Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 145: Ngư Ông Đắc Lợi

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 145: Ngư Ông Đắc Lợi


Chương 145 : Ngư ông đắc lợi

Tạ phu nhân mang Tạ Nghi Ninh rời khỏi Phương phủ, xe ngựa lăn bánh cẩn thận, cửa lầu to lớn ở phố Quan Tiền lùi về phía sau. Tạ phu nhân dựa vào vách thùng xe, mắt khép hờ vừa như ngủ mà cũng vừa như tỉnh.

Tạ Nghi Ninh quyến luyến không nỡ buông mành xe xuống, cầm cánh tay Tạ phu nhân lắc lắc: “Mẫu thân, mai con lại đến tìm đám Nhữ lang chơi được hay không?”

Tạ phu nhân mở mắt, thoáng yên lặng nhìn nàng, chậm rãi nói: “Mỗi ngày họ bận bịu như vậy, sao có thời gian chơi cùng con được.”

Tạ Nghi Ninh gãi đầu, lông mày xinh đẹp chau lại thành hình chữ bát (八), phiền não nói: “Hình như thế, nhưng con rất thích chơi chung với họ, phải làm sao bây giờ?”

“Làm chuyện nghiêm chỉnh với bọn họ chẳng phải được rồi sao.” Tạ phu nhân cười một tiếng, sờ đầu Tạ Nghi Ninh, bà nói: “Để Phương Lâm Nhữ dạy con học làm quạt, dạy con học kinh doanh, mỗi ngày đều có việc để làm, con cũng không buồn chán nữa có đúng không?”

“Chẳng phải tay nghề làm quạt không truyền ra ngoài sao?” Tạ Nghi Ninh không hiểu, mắt to tròn mở lớn.

Tạ phu nhân nhắm mắt lại, một lúc sau nhỏ giọng nói: “Đúng là không truyền ra ngoài, nhưng nếu con cứ quấn lấy thì chẳng phải Lâm Nhữ sẽ dạy cho con sao?”

Tạ Nghi Ninh cau mày, suy nghĩ hồi lâu rồi than thở: “Chưa chắc con đã học được.”

“Con là người nhà họ Tạ, bẩm sinh biết làm quạt rồi. Năm ấy đại huynh của con mới bốn tuổi đã làm được chiếc quạt hợp hoan rất đẹp.” Tạ phu nhân lẩm bẩm, từ khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt trong veo, lăn xuống gò má, trượt qua cần cổ trắng nõn, lọt vào trong cổ áo.

“Đại huynh thật lợi hại!” Tạ Nghi Ninh khen ngợi, nhoài người đến đầu gối Tạ phu nhân, ánh mắt sáng lấp lánh, vô cùng sùng bái: “Mẫu thân, người kể vài chuyện về đại huynh cho con nghe đi.”

“Được!” Tạ phu nhân cười dịu dàng, vuốt lưng Tạ Nghi Ninh, căn dặn: “Đừng quên mẫu thân đã nhắc, trước khi tìm được đại huynh con về, không được phép nói cho ai nghe con có một người huynh trưởng.”

“Con biết rồi, con có ngốc đâu.” Tạ Nghi Ninh nói giòn giã.

Xe ngựa đến trước cửa áp tường Tạ phủ, Tạ Nghi Ninh tung tăng xuống xe ngựa. Nàng vừa đi đến lấy chìa khóa ra, cửa đã mở từ bên trong. Một phu nhân trung niên búi tóc gọn gàng nghiêm chỉnh ra đón, bước nhanh đến trước xe ngựa: “Phu nhân đã về rồi.”

“Vào đi, đừng để ai nhìn thấy.” Tạ phu nhân nhàn nhạt nói, bà liếc mắt nhìn Tạ Nghi Ninh, phu nhân kia nói ngay: “Ninh nương, hôm nay mới mua một xe củi đốt, tiểu thư giúp dọn chúng vào phòng chứa củi có được không?”

“Được ạ!” Tạ Nghi Ninh vui vẻ đồng ý, chạy nhảy vào phòng bếp.

Một xe bò củi đốt, mỗi bó gần trăm cân, nàng nhấc mỗi tay một bó dễ như diễn xiếc vậy, đi nhanh như bay vào phòng chứa củi.

