Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 144: Sắc Đẹp Trước Mặt

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 144: Sắc Đẹp Trước Mặt


Chương 144 : Sắc đẹp trước mặt

"Nhị lang, nàng thật tốt với ta.” Sùng Huy nói khẽ, đưa tay bắt nàng lại, nắm lấy eo thon. Vì dùng sức quá mạnh nên động đến vết thương trên cánh tay, hắn hít hà một tiếng. Sức giãy giụa ra ngoài của Lâm Nhữ thoáng mất hết, cơ thể rơi vào lồng ngực Sùng Huy.

Hắn để ngực trần, da thịt lộ ra ngoài có hơi lạnh lẽo, lồng ngực dưới xương sườn nhảy kịch liệt. Lâm Nhữ đứng cứng đơ, hoàn toàn không thể động đậy.

Một tay Sùng Huy ôm nàng, tay còn lại đỡ sau gáy nàng, không thèm hỏi mà áp môi xuống.

Thấp thỏm thử dò xét, sau khi đôi môi mềm mại dán vào môi nàng, đầu lưỡi lè ra, không dám luồn vào trong mà chỉ nhẹ nhàng chạm vào. Mùi gỉ sắt nhàn nhạt, là mùi máu. Màng nhĩ Lâm Nhữ như bị ù, đáng lẽ phải đẩy hắn ra, nhưng mùi gỉ sắt kia lại khiến ngực nàng đau đến mức không có sức lực hất đối phương ra.

Đầu lưỡi Sùng Huy luồn vào trong miệng nàng. Lâm Nhữ nghe tiếng thở dốc của bản thân, cơ thể run lên càng dữ. Trong tiếng thở dốc dần dần mang theo tiếng khóc sụt sùi, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, ánh nến đỏ au như có như không.

“Nhị lang, hôm nay nàng khang khác.”

Lời nói thân mật của Sùng Huy vang lên bên tai. Lâm Nhữ mở mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt mờ mịt không nhận biết được gì. Mãi một lúc sau nàng mới tỉnh táo lại, gương mặt nóng bừng, giơ tay muốn đẩy hắn ra, liếc mắt nhìn băng vải trắng trên tay hắn nên nửa chừng đổi ý, dùng lực nhẹ gõ lên đầu hắn, nàng nói: “Bữa tối bày ra lâu vậy nguội cả rồi, mau ăn đi.”

“Nhị lang, nàng không giận ư?” Sùng Huy chần chừ, dè dặt quan sát sắc mặt của Lâm Nhữ: “Lúc trước khi cắn môi nàng ta đều hỏi qua, hôm nay lại không hề hỏi đã cắn rồi, nàng không mắng ta sao?”

Nói nhiều lần vậy rồi hắn vẫn y hệt ngày trước, có tức giận cũng không ép hắn bỏ được thói quen này, trừ phi thật sự nhẫn tâm đuổi hắn đi. Lâm Nhữ không nói tiếng nào.

“Nhị lang, có phải nàng…” Sùng Huy nhắm mắt theo đuôi, bên ngoài sảnh không có ai, vô cùng yên ắng, tiếng nói của hắn rất vang, hân hoan vô cùng: “Nhị lang, có phải nàng cũng thích cắn môi với ta không?”

Lâm Nhữ dừng bước, suýt chút nữa Sùng Huy đã ngã chúi lên người nàng. Lâm Nhữ nhìn ánh mắt trong trẻo của hắn, thở dài, xuôi theo ý hắn, nhai đi nhai lại chuyện cũ: “Sùng Huy, cắn môi là chuyện phu thê với nhau mới làm được, sau này không cho phép huynh cắn môi ta nữa.”

Sùng Huy cắn môi mình, quan sát vẻ mặt Lâm Nhữ, chợt toét miệng cười một tiếng: “Nhị lang, nàng không giận, hôm nay nàng khác trước lắm.”

“Khác chỗ nào?” Lâm Nhữ hỏi vô cùng bất đắc dĩ.

Gương mặt Sùng Huy đỏ ửng, cười khúc khích ngu ngốc, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Bộ dạng hôm nay của nàng… ngon miệng lắm… giống như quả đào chín muồi vô cùng mọng nước, rất ngọt ngào.”

