Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 141: Ra Vẻ Giàu Có

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 141: Ra Vẻ Giàu Có


Chương 141 : Ra vẻ giàu có

"Con đi xem thử.” Lâm Nhữ đứng dậy.

“Có chuyện gì cứ nói, Tạ phu nhân với Ninh nương cũng không phải người ngoài.” Phương Khương thị nói.

Phương Vị chần chừ, chưa kịp nói, một người đã chạy vội đến, bổ nhào về phía trước quỳ xuống, là Đông Tuyết – một trong bốn nô tỳ đi theo Hà Dư về phường Cát An, khản giọng nói: “Xin phu nhân cứu lấy di phu nhân. Di phu nhân đói đến mức hôn mê. Bọn nô tỳ không có tiền mời đại phu, cũng không có tiền mua đồ ăn cho di phu nhân.”

Đồn ra ngoài, tỷ tỷ ruột thịt của chủ mẫu nhà họ Phương – gia tộc làm quạt đứng đầu phú quý khó bì – đói đến ngất xỉu.

Ngay trước mặt Tạ phu nhân, Lâm Nhữ vốn không quá để ý đến thể diện, cũng bị vả mặt đến mức đỏ bừng, không có nơi giấu mình.

Phương Khương thị chạy nhanh đến trước cửa sảnh, nhìn Đông Tuyết chằm chằm, cất giọng run rẩy: “Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa.”

“Di phu nhân đói đến mức hôn mê. Bọn nô tỳ không có tiền mời đại phu cũng không có tiền mua đồ ăn cho di phu nhân, cầu xin phu nhân mau cứu lấy di phu nhân.” Đông Tuyết đau lòng nói, dùng sức dập đầu vang lên tiếng ầm ầm không ngừng, chỉ qua một lúc, hai màu đỏ và xanh thay nhau hiện trên trán.

“Phương Vị, mau đưa tiền qua đó!” Phương Khương thị cao giọng nói, mặt mày tái nhợt, lảo đảo chực ngã.

Phương Vị đồng ý, nhưng không làm gì, liếc nhìn Lâm Nhữ.

Lâm Nhữ mím môi, cảm thấy bực dọc trong lòng. Tuy Hà Dư với Hà Khương thị không có tiền tháng, nhưng giờ có Phương Hương Văn ở chung với họ, mỗi tháng được mười xâu tiền, huống hồ quần áo trang sức cũng không ít, làm gì đến mức không có cả cơm để ăn. Nhưng cũng khó nói, nàng quá rõ Hà Dư là người như thế nữa, có nhiều tiền hơn nữa trong tay y cũng bay biến hết chỉ trong một sớm một chiều.

Ngồi nhìn chẳng màng đến thì không thể. Cho dù nàng mặc kệ Hà Dư, cũng không thể mặc kệ Hà Khương thị. Đó là tỷ tỷ song sinh của mẫu thân nàng, là mẫu thân ruột của Hà Lịch.

Bảo đưa tiền qua thì nàng không cam lòng mười phần. Huống hồ nếu hôm nay đưa tiền qua, ngày mai lại đến nói không có tiền ăn cơm, lâu dần sẽ trở thành động không đáy không vùi lấp nổi.

Lâm Nhữ cắn răng nói: “Chớ đưa tiền, lấy một ít thóc gạo lương thực trong phòng bếp qua đó, lại đến y quán tìm đại phu bắt mạch cho di phu nhân. Ngươi thanh toán tiền khám với tiền thuốc.”

“Dạ, để tôi đi làm.” Phương Vị nói ngay.

“Là tỷ tỷ ruột với cháu ngoại của muội muội sao?” Tạ phu nhân bước ra, đứng cạnh Phương Khương thị, lắc đầu nói: “Tỷ nghe thấy hình như là không sống nổi qua ngày, sao lại không dẫn người vào phủ, vậy đâu cần phải đưa tiền hay thóc gạo lương thực gì đó, coi ngó việc ăn ở đi lại là được, chẳng phải rất tiện sao.”

