Chương 139 : Mềm dẻo phù hợp
Phương Du Phong sốt ruột nên sáng sớm hôm sau lên đường ngay.Lâm Nhữ đích thân tiễn gã đến ngoài cổng phủ. Nàng nghĩ gã chưa từng rời khỏi thành Nhuận Châu, lần này đi đến mấy nghìn dặm nên không tránh khỏi lo lắng. Xe ngựa đã đi rất xa, ra khỏi phố Quan Tiền rồi nàng còn đứng trân trân. Tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe lăn lộc cộc truyền đến. Lâm Nhữ ngẩng đầu nhìn lại, một chiếc xe ngựa từ đầu cửa phố vào phố Quan Tiền, đi thẳng đến cửa phủ. Khoảng cách khá xa, không thấy rõ, Lâm Nhữ cho rằng Phương Du Phong trở về nên vội bước nhanh nghênh đón.Ban mai chan hòa, êm dịu trong trẻo. Áo chẽn bằng gấm màu xanh biếc lấp lánh trong nắng sớm. Tơ Phủ Châu phác họa dáng người cao ngất như trúc xanh. Ánh nắng vàng rọi trên gương mặt Lâm Nhữ, rực rỡ chói mắt vô cùng, phong thái lỗi lạc khó lòng tả xiết.Tạ Nghi Ninh vén rèm lên, khen ngợi: “Nhữ lang đẹp trai thật đấy.”Tạ phu nhân hé mắt nhìn ra ngoài, đôi tay bó trên đầu gối nắm chặt lại, rủ mi, hận thù âm u chợt lóe lên, nhàn nhạt nói: “Con thích chơi chung cùng chúng nó thì mẫu thân đồng ý với con, nhưng chuyện con đồng ý với mẫu thân cũng đừng có quên.”“Con nhớ rồi. Mỗi khi con tìm bọn họ đều phải được sự đồng ý của mẫu thân, hơn nữa khi ở chung với họ làm những gì đều phải kể lại tỉ mỉ cho mẫu thân biết.” Tạ Nghi Ninh đáp giòn giã, tựa sát bên người Tạ phu nhân, ngọt ngào nói: “Mẫu thân thật tốt với con.”“Tốt với con sao?” Tạ phu nhân khẽ than, mờ mịt nhìn bên ngoài xe, lẩm bẩm: “Nếu không phải mẫu thân luôn chiều chuộng con, không chừng con có thể giống như Phương Lâm Nhữ gánh vác được nhà họ Tạ, khôi phục lại nhà chúng ta. Là mẫu thân sai rồi.”“Mẫu thân nói gì thế?” Tạ Nghi Ninh không nghe rõ, nàng ta ngồi thẳng người, kinh ngạc nhìn Tạ phu nhân.“Không có gì.” Tạ phu nhân nhàn nhạt nói. Lâm Nhữ đã đến ngay cạnh. Bà nói với phu xe: “Dừng xe!”Cách chừng hai mươi mấy bước Lâm Nhữ nhận ra ngay không phải xe ngựa nhà mình, chỉ nhìn qua rèm vừa dày vừa nặng màu xanh da trời dệt bằng gấm thêu hình tùng xanh hạc trắng đoán ngay là xe ngựa nhà họ Tạ. Xe ngựa dừng lại, quả nhiên là thế. Nàng định viếng thăm Tạ phu nhân, không ngờ bà lại đến. Lâm Nhữ đến gần, nhoẻn miệng cười, vái chào, duỗi tay muốn đỡ Tạ Nghi Ninh.“Không cần huynh phải đỡ.” Giọng của Tạ Nghi Ninh vang lên trong trẻo, nàng ta mặc hồ bào trên người, không thèm vén góc bào mà nhảy xuống từ trên cao.