Tạ phu nhân vào cửa, không đến phòng khách mà đi về cổng chính, ở cửa lầu căn phòng nọ có hơn hai mươi người đứng nghiêm, đàn ông lẫn đàn bà đều tầm trên dưới bốn mươi. Họ nhìn thấy Tạ phu nhân, đồng loạt hành lễ thỉnh an.

Tạ phu nhân phất tay, ngồi trên ghế dựa tường, trầm giọng nói: “Nói đi!”

Hai mươi mấy người tiến lên theo thứ tự.

“Quách Thành An luôn phái người canh chừng Hà Dư trong phường Cát An, nhưng không tiếp xúc với y.”

“Tiếp tục quan sát.” Tạ phu nhân nhàn nhạt nói.

Người đó lui ra.

Người kế tiếp tiến lên: “Người do Quách Thành An phái đi giết Quách Tung đã bị chúng ta chặn lại, sau khi tra tấn dã man một phen liền khai ra hết. Đây là lời khai.” Người đó đưa hai tờ giấy qua.

Tạ phu nhân nhận lấy, nhìn lướt qua, gác qua một góc bàn, hỏi người đó: “Có dặn không được tiết lộ cho Quách Thành An không?”

“Đã giao hẹn rồi, cho mười xâu tiền, tên đó được tiền sẽ không nói ra, cũng không dám nói lại với Quách Thành An. Gã phản bội chủ tử, nếu để Quách Thành An biết được chắc chắn không tha cho gã.”

Tạ phu nhân “ờ” một tiếng, lại vẫy người kế tiếp tiến lên bẩm báo. Người đó nói: “Ba tên vùng khác mới vào thành dò hỏi nhà họ Phương khắp nơi. Hạ nô mượn cớ trò chuyện với chúng, hóa ra là đường đệ của Hà đại lang, thấy nhà họ Phương giàu có nên muốn đến chấm mút chút gì đó.”

Tạ phu nhân cười xùy một tiếng, chậm rãi nói: “Không tệ, đã có Phương Lâm Nhữ bận bịu một phen, việc này không cần theo dõi.”

Lại thêm một người tiến lên, là ông chủ lầu Nghênh Tân, ông bẩm báo: “Đã cho truyền ra danh tiếng món môi tinh tinh, vẫn không thấy Hà Dư đến thưởng thức khoe của.”

“Phải cám dỗ thêm mấy người hay qua lại với y, nhất định phải khiến y mù quáng vì tiền mà làm bao nhiêu chuyện tệ hại.” Tạ phu nhân nói.

Người kế tiếp là bà chủ lầu Ấp Thúy, bẩm lại mấy ngày nay Hà Dư không đến lầu Ấp Thúy.

“Gần đây y muốn dỗ dành Phương Hương Văn, lại đang gãy chân nên không hề gì.” Tạ phu nhân phất tay.

“Mấy hôm nay Phương Hương Văn không ngừng đi cầm đồ. Tiểu nhân đã căn dặn xuống rồi, các cửa hàng của chúng ta đều ép giá cô ta.” Đây là ông chủ cửa hàng Hợp Thịnh, một trong những cửa hàng lớn nhất trong thành.

“Tốt lắm, cứ tiếp tục làm thế.” Tạ phu nhân gật đầu tán thưởng.

Mọi người bẩm báo lại hết, đã qua một canh giờ, mọi chuyện liên quan đến nhà họ Phương thì Tạ phu nhân nắm rõ trong lòng bàn tay. Bà phất tay cho họ lui. Vị phu nhân ban đầu đón bà về nhà làm động tác mời, mang mọi người rời khỏi phòng, không ra cửa chính, cũng không đi cửa áp tường mà dọc quanh tường rào hết nửa vòng Tạ phủ. Trước cửa chính của Tạ phủ là phố Nhai Thạch, phía sau là khu dân cư, cửa mở khu dân cư đó là một phố Kim Sơn khác. Vị phu nhân dẫn người từ một hòn giả sơn trong Tạ phủ đi vào, mở cửa ngầm, cửa mở lúc ra là một căn nhà ở phố Kim Sơn, căn nhà đó còn có cửa ngầm thông đến làng trên xóm dưới. Những người đó chia nhau ra đi làng trên xóm dưới rồi tách nhau mỗi người mỗi ngả.

