Chương 142 : Vừa thả lỏng vừa căng thẳng
Phương phủ chưa cho tiền, Hà Dư không thể ăn được món ấy. Y cắn răng nghiến lợi oán hận mắng mỏ, muốn đập vỡ đồ nhưng chân lại không thể cử động. Phương Hương Văn vẫn còn giá trị lợi dụng nên y không thể chửi bới nàng. Y gọi Đông Tuyết vào mắng cho một trận nên thân.Phương Hương Văn không hề có chút lòng thương hại nào với người bên cạnh Hà Dư. Nàng ở một bên quan sát cười nhạo trên nỗi khổ của người khác.Hà Khương thị không nhìn nổi, vào trong dẫn Đông Tuyết ra ngoài thì y mới chịu dừng lại.“Phương Lâm Nhữ với độc phụ đó không chịu đưa tiền, làm thế nào bây giờ?” Mặt mày Phương Hương Văn ủ ê.Phương Hương Văn có bản tính thích hưởng lạc giống Hà Dư, chỉ ăn no mặc đủ sao vừa lòng nàng được, còn phải mua nhiều son phấn, trang sức, vải vóc. Nếu chẳng dùng đến hay dùng không hết thì ném qua một xó cũng được. Bằng không thì, sao có thể phù hợp với thân phận đại nương nhà họ Phương – gia tộc làm quạt đứng đầu cho được.“Không thì nàng lại trở về, kêu nhạc mẫu hỗ trợ lấy của hồi môn.”“Mẫu thân bị Phương Lâm Nhữ cấm túc một tháng, không thể ra khỏi gian Thủy Mộc.” Phương Hương Văn phiền muộn.Con ngươi Hà Dư láo liên, y nảy ra ý nghĩ xấu xa: “Nàng tìm người trong thành loan tin đồn, nói rằng Phương Lâm Nhữ muốn nuốt trọn gia tài nhà họ Phương, cả của hồi môn của nàng cũng không chịu cho, ép buộc khiến y sợ mất thể diện chỉ có thể đưa của hồi môn cho nàng.”“Chuyện của chúng ta vẫn chưa công khai, thiếp còn đang trong kỳ giữ hiếu, tất nhiên không thể bàn chuyện cưới gả được. Chuyện huynh ấy không chịu cho thiếp của hồi môn sao có thể nhắc đến.” Phương Hương Văn cảm thấy không ổn, sợ mất thể diện của bản thân.“Đợi nàng hết ba năm giữ đạo hiếu, Phương Lâm Nhữ đã nuốt trọn gia sản nhà họ Phương vào túi y từ lâu rồi, nàng sẽ không lấy được phần nào cả. Chuyện gấp không thể giữ kẽ, chỉ có thể bất chấp thanh danh, cầm được của hồi môn về trước hẵng nói sau.” Hà Dư nói.Y vốn không xem thanh danh của Phương Hương Văn ra gì, nhưng ngoài miệng vẫn nói với giọng điệu không còn cách nào. Hà Dư thấy Phương Hương Văn do dự, lại thở ngắn than dài: “Là ta có lỗi với nàng, nếu ta sớm gặp nàng thì tốt rồi, cũng dễ bề lo liệu hơn. Nay không có tiền vốn để làm ăn chẳng kiếm được tiền, lẽ nào ba năm này cứ chờ Phương phủ bố thí đồ sống qua ngày sao?”Cách ăn nói ngọt ngào săn sóc dụ được Phương Hương Văn dù có liều mình vì y cũng cam lòng, câu cuối cùng đâm thẳng vào tim nàng, giờ nàng nhận lời ngay.Hà Khương thị khuyên nhủ được Đông Tuyết mới ghé qua. Bà vốn muốn đến khuyên Hà Dư nên đối xử tử tế với người bên cạnh y, tới cạnh cửa sổ, nghe lời thầm thì bên trong, cho rằng con trai đang thân mật với Phương Hương Văn, không tiện vào quấy rầy nên dừng chân, đang muốn rời đi lại nghe Hà Dư muốn Phương Hương Văn rao lời đồn ra ngoài, bà liền ngây ngẩn cả người.Bà cũng có xuất thân từ nhà giàu có, biết rõ chuyện như thế mà xảy ra, Phương Hương Văn đang trong kỳ giữ hiếu lại không được tam thư lục lễ, chưa thành hôn lại ở chung nhà với con trai, một khi truyền ra, không chỉ thanh danh của Phương Hương Văn khó nghe mà thanh danh của nhà họ Phương cũng thành vết nhơ, nề nếp bị người ngoài lên án, phẩm giá những người con gái khác của nhà họ Phương cũng bị nghi ngờ theo.Dù Hà Khương thị cưng chiều con