“Con bé này!” Sau đó Tạ phu nhân ra khỏi xe, lắc đầu không đồng ý nhưng giọng nói vô cùng cưng chiều. Bà đặt tay mình lên tay Lâm Nhữ, eo thon theo làn váy, bước đi làm đầm dài dao động, xuống xe ngựa với dáng vẻ đoan trang.Hai người chậm rãi đi về phía cổng phủ. Mới đi được mấy bước, Tạ Nghi Ninh đã chạy tung tăng đến trước.Tiếng tranh chấp mắng mỏ truyền đến. Lâm Nhữ thầm than không ổn, bỏ lại Tạ phu nhân rồi bước nhanh đến.Người gác cổng nhà họ Phương là Dẫn Tuyền bị Tạ Nghi Ninh đè xuống đất đánh. Bốn hạ nô phục dịch ở một bên cổng tiến đến can ngăn đều bị nàng ta ném sang một bên dễ như trở bàn tay. Trong lúc Lâm Nhữ từ ngoài cửa vào trong bốn năm bước, bốn người bị Tạ Nghi Ninh ném như bao tải rơi xuống đất, xuýt xoa kêu thảm liên hồi.Lâm Nhữ đã chứng kiến sức lực như bò rừng của Tạ Nghi Ninh nên bất đắc dĩ đỡ trán. Lâm Nhữ tiến đến ngăn lại quả đấm chào hỏi của Tạ Nghi Ninh với Dẫn Tuyền, trầm giọng nói: “Muội còn đánh tiếp ta sẽ tìm người đến đánh muội.”“Do gã không có mắt, không cho ta vào nên ta mới đánh gã.” Tạ Nghi Ninh sợ hãi nói.“Muội đã nói muội là tiểu thư nhà họ Tạ chưa?” Lâm Nhữ hỏi.Tạ Nghi Ninh cứng họng, mếu máo: “Chưa.”“Muội chưa nói, gã có thể cho người khác vào một cách tùy tiện sao?” Lâm Nhữ hỏi ngược lại.“Hình như không thể.” Tạ Nghi Ninh gãi đầu.Tạ phu nhân đến rồi, làn váy màu vàng nghệ lướt qua khóe mắt Lâm Nhữ. Nếu dạy dỗ Tạ Nghi Ninh ngay trước mặt Tạ phu nhân thì quá mất thể diện cho bà. Có điều người nhà họ Phương bị đánh vô cớ, nếu để sau chuyện mới biết đã đành, giờ đang ở hiện trường, nàng thân là gia chủ, nếu không thể cho họ lời giải thích thỏa đáng, khí thế gia chủ với mặt mũi nhà họ Phương không còn nữa.Làm sao để dạy dỗ Tạ Nghi Ninh mà không ảnh hưởng đến hòa khí của hai nhà Phương và Tạ?Trong nháy mắt, có rất nhiều cách nghĩ lướt qua trong đầu. Lâm Nhữ buông Tạ Nghi Ninh, cau mày nói: “Ninh nương, ta đột nhiên nhận ra, sức của muội rất lớn.”“Còn cần phải nói sao.” Tạ Nghi Ninh ngẩng đầu, cười đắc ý: “Có lần ta đến lầu Ấp Thúy, một tên mập ghẹo ta, ta nâng gã lên xoay mười vòng, tên đó chắc phải hơn hai trăm cân.” “Lợi hại thế cơ à!” Lâm Nhữ khâm phục, vỗ tay khen ngợi, chỉ tay về mấy hạ nô nhà họ Phương: “Nói thế thì, tuy họ là con trai nhưng nhất định không phải đối thủ của muội rồi.”Tạ Nghi Ninh liếc mắt, vênh váo hống hách, ngông cuồng tự cao nói: “Tất nhiên rồi, so ta với họ chẳng khác nào so cọp với gà con.”“Nói thế thì, có phải muội đã vô lý cậy mạnh hiếp yếu hay không?” Lâm Nhữ cân nhắc nói.Tạ Nghi Ninh ngây người: “Nhưng ta là con gái mà.”“Việc này…” Lâm Nhữ làm ra vẻ cũng thấy khó giải quyết, nàng nói: “Cũng phải, con gái luôn là bên yếu.”