Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 143: Nâng Ly Cạn Cùng Chiếc Bóng

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 143: Nâng Ly Cạn Cùng Chiếc Bóng


Chương 143 : Nâng ly cạn cùng chiếc bóng

Bàn tay Lâm Nhữ đặt trên bàn vuông thoáng siết chặt. Bàn tay mềm mại mượt mà vì siết chặt mà nổi lên gân xanh.

Đầu này nàng với Hà Lịch cắt đứt đường lui làm gian phạm ác của Hà Dư, mẫu thân ngược lại hay rồi, tiền vốn riêng không còn thì đưa đồ trang sức và xiêm áo. Một đầu siết chặt, một đầu thả lỏng, cứ như vậy, đừng nói Hà Dư đi con đường đúng đắn, không mất gì còn được thêm thì quá hay rồi.

Hà Dư làm ác không chịu hối cải là có công lao của mẫu thân nàng cùng Hà Khương thị.

Mẫu thân phải làm nhà họ Phương sụp đổ mới chịu thanh tỉnh đúng không?

“Nô tỳ đi trước.” Ngân Hạnh nhỏ giọng nói, hành lễ rồi ra khỏi sảnh.

Ngân Hạnh chỉ dám âm thầm báo tin, sợ bị ai khác nhìn thấy sẽ nghi ngờ.

Lâm Nhữ mỉm cười ôn hòa, đưa mắt tiễn Ngân Hạnh ra khỏi sảnh. Lâm Nhữ có lòng muốn gọi Ngân Hạnh lại, nói rằng bản thân đã hỏi qua Hà Lịch nhưng hắn không có tình cảm với Ngân Hạnh, lại thấy như vậy quá tổn thương tâm hồn thiếu nữ của một người con gái đang độ thanh xuân, nên nàng khó mà mở miệng.

Hoàng hôn buông xuống, trong phòng không có ánh đèn, bao trùm hai màu đen trắng của thủy mặc.

Lâm Nhữ ngồi thẳng, trên gương mặt như ngọc hiện lên vẻ đau buồn nhàn nhạt và khó xử chẳng biết phải làm sao.

Hà Lịch trở về từ phường quạt đến tìm nàng, nhìn thấy như vậy, trống ngực đập thình thịch. Hắn lấy lại bình tĩnh, bước chân nhanh hơn.

Lâm Nhữ ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt trống rỗng, qua một lúc sau mới tập trung, kêu “ối” lên một tiếng, nhìn xung quanh một lát rồi nói: “Trời tối rồi sao?”

Nàng bật dậy đến chỗ đèn bên kia, Hà Lịch cũng đến đó, hai người suýt chút nữa đã va sầm vào nhau.

“Để huynh, muội nghỉ ngơi đi.” Hà Lịch nói.

“Nghỉ ngơi nửa buổi chiều rồi.” Lâm Nhữ lười biếng nói, tuy bảo vậy nhưng cũng không tranh với Hà Lịch, mà về lại chỗ bệ ngồi xuống.

Chút ánh sáng đỏ hồng le lói, ngay sau đó, đèn sáng lên, vầng sáng màu quả quýt chiếu sáng phòng khách.

“Nghĩ gì mà tập trung đến vậy?” Hà Lịch hỏi, hắn ngồi đối diện với Lâm Nhữ, đưa tay cầm bình trà, nước trà nguội ngắt từ lâu nên vội đi đốt lò lửa.

“Khỏi uống trà, gọi người dọn bữa tối đến đây đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Lâm Nhữ uể oải nói.

Hà Lịch vội ra ngoài sai người dọn bữa tối lên. Các nô tỳ thấy Lâm Nhữ muốn tâm sự, cái uy gia chủ của Lâm Nhữ ngày càng mạnh, họ sợ quấy rầy nàng nên không dám vào trong. Hà Lịch vừa kêu một tiếng, sáu bảy người xuất hiện, bữa tối đã sớm chuẩn bị xong chỉ chờ cho gọi, họ nối đuôi nhau mang vào.

Lâm Nhữ nhìn món ngon đầy bàn, gắt gỏng nói: “Thêm bình rượu.”

“Gọi rồi, để lát nữa mang lên sau, giờ ăn chén cơm lót dạ đã.” Hà Lịch cười nói.