trai không biết nặng nhẹ, nhưng cũng không phải người không biết tốt xấu.Phương Khương thị đối xử tốt với bà không có lời nào chê trách, huống hồ một trong hai đứa con gái khác của nhà họ Phương đã ngầm hứa gả cho con trai lớn của bà. Ngay lập tức, bà cảm giác như giẫm phải đống lửa, bị lửa thiêu vô cùng bức bối, đang muốn đẩy cửa vào khuyên con trai từ bỏ suy nghĩ này đi thì Cảnh Thiên vui vẻ chạy đến: “Di phu nhân, phu nhân đích thân đến thăm người.”Hà Khương thị ngây người, nhất thời không biết nên về giường giả bộ bệnh hay ra ngoài tiếp đón, đứng ngơ ngác quên cả nhúc nhích.Một căn nhà hai gian chỉ khoảng trăm bước, Phương Khương thị đã nhanh chóng bước vào.Hà Khương thị có muốn tránh cũng không kịp nữa, đỏ mặt tiếp đón.Phương Khương thị rơi nước mắt nói: “Tỷ đã khỏe hơn chưa? Lúc Đông Tuyết đến báo tin, Tạ phu nhân đang làm khách trong phủ, muội không tiện bỏ rơi khách để đến thăm tỷ…”Gương mặt Hà Khương thị đỏ ửng, bà lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tỷ không có gì đáng ngại, muội không cần phải đến.”“Không đích thân đến xem thử, sao muội có thể yên lòng được.” Phương Khương thị than thở, cầm tay Hà Khương thị quan sát cẩn thận. Mấy bộ xiêm áo đẹp lúc trước ở trong Phương phủ đã để Phương Hương Văn mang đi cầm cố mấy hôm nay. Trên người bà đang mặc đồ do Phương Hương Văn mua lại từ cửa hàng bán quần áo cũ. Áo may từ vải bố cùng loại với váy ngắn để lộ ra ống quần rộng. Đó là đồ phụ nữ nhà nông làm lụng mới mặc. Phương Khương thị như bị vả mấy bạt tai, vừa đau lòng vừa hổ thẹn. Mấy ngày trước nhận thư của Lâm Nhữ, báo rằng bên ngoài có biến cố nên phải chi tiêu tằn tiện lại. Giờ Phương Khương thị nhìn dáng vẻ của Hà Khương thị, thêm nguy cơ của phường quạt đã được hóa giải nên không đành lòng để tỷ tỷ mình chịu khổ, vốn riêng bao năm đã cho Hà Dư rồi, bà không còn tiền dư nữa, vì thế kêu Bạch Chỉ: “Cô về gói hết đồ trang sức bằng vàng ròng của ta, còn nữa, mấy bộ xiêm áo mới theo mùa còn chưa mặc cũng bọc lại.”Bạch Chỉ tuân lệnh rời đi.Hà Khương thị xấu hổ không thốt nên lời, vò vạt áo, lúng túng nói: “Muội đừng nghĩ vậy, tỷ… mặc xiêm áo thế này đã quen rồi.”Tuy bà đã quen, nhưng Phương Khương thị sao có thể nhìn cuộc sống của bà khổ sở đến vậy, thở dài nói: “Muội muốn tỷ cùng Dư lang dọn về ở, nhưng Nhữ lang lại không đồng ý.”“Nay Nhữ lang làm gia chủ, có chủ kiến của mình. Muội đừng áp chế cháu nó mãi, tránh cho tình cảm mẫu tử phai nhạt.” Hà Khương thị khuyên nhủ, nhớ đến đôi mắt lạnh lẽo của Lâm Nhữ, thoáng rùng mình.Phương Khương thị thở dài không nói gì.Vừa rồi tiễn Tạ phu nhân về, bà mới chất vấn Lâm Nhữ vì sao bạc đãi người nhà của bà như vậy.Lâm Nhữ hỏi ngược lại, nếu đối xử bình đẳng huynh đệ nhà họ Hà với Phương Du Phong, vậy tương lai khi phân nhà, có phải gia sản nhà họ Phương phải chia bốn phần, cháu phía ngoại của bà và con trai nhà họ Phương chia đều ra. Lời của nàng khiến bà á khẩu không thể trả lời.Trong lòng rất ấm ức, nhưng Phương Khương thị lại không có lời nào phản bác lại.Lâm Nhữ vô cùng phiền muộn, tiễn Tạ phu nhân và Tạ Nghi Ninh về rồi uể oải không muốn đến phường quạt, cũng chẳng muốn về nhà đài Sấu Thạch, nàng ngồi thư giãn trong sảnh Kim Xương.Trong đầu như có nghìn vạn chữ rối loạn cả lên.Truyện convert hay : Hoa Hậu Giảng Đường Chi Bên Người Cao Thủ