Lâm Nhữ cứng đờ, xấu hổ và phiền muộn đang xen, nhiệt huyết vừa mất lại bùng nổ. Nhất thời, dũng mãnh ngang ngược khí phách tràn trề dạy bảo hắn một trận cũng không được, mà ngượng ngùng bẽn lẽn như một cô nàng vì xấu hổ mà cúi đầu cũng không được. Mắt nàng nhìn thẳng hắn, hồi lâu không tỏ vẻ gì.

“Nhị lang, liệu nàng có giống như tên Triệu Ngô Hàng kia không, lúc hòa hợp với Triệu phu nhân thì thề thốt cả cuộc đời, mà qua mấy năm đã tìm hồ ly tinh bên ngoài?” Sùng Huy lo lắng hỏi.

Lâm Nhữ không nói gì.

Lúc trước nói nhiều với hắn như vậy mà hắn vào tai này ra tai kia.

Sùng Huy nhìn nàng không chớp mắt. Lâm Nhữ không trả lời không được, nàng khẽ thở dài, sờ đầu hắn lớn tiếng nói: “Triệu Ngô Hàng là trai, ta là gái, huynh hỏi liệu ta có giống y không thì sao ta trả lời được.”

“Ồ! Hình như đúng thế.” Sùng Huy gãi đầu, cau mày suy nghĩ, bực bội nói: “Trong số những người nàng quen, có cô nương nào bỏ đàn ông ra ngoài tìm hồ ly tinh không?”

Dù có biết Lâm Nhữ cũng không nói cho hắn, nàng sa sầm nét mặt bảo: “Mấy chuyện nhơ bẩn như vậy mà huynh hỏi ta thì ta biết hỏi ai?”

Sùng Huy chớp đôi mắt có hàng mi dài rậm, đôi mắt đen trắng rõ ràng lấp lánh có thần nhìn nàng, cười hì hì nói: “Nhị lang, nàng cũng có lúc cạn kiệt vốn từ đó!”

Lâm Nhữ cười ha hả, tự tìm niềm vui trong nỗi khổ. Đồ ngốc cũng có chỗ hay của đồ ngốc, không tìm ra được nguồn cơn, không cần nàng đánh trống lảng, tự hắn cũng nghĩ ra chuyện khác.

Sùng Huy mơ hồ nhưng nàng hiểu rõ, hắn muốn một điều cam đoan từ nàng, nhưng nàng không thể cho hắn.

Nàng là gái giả trai đảm nhận vị trí gia chủ, dù cho có sắc đẹp nghiêng thành trước mặt cũng không thể tiếp nhận được.

Dù thích hay không thích đều không được phép suy nghĩ, nàng cũng không được làm theo ý mình. Nàng không trả Sùng Huy về vườn trúc tía, không tìm lai lịch của hắn để hắn về nhà, chuyện có thể làm chỉ có chừng đó thôi.

Sùng Huy thấy nàng vui vẻ cũng vui theo, kéo nàng ngồi xuống bàn ăn, ân cần gắp đồ ăn, múc canh cho nàng.

Ngắm mỹ nhân dưới đèn, say vì lớp trang điểm đậm nhạt, phấn hồng rọi áo trắng, tựa thanh nhã lại như xinh đẹp, nhan sắc tuyệt trần, Lâm Nhữ tránh mắt, thầm mắng hồng nhan họa thủy.

Sắc đẹp trước mặt, không muốn ngắm cũng khó, kiềm nén cực kì khó chịu.

Sùng Huy nhiều lần nghĩ kế giải quyết được vấn đề. Đôi đũa trong tay Lâm Nhữ chuyển động, thuận miệng nói ra chuyện phiền muộn trong lòng để hắn hỗ trợ nghiên cứu.

“Lâm Nguyên là thứ sử một châu, trừ phi đuổi cổ gã khỏi vị trí đó, bằng không dù chúng ta nghĩ ra cách gì chống lại gã, thì kết quả tốt nhất chỉ là đắc thắng trong thời gian ngắn thôi.” Sùng Huy nói.

Đuổi cổ Lâm Nguyên khỏi vị trí thứ sử Nhuận Châu sao?

Lâm Nhữ trầm ngâm.

Nàng chưa từng qua lại với quan trường, không biết bí quyết trong đó.

Nghĩ một lúc nhưng chẳng có cách nào, nàng lắc đầu nói: “Không bàn chuyện này nữa. Huynh nói xem, Quách Thành An xảo trá mưu mô, không ngừng tung ra các tiểu xảo, nên đối phó với gã thế nào đây?”

