Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 140: Tiêu Tan Nghi Ngờ

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 140: Tiêu Tan Nghi Ngờ


Chương 140 : Tiêu tan nghi ngờ

"Nhà họ Phương là gia tộc làm quạt đứng đầu Nhuận Châu, thậm chí là cả Đại Đường, chuyện này đồn cả thành Kim Lăng, ta muốn không nghe cũng khó.” Tạ phu nhân ngậm môi cười nhạt, nói khẽ: “Tuổi tác Ninh nương nhà ta đã không còn nhỏ, mà ta là quả phụ không thường ra khỏi cửa, người trong tộc họ Tạ xem ta là kẻ thù nên không thể dựa vào. Không còn cách nào khác ta phải nhờ huynh trưởng giúp hỏi thăm xem các thiếu gia xuất chúng. Huynh trưởng nghe nói người trong gia tộc làm quạt đứng đầu Nhuận Châu lại làm ra chuyện như vậy nên gửi thư đến dặn dò ta…” Bà lộ vẻ áy náy: “Huynh trưởng sợ ta ít giao du với bên ngoài nên không được người như mong muốn.”

Tạ phu nhân nói đến đây thì ngừng không nói tiếp.

Dù Phương Khương thị là người không có mưu tính cũng nghe ra ý bên trong. Huynh trưởng của Tạ phu nhân e là chỉ nghe đến tiếng tăm lẫy lừng của nhà họ, sợ gả nhầm con gái cho Hà Dư quần là áo lụa vừa không có đức vừa không có tài. Nhất thời, gương mặt Phương Khương thị đỏ bừng, có hơi xấu hổ.

Lâm Nhữ ngẩn ra, nàng nói: “Phu nhân là người Kim Lăng ư?”

Tạ phu nhân chưa kịp đáp, Tạ Nghi Ninh đã lấy làm lạ mà hỏi: “Huynh không biết sao? Nhà họ Tạ của cữu cữu ta đâu phải hạng vô danh tiểu tốt ở Kim Lăng.”

Lâm Nhữ quả thật không biết. Lúc nàng ba tuổi, Tạ Thiên qua đời, nhà họ Tạ lụn bại, nàng không chú ý đến họ mấy.

Tạ phu nhân nghe tin từ Kim Lăng, không có gì khả nghi cả.

Lần trước Liễu thị đến am Hội Liên trai giới, nàng lo lắng Tạ phu nhân sẽ đến xúi giục chỉ bảo Liễu thị gì đó, sai Phương Tú Khởi canh chừng một tháng, nhưng không có ai đi gặp Liễu thị cả. Xem ra nàng đa nghi rồi.

Không đúng, vẫn còn chỗ khả nghi. Tạ phu nhân không cho phép Tạ Nghi Ninh qua lại với con em nhà họ Phương.

Thế cũng không đúng, hôm nay Tạ phu nhân đích thân dẫn Tạ Nghi Ninh đến, trông như không phản đối Tạ Nghi Ninh qua lại với người nhà họ Phương.

Tạ phu nhân nâng ly trà lên, thổi nhẹ một cái. Ngón tay trắng nõn, móng tay sơn màu đỏ tươi, rủ mày thấp mi, nhấp một ngụm trà, khăn chậm khẽ lên môi, mỗi động tác như đã được thiết lập sẵn. Tạ phu nhân khẽ thở dài nói: “Ninh nương với Nhữ lang hợp ý, mấy ngày nay nó cứ la hét đòi tìm Nhữ lang chơi cùng. Tỷ vốn nghĩ, Nhữ lang đã đính hôn rồi, nên giữ mình tránh nghi ngờ nên tỷ không cho nó gặp Nhữ lang. Nhưng tỷ nghĩ lại, tuổi của Ninh nương không còn nhỏ nữa, tỷ lại là góa phụ, nhà mẫu thân thì quá xa. Nhữ lang có tấm lòng rộng mở quang minh lỗi lạc. Nghĩ đến nghĩ lui chính là kẻ sĩ thanh cao, liền mặt dầy mang nó đến đây. Nếu Nhữ lang không chê, xem Ninh nương như muội muội của cháu, giúp muội muội để ý hộ hôn nhân đại sự có được không?”

Ra là vậy sao?

