân phẩm đàng hoàng. Nếu hắn có thể rời khỏi nhà họ Phương, quả là một người con rể hiếm thấy, phải dùng hết khả năng để tác thành cho Ninh nương.” Tạ phu nhân thở dài nói.

“Tỷ không sợ trong lòng Hà Lịch chỉ có Phương Lâm Nhữ sao? Dù có rời khỏi nhà họ Phương vẫn không buông xuống được, chẳng thể một lòng một dạ đối đãi Ninh nương thì sao?” Yên La nói.

“Tỷ bóng gió nghe được từ chỗ Phương Khương thị, Hà Lịch hẳn vẫn chưa biết Phương Lâm Nhữ là con gái, còn tưởng rằng nhà họ Phương muốn hứa gả Cẩm Phong cho hắn. Phương Cẩm Phong nằm liệt giường quanh năm, còn chưa gặp mặt hắn mấy lần, tình sâu nặng ở đâu mà ra, không cần lo lắng.” Tạ phu nhân cười nói.

“Vậy thì quá tốt rồi.” Yên La cười xòa, rồi lại nhíu mày: “Tuy Hà đại lang tốt đấy, nhưng mẫu thân hắn ngu ngốc cứng đầu, đệ đệ lại chẳng biết phải trái. Ninh nương mà gả cho Hà Lịch, không thể mặc kệ mẫu thân của phu quân cùng tiểu thúc được, vẫn rất đáng lo.”

“Chuyện vặt.” Tạ phu nhân mỉm cười: “Nề nếp nhà họ Phương đứng đắn. Tính tình Phương Khương thị nhân hậu lại nặng tình nghĩa với tỷ tỷ. Lòng dạ của Phương Lâm Nhữ cũng không độc ác cho nên mới bó tay chịu chết. Nhưng tính tình của Ninh nương không tốt, Hà Dư dám làm xằng làm bậy, cứ đánh, đánh thật mạnh vào, không nghe lời thì cứ đánh đến khi nghe lời mới thôi.”

Yên La ngẩn người, cười to: “Với sức của Ninh nương thì Hà Dư là con trai cũng không phải đối thủ của nó, dạy dỗ Hà Dư đến mức y muốn sống không được chết cũng không xong, chỉ có thể ngoan ngoãn cầu xin được tha thứ.”

Tạ phu nhân bật cười, lấy tay áo che miệng, tơ vàng khéo léo, tay áo thoảng hương.

Lâm Nhữ ở mái Lưu Thương đến giờ Hợi mới về nhà đài Sấu Thạch. Uyển Sơ cùng Cảnh Sơ tiếp đón nàng, nhỏ giọng nói: “Phu nhân sai Bạch Chỉ đến, nhắn ngài rảnh rỗi ghé qua một chuyến, có việc cần bàn.”

Mỗi lần Phương Khương thị tìm Lâm Nhữ đều không có chuyện gì tốt, sắc mặt của hai người cũng hơi lo.

Lâm Nhữ nhìn đồng hồ nước chảy, giờ này chắc Phương Khương thị đã ngủ rồi, không kêu nàng qua liền chắc không phải việc gì gấp, nên Lâm Nhữ để Uyển Sơ và Cảnh Sơ hầu hạ mình rửa mặt súc miệng, định sớm mai ghé qua.

Phương Khương thị về từ phường Cát An, trong lòng rất không vui.

Hà Khương thị hỏi bà, có thể nói một tiếng với Lâm Nhữ, cho Phương Hương Văn của hồi môn trước thời hạn hay không.

Con gái dòng thứ với cháu ngoại dụ dỗ nhau, chưa kết hôn đã ở chung, dù là đại mẫu thân hay di nương đều mất hết thể diện, còn bị hỏi như vậy, giống như bà muốn ăn chặn của hồi môn của Phương Hương Văn vậy, càng thêm khó chịu. Phương Khương thị sai Bạch Chỉ gọi Lâm Nhữ đến, hận không thể đưa của hồi môn cho Phương Hương Văn ngay trong đêm nay.

Giờ Dậu sai Bạch Chỉ đi truyền lời, đợi lâu rồi không thấy Lâm Nhữ đến. Ban đầu bà cho rằng nàng có việc, nhưng qua hơn một canh giờ vẫn không đến, trong lòng sốt ruột.