“Biểu ca, sao huynh giống một lão giả vậy.” Lâm Nhữ oán trách, nói một nửa thì răng cắn đầu lưỡi, ngưng lại cụm “không hiểu phong tình gì cả” phía sau.

“Hôm nay lại có ai làm muội không vui à?” Hà Lịch không để ý chuyện bị nàng gọi là lão giả, mỉm cười rộng lượng nhìn nàng.

Quá nhiều chuyện phiền lòng.

Lâm Nhữ ăn cơm thật nhanh. Ăn xong, nàng gác chén, vỗ bàn: “Biểu ca, muội nghe lời huynh ăn xong một chén cơm rồi, mau mang rượu lên.”

“Muội đó!” Hà Lịch vô cùng bất đắc dĩ, không tán thành chuyện nàng mượn rượu giải sầu, nhưng cũng không nỡ ngăn nàng lại.

Uống hết nửa bình rượu, đầu óc như trên mây, tinh thần Lâm Nhữ khá hơn chút, mắt say lờ đờ nhìn Hà Lịch, hắn ân cần nhìn lại nàng. Ngũ quan hắn chín chắn, ánh mắt ôn hòa. Thật ra bề ngoài hắn rất được, không phải kiểu tao nhã vô song như Sùng Huy khiến người ta giật mình kinh ngạc, mà giống như một ấm trà xanh, lúc uống hơi đắng, nhưng vị hậu ngọt ngào, lưu hương lâu dài.

Lâm Nhữ thầm thở dài, không muốn nói chuyện liên quan đến Hà Dư khiến Hà Lịch phiền lòng, chỉ chọn những chuyện vui vẻ, kể lại mấy việc Tạ phu nhân đã nói cho hắn nghe.

“Nói thế là Tạ phu nhân không có lòng đối nghịch với nhà họ Phương.” Hà Lịch trầm ngâm nói.

“Đúng thế! Nhìn bà ấy không giống người sẽ đâm nhà họ Phương một đao.” Lâm Nhữ lại cạn một ly. Một ly này uống rất sảng khoái, nàng ợ hơi, mơ mơ hồ hồ nói: “Nếu bà ta không phải kẻ thù nhà họ Phương thì quá tốt rồi. Tuy không gây mâu thuẫn với bà ta, nhưng muội có thể mơ hồ cảm thấy, bà ta không dễ chơi đâu, khó đối phó hơn Quách Thành An nhiều.”

“Quách Thành An khiến chúng ta thần hồn nát thần tính cả.” Hà Lịch cười nói.

Rất nhiều lần nghi ngờ Tạ phu nhân, nhưng mỗi một chuyện đều cho thấy họ đa nghi, buộc phải tiêu tan nghi ngờ, trong lòng sáng tỏ hơn nhiều, Hà Lịch cùng Lâm Nhữ uống thỏa thích.

Hai người còn nói những chuyện khác. Mới nói được mấy câu, Cảnh Sơ đã vội vã tìm đến, thấy Lâm Nhữ uống với Hà Lịch, Cảnh Sơ thốt lời oán trách: “Cứ tưởng ngài ở phường quạt bận rộn chưa về, hóa ra ở đây uống rượu. Ngài đi cả ngày, sao không chịu về xem tên ngốc kia một chút.”

“Lại sao thế?” Lâm Nhữ kinh ngạc vội đứng dậy, uống nhiều rượu nên chân hơi loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống.

Hà Lịch vội đưa tay ra, mới chạm vào cổ tay Lâm Nhữ, nàng đã tránh người ngã về phía Cảnh Sơ.

“Cả ngày hắn bực bội không vui mất hồn mất vía. Trưa nay ăn rất ít, buổi tối không thèm ăn, đóng chặt cửa chẳng biết đang làm gì nữa, ngài mau về dỗ dành hắn đi.” Cảnh Sơ vội hét lên.

Lâm Nhữ tỉnh rượu hơn một nửa. Sùng Huy thông minh với việc lớn, hồ đồ việc nhỏ, vô cùng cố chấp, sự cố chấp ấy mà nuốt không trôi, không xuất hiện nội thương mới là lạ. Lâm Nhữ vội nói “Biểu ca, muội về đây.” với Hà Lịch, cầm tay Cảnh Sơ vội ra ngoài.

Thiếu Lâm Nhữ, cả phòng khách trở nên trống trải đến đáng sợ.