Vị phu nhân đó xoay người về Tạ phủ, Tạ phu nhân đến phòng khách thờ bài vị của Tạ Thiên mà Lâm Nhữ đã ghé qua. Tạ phu nhân quỳ xuống trước bài vị, cúi đầu thật thấp. Phu nhân kia vào trong đưa tay với Tạ phu nhân. Tạ phu nhân nắm tay vị phu nhân đó đứng dậy đi vào cách vách, là một căn phòng sinh hoạt thường ngày. Căn phòng này vẫn hai màu đen trắng. Màn che, rèm, nệm không màu đen thì màu trắng, cả bàn thấp cũng là gỗ đàn màu đen, bộ đồ trà đều là sứ men trắng không có hoa văn.

Vị phu nhân đó đỡ Tạ phu nhân ngồi xuống, bản thân ngồi đối diện với bà, rót trà cho bà, nhỏ giọng hỏi; “Sao hôm nay phu nhân ghé nhà họ Phương lâu như vậy mới về, khiến nô tỳ lo lắng vô cùng.”

“Xem được một màn kịch hay nên không vội về.” Tạ phu nhân cười cười, vuốt nhẹ dải lụa khoác vai, vải Lĩnh có hoa văn bằng mực vẽ, hoa lan cùng lá huệ xòe ra, tao nhã tinh tế.

“Phương Đức Thanh mới mất, kịch hay của nhà họ Phương còn nhiều, từ nay về sau mỗi ngày phu nhân đều có kịch hay để xem.” Phu nhân kia cười nói.

“Đừng gọi phu nhân nữa, lúc tỷ còn ở chưa xuất giá muội đã theo hầu tỷ, theo tỷ cùng vào nhà họ Tạ. Nhiều năm như vậy, vì giúp tỷ mà muội cứ một thân một mình chưa từng hứa hôn với ai. Tỷ đã sớm xem muội như muội muội ruột của mình.” Tạ phu nhân ôn tồn nói.

Hốc mắt phu nhân kia ửng đỏ, nức nở nói: “Dạ, Yên La nghe lời tỷ.”

Tạ phu nhân giơ tay vỗ nhẹ lưng Yên La. Hai người im lặng, nhìn nhau rơi nước mắt một lúc, Tạ phu nhân trầm giọng nói: “Tuy Phương Lâm Nhữ trẻ tuổi nhưng tư chất oai hùng, chống lại kẻ địch dễ như chơi, đánh đâu thắng đó, ánh mắt nhạy bén, hành sự quyết đoán. Cứ tưởng rằng Phương Đức Thanh chết rồi, việc lật đổ nhà họ Phương sẽ dễ như trở bàn tay, giờ xem ra chưa chắc.”

“Dù có nhạy bén thế nào, chẳng phải vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay tỷ sao? Tỷ đừng dập tắt uy phong của mình mà đề cao chí khí kẻ khác.” Yên La nói.

Tạ phu nhân lắc đầu, ngón tay vuốt ve mặt bàn, bà nói: “Không hề. Nó đã nghi ngờ tỷ, chủ động dẫn Phương Khương thị đến cửa viếng thăm, phái Phương Tú Khởi đi suốt đêm đến am Hội Liên hầu hạ Liễu thị. Hôm nay nó gác chuyện phường quạt qua một bên để dò hỏi tỷ, may tỷ nhìn ra hoài nghi trong lòng nó trước, chủ động loại bỏ nghi ngờ. Nó mà chuyển ánh mắt từ nhà họ Quách sang nhà họ Tạ thì chúng ta hành sự không dễ dàng như vậy.”

“Dù gì nó vẫn là thân con gái, tỷ gây khó dễ cho nó, cùng hợp sức tấn công, nhà họ Phương có muốn trụ vững cũng khó khăn.”

“Chỉ mỗi chuyện nó giả trai chưa chắc có thể lật đổ được nhà họ Phương. Tỷ nhịn nhục mười mấy năm, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay nhất định không chừa đường cải tử hồi sinh cho nhà họ Phương.” Tạ phu nhân âm trầm nói.

Yên La im lặng, mười mấy năm một lòng bày mưu tính kế, nếu thất bại, quả thật không cách nào chấp nhận.

Truyện convert hay : Mau Xuyên Nữ Xứng: Nam Thần Cầu Ngươi Đừng Hắc Hóa!

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 145: Ngư Ông Đắc Lợi