“Không biết nhị lang lên làm gia chủ là tốt hay xấu, ngay cả thời gian đến gặp phu nhân cũng rút bớt.” Bạch Chỉ nói nhỏ, xoa bóp vai cho Phương Khương thị.

Phương Khương thị vốn đang phiền lòng, nghe thế lửa giận dâng trào, sầm mặt xuống nói: “Cô đi một chuyến nữa, không cần biết Nhữ lang đang làm gì cũng gọi qua cho ta.”

Bạch Chỉ đi rồi quay về, báo rằng nhà đài Sấu Thạch đã tắt đèn, Lâm Nhữ ngủ rồi.

Phương Khương thị không dám tin Lâm Nhữ sẽ coi thường bà như vậy, trợn mắt lạnh lùng nhìn Bạch Chỉ. Bà đứng dậy, không thèm chỉnh trang, sải bước đến nhà đài Sấu Thạch.

Phòng ốc yên tĩnh, hai ngọn đèn lồng ngoài cửa treo trong im ắng. Gió thu thổi lành lạnh, ánh trăng cũng mang theo nét lạnh lùng.

Phương Khương thị không dám tin nhìn cửa viện đóng chặt, run rẩy đau khổ, che miệng, nghẹn ngào khóc lên trong gió.

Bạch Chỉ đứng yên, cũng không tiến lên gõ cửa.

Hồng Diệp nhìn Bạch Chỉ, lại nhìn Phương Khương thị, giơ tay lên gõ cửa.

Cửa viện đóng chặt cách sân viện, bên trong không nghe thấy, không có động tĩnh gì.

Phương Khương thị đau lòng khóc thảm thiết, thút thít gần nửa canh giờ, khóc đến mức đứng không vững, muốn rời đi, nhưng trong lòng uất ức cáu giận nên cắn răng, gõ cửa thật mạnh.

Lâm Nhữ đang nằm mơ bị đánh thức, giật mình đổ mồ hôi lạnh cả người, cho là xảy ra chuyện gì lớn, xiêm áo không kịp mặc, tóc tai bù xù, khoác đại cẩm bào lao ra ngoài thật nhanh, cao giọng hỏi: “Có phải Phong nương làm sao không?”

Nàng vừa lẩm nhẩm vừa đi ra ngoài cửa. Phương Khương thị đứng yên, Lâm Nhữ ra cửa thì láo liên, có vẻ như không phải Cẩm Phong xảy ra chuyện gì, nàng thở phào một cái. Nàng nhìn chằm chằm, quanh thân Phương Khương thị có một bầu không khí lạnh lẽo nặng nề, hốc mắt bà đỏ như đèn lồng, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ suy sụp giống như phải chịu đựng uất ức cùng cực. Lòng Lâm Nhữ hồi hộp, vội đến trước mặt Phương Khương thị, nắm lấy tay bà, nhìn bà một lượt, vội hỏi: “Mẫu thân sao thế ạ?”

Nàng nghĩ: Chẳng lẽ Liễu thị dám vi phạm lệnh cấm túc của nàng, chạy đến chọc tức Phương Khương thị sao?

Một bụng uất ức cáu giận của Phương Khương thị nhìn thấy con gái vội vã không giống như không đặt mình vào mắt, bớt giận đi nhưng uất ức hơn, nước mắt lã chã: “Sai con ghé gian Phù Dung bàn bạc chuyện của hồi môn của Văn nương, sao con lại không qua?”

“Bàn bạc chuyện của hồi môn cho Văn nương ư?” Lâm Nhữ ngớ người.

Hơn nửa đêm chạy đến là vì chuyện này?

Đã giờ Tý rồi, đang ngủ bị dựng dậy, dọa đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, nàng không kiềm được oán trách Phương Khương thị chuyện bé xé ra to. Chuyện này dù quyết định trong đêm, nhưng nhanh nhất thì sáng mới thực hiện, cần gì phải vội đến mức này.

Truyện convert hay : Ta Lạnh Băng Lão Bà

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 146: Chuyện Bé Xé Ra To