Ánh đèn chập chờn, bóng đổ rất dài trên đất, Hà Lịch chậm rãi ngồi xuống, nâng ly cùng chiếc bóng, nhỏ giọng nói: “Cạn nào.”

Trong mái Lưu Thương yên ắng, sau khi Sùng Huy vào ở, vì hắn là trai giả gái nên không phái người hầu hạ, bên ngoài chỉ sắp xếp bốn nô tỳ chạy vặt, không được ở lại, mỗi ngày vẩy nước quét nhà xong rời đi ngay, chỉ có Cảnh Sơ thu xếp cuộc sống hằng ngày cho hắn. Cây tử đằng trong sân lay động theo gió, nếu không phải trong phòng có ánh đèn, gần như sẽ khiến người ta cảm giác không có người ở.

Lâm Nhữ vào trong, mới gõ cửa phòng một cái, gọi một tiếng, cửa đã mở ra.

Sùng Huy mặc cẩm bào xanh nhạt, sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn khá ổn, ánh mắt không đỏ, môi cũng không có dấu răng. Ánh nến màu da cam từ bên sảnh kia chiếu đến, gương mặt hắn nửa sáng nửa tối, mặt mày tinh xảo như được phác họa tỉ mỉ trông càng động lòng người.

Lâm Nhữ thở phào một hơi, thầm oán trách Cảnh Sơ làm ra vẻ nghiêm trọng, ngoắc với hắn: “Mau ra dùng bữa tối.”

“Nàng ăn với ta sao?” Sùng Huy hỏi, vịn cửa phòng, giọng nói hơi khàn khàn.

Lâm Nhữ đã ăn xong rồi, không muốn ăn nữa, nhìn ánh mắt mong đợi của hắn, lắc đầu đổi thành gật đầu, cười nói: “Được, mau ra đây.”

Sùng Huy ra ngoài, hai tay không đong đưa như đi bộ bình thường mà duỗi thẳng cứng đờ.

“Giống như tượng gỗ vậy.” Lâm Nhữ cười khẽ, nàng luôn làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, không chịu được sự lề mề nên quay đầu kéo tay Sùng Huy, nói với hắn: “Mau lên…”. Câu kế tiếp nghẹn ở cổ họng không thốt thành lời. Tay Sùng Huy dưới đầu ngón tay nàng lạnh như đá viên, khí lạnh làm đầu ngón tay nàng đau nhức. Lâm Nhữ kéo tay hắn, sờ cả cẳng tay, lòng bàn tay và ngón tay sạch sẽ, vén tay áo lên sờ, trơn trượt dinh dính, mu bàn tay lướt qua áo giữa, chạm vào lớp vải ướt nhẹp, bỗng nhiên nàng biến sắc mặt.

“Huynh thế này là sao?”

“Không sao hết.” Sùng Huy lắc đầu.

Lâm Nhữ nhìn hắn chằm chằm.

Ánh mắt Sùng Huy lóe lên, không dám đối mặt với nàng.

Lâm Nhữ quan sát hắn một lượt, vội bắt cánh tay hắn.

“Á!” Sùng Huy kêu đau, xuýt xoa một tiếng, trán đổ mồ hôi đầm đìa.

“Chuyện gì vậy?” Lâm Nhữ đẩy hắn về phòng, không để ý đến kiêng kị giữa trai gái: “Vén tay áo lên cho ta nhìn thử.”

Sùng Huy run rẩy nhìn nàng, hai tay nắm góc áo, môi mím thành đường thẳng. Một lúc sau, hắn ngồi xuống mép giường cởi cẩm bào ra, chầm chậm vén ống tay áo giữa.

Cổ tay trắng như tuyết đập vào mắt. Hắn vén lên cao, cánh tay trầy da rách thịt, máu nhuộm đỏ cả mảng. Con ngươi Lâm Nhữ co rút lại, đột ngột biến sắc mặt: “Ai làm?”

Sắc mặt Sùng Huy tái mét, hắn ôm tay, nhỏ giọng nói: “Tự ta làm.”