Tạ phu nhân là người đoan trang mực thước, chú trọng lễ nghi, nói vậy cũng phải. Lâm Nhữ trầm ngâm.

“Vậy có gì không tốt đâu.” Phương Khương thị không đợi Lâm Nhữ mở miệng, đồng ý thay nàng, lại khen: “Ninh nương hoạt bát lanh lợi rất đáng yêu, mặt mày lại xinh đẹp, sao có thể không thích được, giúp Ninh nương để ý công tử xuất chúng cũng là việc nên làm.”

“Tất nhiên là được rồi.” Lâm Nhữ cười cười, thấy Phương Khương thị nhìn Tạ Nghi Ninh không chớp mắt, sợ bà muốn nhận nghĩa nữ. Tạ Nghi Ninh như hỗn thế ma vương, nàng không chịu nổi một nghĩa muội như vậy. Hoài nghi trong lòng đã giải, Lâm Nhữ ra ngoài nhìn thử, tự nói: “Chúng ta nói chuyện lâu như vậy sao Huy nương vẫn chưa đến, phải chăng Huy nương đang thăm Phong nương? Phong nương lại khó chịu ở đâu làm Huy nương chậm trễ sao?”

Cẩm Phong là hạt ngọc trong tâm can của Phương Khương thị. Mấy lời nói này của Lâm Nhữ khiến hứng thú của bà với Tạ Nghi Ninh không còn nữa. Khách còn ở đây nên bà không thể rời đi, kêu Hồng Diệp ở ngoài sảnh: “Đến lầu Thuật Hương xem nhị nương có khỏe không.”

“Sức khỏe của Phong nương không tốt, muội muội cũng không dễ dàng gì.” Tạ phu nhân ân cần nói.

“Đúng vậy đấy.” Từ sau khi con trai sinh ra, Phương Khương thị luôn lo lắng đề phòng, không lúc nào dám lơi lỏng. Tạ phu nhân đã khởi động “cái máy hát” trong lòng Phương Khương thị, bà liền thao thao bất tuyệt.

Từ chuyện thức ăn đến áo quần của Cẩm Phong, mười mấy năm qua, lúc nào suýt chút nữa đã bỏ mạng, lúc nào sức khỏe khá hơn một chút, lúc nào có thể ăn thêm miếng cơm, uống thêm muỗng canh. Bà nói suốt, nhắc đến Sùng Huy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ: “Huy nương không chỉ xinh đẹp mà tính tình cũng tốt. Nó thấy Nhữ lang thương Phong nương cũng biết thương Phong nương theo. Từ lúc nó vào phủ, nó ở cạnh Phong nương còn nhiều hơn cả Nhữ lang.”

“Muội muội thật có phúc, đã có con trai tốt lại còn thêm con dâu quý.” Tạ phu nhân cười nói, chân mày rủ thấp, nơi đáy mắt lại là chế giễu lạnh lùng.

Phương Khương thị không nhìn thấy, tự mình vui vẻ khen ngợi Sùng Huy.

Lâm Nhữ ngồi ở một bên, bị Tạ Nghi Ninh quấn lấy tán gẫu, chưa từng chú ý.

“Cái phường sở khanh nằm đè trên người ta đâu rồi, sao không thấy đâu?” Tạ Nghi Ninh nhỏ giọng bên tai Lâm Nhữ.

“Biểu ca đến phường quạt rồi.” Lâm Nhữ bình tĩnh lùi lại cách xa Tạ Nghi Ninh.

Dù nàng là con gái, nhưng bên ngoài lại không, vẫn nên giữ kiêng kị trai gái với Tạ Nghi Ninh thì tốt hơn.

Nàng nghĩ vậy, không tự chủ nhớ đến Sùng Huy. Tật xấu của Tạ Nghi Ninh ôm cánh tay nàng, dán vào tai nàng rủ rỉ giống Sùng Huy mười phần. Xem ra, không chỉ Sùng Huy mới nhập thế phải học kiêng kị trai gái mà cả Tạ Nghi Ninh cũng phải học.