“Ai nói con gái luôn là bên yếu hả?” Tạ Nghi Ninh bất mãn.Lâm Nhữ “ồ” lên một tiếng, nói: “Ta cũng hồ đồ rồi. Nếu con gái không phải là bên yếu, vậy muội đang cậy mạnh hiếp yếu. Nếu con gái là bên yếu…” Lâm Nhữ vỗ trán: “Ôi chao, sao giống như đang đọc khẩu lệnh thế này.”Tạ Nghi Ninh tiếp lời của Lâm Nhữ, nhẩm hồi lâu, cáu gắt, giẫm chân: “Dù gì ta cũng không nhận mình là bên yếu, cứ coi như ta vô lý cậy mạnh hiếp yếu là được rồi.”Lâm Nhữ chờ câu này của Tạ Nghi Ninh, vẻ mặt chính đáng nói: “Vậy muội phải xin lỗi bọn họ.”Tạ Nghi Ninh bĩu môi, tuy không tình nguyện lắm những vẫn chắp tay với mấy hạ nhân của nhà họ Phương, lớn tiếng nói: “Vừa rồi đã xúc phạm, Nghi Ninh nhận lỗi với các vị tại đây.”“Không dám nhận.” Mấy người Dẫn Tuyền đứng dậy đáp lễ, mở mày hãnh diện, nét mặt không còn u ám như vừa rồi.Lâm Nhữ nghiêng đầu nhìn Tạ phu nhân đang đứng lẳng lặng ở ngoài cổng phủ. Mặt mày Tạ phu nhân hững hờ không nhìn ra vui hay giận. Lâm Nhữ xem như không có “khúc nhạc đệm” vừa rồi, ra dấu tay, nụ cười ôn hòa lịch sự, cao giọng nói: “Mời Tạ phu nhân.”Chủ cùng khách vào sảnh Kim Xương. Tạ Nghi Ninh tùy ý sờ bình phong, lại đi ngắm giàn hoa. Tạ phu nhân ngồi xuống đàng hoàng, váy rộng xòe ra rủ xuống, tao nhã đoan trang.Lâm Nhữ thầm nói hai mẫu tử giống nhau nhưng tính tình lại như trên trời dưới đất.Nói khách sáo đôi câu, Lâm Nhữ vừa muốn hỏi thăm có phải Tạ phu nhân nói cho Phương Khương thị nghe Hà Lịch đòi được tiền Hà Dư bị người ta gạt, thì Phương Khương thị đến.Áo lông vũ đỏ thẫm, lúc di chuyển thì lấp lánh mờ ảo, vải choàng vai thêu hoa sen, kiểu tóc vọng tiên búi cao, thoa ngọc rủ xuống năm chuỗi trân châu ngọc trắng. Ánh ngọc trơn nhẵn, da trắng như ngọc, hương thơm nhàn nhạt, mặt mày rạng rỡ.“Sắc mặc của muội muội hôm nay thật tốt.” Tạ phu nhân cười nói.Phương Khương thị xoa trâm ngọc, mỉm cười vui sướng.Tối hôm qua nghe nói con gái bà trừng trị Liễu thị nặng nề, bà ngủ rất ngon, tâm trạng tốt kéo dài đến bây giờ, không tiện nói thật đành bảo: “Nhữ lang ra ngoài hai tháng, muội ngày đêm lo lắng. Nhữ lang về rồi, nỗi lo này muội dành qua chuyện ăn uống. Ăn ngon ngủ cũng ngon.” Đầu ngón tay trắng nõn của bà vỗ ngực, chỉ điều này dường như chưa đủ nên nói thêm: “Sức khỏe Phong nương đã khá hơn, tối qua ăn một chén cháo đậu xanh đỏ uống một chén canh, sáng nay ăn một chén cháo sữa và một miếng bánh long phượng thủy tinh cũng khiến muội vui mừng quá đỗi.”Tạ phu nhân “ồ” lên một tiếng, nói: “Vậy tỷ đến đúng dịp rồi, cứ luôn nghĩ rằng phong thái của Nhữ lang quá tuyệt. Phong nương là muội muội song sinh, không biết mặt mày hoa nhường nguyệt thẹn cỡ nào. Nếu sức khỏe Phong nương khá hơn thì vừa khéo có thể gặp. Ninh nương cũng đến, tuổi tác hai đứa xấp xỉ nhau, dễ bề thân thiết.”Phương Khương thị cứng đờ người một thoáng. Cẩm Phong là con trai, đến cả người trong phủ còn không gặp huống chi là người ngoài. Tạ phu nhân dẫn con gái đến, nếu thoái thác thì quá thất lễ, không biết làm sao cho phải, bà đành liếc mắt nhìn Lâm Nhữ.Truyện convert hay : Trọng Sinh Đô Thị Tiên Đế