Nghe Cảnh Sơ báo lại, hôm nay hắn không ra khỏi nhà trên núi Trừng Y, chỉ qua lại giữa nhà đài Sấu Thạch và mái Lưu Thương, hai nơi này không thể có ai đánh đập hắn. Nàng nhìn kĩ, vết thương là do ngón tay tự ngắt nhéo mà có. Lâm Nhữ mặc kệ kiêng kị, cởi áo giữa của hắn ra, phần vải trên cánh tay đã rách rưới dính vào da thịt. Thứ dinh dính nàng mới chạm vào là máu. Tim nàng như bị xẻo thịt nhức nhối, lớn tiếng kêu Cảnh Sơ bên ngoài: “Mau về nhà đài Sấu Thạch lấy thuốc trị thương, lụa trắng và vải bông đến.”

Nàng quay đầu lại mắng: “Sao lại tự ngược đãi bản thân mình?”

Ngày trước cũng có lúc nàng không ở cạnh hắn nên không tin lời Cảnh Sơ nói, một ngày không ở cạnh thần trí hắn sẽ trở nên mơ hồ.

Muốn bản thân mình có thể đi tìm, không nghe nói hắn đi tìm mình.

“Hôm qua nàng nói muốn dẫn ta đến nhà họ Tạ làm khách. Hôm nay lại đột ngột sai người gọi ta đi gặp Tạ phu nhân. Ta sợ nàng… sợ nàng bán ta cho nhà họ Tạ. Ta muốn tìm nàng hỏi rõ, nhưng lại sợ nàng chê ta phiền, chỉ có thể tự cào mình, đau đớn rồi sẽ không sợ nữa.” Sùng Huy cúi đầu nói.

Lâm Nhữ kinh ngạc.

Hóa ra lần trước nói muốn bán hắn, tuy sau đó không bán, nhưng lại tạo nên bóng ma trong lòng hắn.

Người bình thường lui đến nhà, trong lòng hắn là người mua bán.

Nàng không kiềm được mà cười khổ.

Nàng chợt nhớ đến lai lịch của Sùng Huy, hắn vốn không phải con cái nhà họ Phương, mà là bị bà mối lái bán cho nhà này. Trong lòng hắn, chuyện mua về bán đi quá bình thường, chẳng trách hắn lại sợ như vậy.

Lâm Nhữ hối hận xanh ruột, không nên đùa với hắn như vậy.

Cảnh Sơ mang thuốc bột và vải trắng đến, tiếng bước chân ở ngoài cửa phòng, Sùng Huy vội đứng dậy mặc áo khoác vào buộc thật chỉnh tề, tay áo ma sát vào cánh tay, đau đến nỗi nhắm mắt nghiến răng, mặt đã trắng còn trắng nhợt hơn nữa.

Trong lòng Lâm Nhữ như có vuốt mèo cào qua vậy, vừa nhột vừa đau, ra ngoài đón, nhận lấy đồ trong tay Cảnh Sơ, nàng nói: “Ở đây có ta rồi, cô về đi.”

Sùng Huy luôn không muốn ai hầu hạ mình, lộ xương quai xanh ra cũng bực bội. Cảnh Sơ cũng chẳng muốn bôi thuốc giùm hắn, nghiêng đầu nhìn bên kia sảnh nói: “Nô tỳ ở bên ngoài chờ, lát nữa còn dọn mâm chén.”

“Sáng mai dọn cũng được.” Lâm Nhữ nói.

Xiêm áo nửa buộc nửa cởi, vết thương trên tay nặng hơn, rắc thuốc bột lên, bắp thịt cánh tay khẽ run.

Chân mày Lâm Nhữ cau lại như một nút thắt nhỏ, vừa giận vừa đau, nhói lòng hận vết thương kia sao không ở trên tay mình. Trong lúc cáu giận lại muốn buộc chặt phía trên thêm chút nữa.

Băng bó xong, nàng lập tức ngẩng đầu trừng Sùng Huy. Ánh mắt hai người đối nhau. Trong mắt Sùng Huy là ánh lửa có thể thiêu cháy, đốt người ta tan ra. Giờ hắn không phải là người u mê mơ hồ, đơn thuần ngây ngô vừa mới nhập thế, mà là chó sói đói khát vô cùng muốn cắn chặt nàng. Cổ họng hắn vang lên tiếng nuốt nước miếng, mạch máu bên cổ nổi lên, hơi thở đàn ông khỏe mạnh vô cùng.

Gương mặt Lâm Nhữ nóng bừng, quanh thân như bị lửa đốt, không ở nổi thêm chút nào, xoay người đi ra ngoài.

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Cao Thủ Ở Hoa Đều

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 143: Nâng Ly Cạn Cùng Chiếc Bóng