“Ta nghĩ qua rồi.” Sùng Huy cười hì hì nói: “Giờ chênh lệch giữa chúng ta với nhà họ Quách quá bé, nên Quách Thành An mới quyết nhìn chòng chọc vào. Nếu chúng ta hất cẳng nhà họ Quách ra xa, như đom đóm với ngôi sao, con kiến với con voi, Quách Thành An có làm gì cũng vô dụng, đương nhiên không làm gì được nữa.”

Lâm Nhữ nghĩ tỉ mỉ, đúng là có lý, xoa đầu Sùng Huy khen ngợi: “Thông minh!”

Là người trong cuộc nên có lẽ không nhìn rõ được như hắn, nàng lại hỏi cách làm sao để Phương Khương thị không làm khó Hà Lịch nữa.

“Ta thấy phu nhân rất coi trọng Hà đại lang, chuyện hôm qua chỉ là sự cố mà thôi, không đến mức nàng đi rồi phu nhân lại làm khó Hà đại lang chứ?” Sùng Huy nói.

“Không sợ lỡ như chỉ sợ không may. Không thể để chuyện không may tồn tại được, phải để mẫu thân tuyệt đối không suy nghĩ như vậy.” Lâm Nhữ nói.

“Vậy để Hà đại lang giả vờ không làm việc cho nhà họ Phương nữa, tự mình gây dựng sự nghiệp bên ngoài, sau đó huynh ấy vừa đi khỏi, phường quạt liền xảy ra chuyện lớn, một mình nàng có sứt đầu mẻ trán cũng không chu toàn được, để phu nhân đi cầu xin huynh ấy về, phải cầu xin ba bốn lượt Hà đại lang mới chịu về, từ đó phu nhân sẽ biết quý trọng huynh ấy, nàng thấy sao?” Sùng Huy nghĩ một lúc rồi nói.

“Không được.” Lâm Nhữ lắc đầu.

Cách này phải làm giống thật mới có hiệu quả, mà để làm giống thật thì trong ngoài đều biết. Như vậy tất nhiên có thể để Phương Khương thị coi trọng Hà Lịch, sau đó không dám tùy tiện làm khó hắn nữa, nhưng sẽ khiến người trong phủ cảm thấy Hà Lịch có lòng ngăn cách với nhà họ Phương. Thân phận của Hà Lịch ở nhà họ Phương vốn đã khó xử rồi, lại khiến người ta nghi ngờ nữa thì việc quản lý từ nay về sau càng không tiện, mất nhiều hơn được.

“Vậy ta không nghĩ ra được cách khác rồi.” Sùng Huy chua xót nói, bất mãn với việc Lâm Nhữ coi trọng Hà Lịch như vậy, nhưng biết rõ Lâm Nhữ cân nhắc mọi việc đều vì nhà họ Phương, vì đại cuộc, không có niềm thân mật dịu dàng nào bên trong. Hắn không thể phản đối cũng không thể tỏ vẻ cụt hứng, cảm thấy trời như muốn sập xuống vậy.

Lâm Nhữ nhìn thấy, chỉ cho rằng hắn khổ sở vì không nghĩ được cách, bèn bật cười.

Dù là Gia Cát còn sống cũng không thể nắm chắc mọi chuyện được, huống chi hắn nhập thế chưa lâu, sao có thể nghĩ ra cách hoàn mỹ giải quyết mọi chuyện được chứ.

Nàng muốn an ủi hắn, lại sợ tổn thương đến trái tim nhỏ bé của hắn, chợt nhớ tối hôm qua nói chuyện kia với hắn, bèn bảo: “Hôm nay ta gặp Tạ phu nhân, nghe qua thì thấy bà ta không có gì đáng nghi cả.” Nàng kể lại giản lược chuyện xảy ra.

“Bà ta hận thấu xương nhà họ Phương chúng ta, không thể nào chẳng có địch ý được, không thể nghe chuyện Hà đại lang lấy vàng về với nguyên nhân như vậy…” Sùng Huy há miệng nhưng không nói ra.

Hắn sợ Lâm Nhữ hỏi hắn từ đâu lại có kết luận Tạ phu nhân hận nhà họ Phương thấu xương.

Truyện convert hay : Siêu Cấp Toàn Năng Học Sinh

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 144: Sắc Đẹp Trước Mặt