Khóe mắt Lâm Nhữ âm thầm quan sát Tạ phu nhân. Tạ phu nhân nhìn thấy Tạ Nghi Ninh cứ dán vào người nàng nhưng lại xem như không thấy, chân mày chưa từng chau lại, không tránh khỏi kỳ lạ. Lẽ nào Tạ phu nhân nhìn ra nàng là con gái nên Tạ Nghi Ninh không cần giữ kiêng kị gái trai với nàng sao?

Mà cũng có thể… Tạ phu nhân hợp ý nàng làm phu quân ở rể, muốn vung gậy hất cẳng Sùng Huy.

Trán Lâm Nhữ toát mồ hôi lạnh.

Khả năng này cũng không phải không thể xảy ra. Mấy ngày nay nàng trong kỳ giữ đạo hiếu, lại truyền tin tức có vị hôn thê ra ngoài. Trong thành Nhuận Châu cũng không ít người muốn con gái hứa hôn với nàng, cho người truyền lời qua.

Hồng Diệp quay lại, bảo Cẩm Phong không có gì đáng ngại, chỉ hơi mệt mỏi, sau khi ăn sáng xong đi mấy bước tiêu cơm đã ngủ lại rồi.

Phương Khương thị thở phào, vô cùng hưng phấn nói chuyện với Tạ phu nhân.

Nô tỳ đi mời Sùng Huy đã trở lại, báo hắn đã đến phường quạt rồi.

Tối qua Lâm Nhữ đã dặn hôm nay Sùng Huy đừng đến phường quạt, kêu An thị dạy quy củ cho hắn. Buổi sáng lúc nàng tiễn Phương Du Phong ra khỏi phủ, Sùng Huy vẫn còn ở trong nhà đài Sấu Thạch. Nàng tiếp đón Tạ phu nhân vào phủ, mới nói mấy câu đã cho người đi mời Sùng Huy, theo lý thì hắn phải ở nhà, nàng thầm cảm thấy kỳ lạ.

Sùng Huy xem ra khá thích Tạ Nghi Ninh. Tạ Nghi Ninh ghé chơi sao lại không ra gặp?

Tạ phu nhân không quá để ý đến Sùng Huy, bà nói: “Nếu đã đến phường quạt, vậy ngày khác còn cơ hội gặp lại.”

Tạ phu nhân nói những chuyện khác với Phương Khương thị.

Tạ phu nhân không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng nói một câu đã khiến Phương Khương thị thao thao bất tuyệt nói mãi không ngừng được. Phương Khương thị tán gẫu quá hăng say, mấy lần Lâm Nhữ muốn cắt ngang mượn cớ phường quạt còn có việc phải rời đi đều không được.

Đã đến lúc dùng bữa trưa, Phương Khương thị nhiệt tình giữ khách ở lại. Tạ phu nhân cũng không thoái thác, đồng ý với Phương Khương thị.

Trên bàn cơm chủ cùng khách trò chuyện vui vẻ, tiếng cười nói không ngừng.

Xong bữa, mọi người dời bước về sảnh Kim Xương, tiếp tục thưởng trà tán gẫu.

Lâm Nhữ nghe Phương Khương thị kể lại hết trong ngoài nhà họ Phương chỉ chừa lại việc nàng với Cẩm Phong tráo đổi thân phận với nhau, những việc khác không hề giữ miệng, thầm than không dứt.

Ban đầu Tạ Nghi Ninh cũng rất phấn khởi, sau đó lại thoáng buồn bã, kéo cánh tay Lâm Nhữ: “Chúng ta đến phường quạt nhà huynh chứ?”

Lâm Nhữ nghe như được gãi vào vết chai trong tai, vô cùng muốn đồng ý, lại sợ Tạ Nghi Ninh đến phường quạt đòi đè lên người Hà Lịch, tình thế khó xử, thoáng chần chừ. Từ xa nghe tiếng bước chân vội vã lẫn tiếng kêu la, Lâm Nhữ bất giác cau mày.

Tiếng bước chân nhanh chóng đến ngoài sảnh, người đến là Phương Vị, sắc mặt hơi tái, giọng nói hoảng loạn: “Phu nhân, nhị lang…” Gã nhìn thấy Tạ phu nhân với Tạ Nghi Ninh nên ngừng nói.

Truyện convert hay : Vô Địch Phó Thôn Trưởng

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 140: Tiêu Tan Nghi Ngờ