“Tỷ tỷ có điều không biết, vốn họ ở trong phủ, nhưng cháu ngoại Dư lang kia của muội không tuân theo quy củ nên bị Nhữ lang đuổi ra ngoài.” Phương Khương thị nhỏ giọng nói.

Tạ phu nhân “à” một tiếng, nhìn Lâm Nhữ, nói chân thành: “Nhữ lang, việc này đều do cháu không phải. Không phải ta lên mặt kẻ cả, công tử nhà họ Hà dù có làm gì không đúng vẫn là biểu đệ ruột của cháu, sao có thể đuổi ra khỏi phủ không nghe ngóng không thăm hỏi cho được.”

Mấy chuyện xấu xa Hà Dư làm không đáng nói cho người ngoài, khóe miệng Lâm Nhữ giần giật, không phản bác, cũng không đổi ý, phất tay ra dấu cho Phương Vị mau lui đi.

“Đợi đã!” Phương Khương thị gọi ngược Phương Vị lại, nhìn Lâm Nhữ rồi nói: “Cứ đưa ít tiền, chân Dư lang bị thương phải mời đại phu, ở nhà sống qua ngày, sao có thể không giắt ít tiền được.”

Lâm Nhữ không muốn, mím môi chẳng nói. Phương Vị nhìn Lâm Nhữ một cái, nói với Phương Khương thị: “Phu nhân, nay phòng thu chi không còn tiền, chi bằng mấy ngày nữa hẵng đưa?”

Mấy ngày nữa là tháng tám, sẽ phát tiền tháng. Phương Hương Văn lấy tiền tháng rồi họ không thể nói không có tiền xài.

“Sao phòng thu chi lại không có tiền?” Phương Khương thị cau mày, tỏ vẻ không tin.

“Đại lang đi xa, vừa góp cho ngài ấy một nghìn xâu tiền.” Phương Vị nói thật.

Phương Khương thị chợt biến sắc mặt, ngón tay run run chỉ Lâm Nhữ, hung dữ trừng nàng, ánh mắt điên cuồng, khàn giọng: “Lúc phụ thân con còn sống, phần của Lịch lang và Dư lang ngang với con và Phong lang. Sao đến lượt con làm gia chủ, Phong lang ra ngoài du sơn ngoạn thủy lại được đưa nghìn xâu tiền còn Dư lang đến một đồng cũng không có, chỉ đưa thóc gạo lương thực? Con giẫm đạp phía nhà mẫu thân mình như vậy không thấy thẹn với lòng sao?”

Lâm Nhữ suýt chút đã phun ra một ngụm máu.

Không phải Phương Du Phong ra ngoài du sơn ngoạn thủy, gã đi làm việc chính đáng. Huống hồ chỗ Hà Khương thị đang ở là nhà họ Phương bỏ tiền ra mua, đâu phải chỉ có một nghìn xâu tiền, dù khế ước mua bán nhà lấy tên Hà Lịch chứ không phải Hà Dư thì vẫn là người nhà của mẫu thân nàng.

Cả ngày đều muốn nàng xử lý công bằng. Làm sao có thể công bằng được. Phương Du Phong là con trai nhà họ Phương, Hà Dư đâu có phải.

Nàng không muốn tranh chấp với Phương Khương thị ngay trước mặt Tạ phu nhân, Lâm Nhữ nén sự bực tức, tiến đến vuốt ngực thuận khí giúp Phương Khương thị, ôn tồn nói: “Mẫu thân bớt giận, là con không nghĩ chu đáo. Chuyện này nên làm gì để lát nữa mẫu thân căn dặn, giờ cho Phương Vị nhanh đi xem tình hình di mẫu thế nào. Chúng ta nói chuyện với Tạ phu nhân.”

Phương Khương thị cắn môi, nước mắt ngân ngấn, không cam lòng, nhưng khách còn ở cạnh, con gái đang giữ thể diện cho bà, nếu bà cáu lên sẽ khiến con gái mất mặt. Bà thở hổn hển nhìn Tạ phu nhân, cười gượng nói: “Để tỷ phải chê cười rồi.”

“Nhà nào cũng có quyển kinh khó tụng, không có gì.” Tạ phu nhân cười một tiếng, lại nói: “Muội muội với tỷ cũng không xem như người ngoài, nên tỷ nhiều chuyện một câu, chớ đưa tiền, để họ quay về ở, càng tiện lo áo cơm đầy đủ.”

“Muội cũng muốn để họ ở lại. Mẫu thân muội qua đời từ sớm, giờ người thân nhất, trừ hai đứa con cũng chỉ có người tỷ tỷ này.” Phương Khương thị lau nước mắt, khóc thút thít.

“Con thấy ý kiến mang họ về tốt lắm. Sau khi trở lại, dám không nghe lời thì cứ đánh, đánh cho đến khi nghe lời.” Tạ Nghi Ninh nói không suy nghĩ.

Lâm Nhữ đắng ngắt như ngậm đầy hoàng liên trong miệng.

“Mấy ngày trước Dư lang mới bị huynh trưởng của nó đập gãy hai chân.” Phương Khương thị rơi nước mắt lã chã mà nói.

“Huynh trưởng của y?” Con ngươi lanh lợi của Tạ Nghi Ninh xoay chuyển, hỏi Lâm Nhữ: “Có phải phường sở khanh nằm đè trên người ta không?” Nàng vỗ tay khen lớn tiếng: “Không ngờ phường sở khanh đó lại có khí phách như vậy. Hắn đập kiểu gì mà gãy đôi chân của Dư lang? Dùng gậy? Dùng búa? Hay là bàn ghế? Dùng tư thế gì để đập…”

Tạ Nghi Ninh nói liếng thoắng nghe như tiếng rang đậu. Nàng ta vừa nói vừa khom người vung tay làm các loại động tác mô phỏng Hà Lịch đập gãy chân Hà Dư.

Phương Khương thị ngừng rơi nước mắt, trố mắt nhìn Tạ Nghi Ninh.

Nỗi khổ trong lòng Lâm Nhữ hóa thành khóc dở mếu dở. Tạ Nghi Ninh làm gián đoạn nên Phương Khương thị không quấy rầy nữa mà cho qua. Lâm Nhữ nháy mắt với Phương Vị, gã hiểu ý bèn vội lui đi.

Hà Khương thị chưa ăn hai bữa, tinh thần không ổn, không dễ chịu, nhưng ngất xỉu không quá nghiêm trọng. Hà Dư sai Đông Tuyết đến Phương phủ báo tin phải đòi được tiền mới thôi, thấy Phương Vị mang theo đại phu đến khám bệnh và cho đồ chứ không đưa tiền, y lập tức thay đổi sắc mặt.

Trong lòng y toan tính phải có được tiền. Trước mắt cần dụ dỗ Phương Hương Văn nên không thể đến lầu Ấp Thúy thỏa thích một phen, nhưng cũng không thể uất ức bản thân mình. Nghe bảo ở lầu Nghênh Tân có món nổi tiếng mới gọi là môi tinh tinh. Món này được làm từ tám loại quý giá trên đất liền là bướu lạc đà, chân gấu, óc khỉ, môi tinh tinh, ngà voi, thai báo, đuôi tê giác, gân nai chế biến công phu mà thành. Một món ăn giá một trăm xâu tiền. Người ăn nổi món này, tất nhiên phải có thân phận cao quý. Y tự cho mình chính là người có thân phận cao quý, nên dù thế nào cũng phải nếm thử, để người khác biết được khí khái của Hà nhị lang y.

Truyện convert hay : Thương Vận Hồng Đồ

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 141: Ra Vẻ Giàu Có