Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 138: Dạy Theo Khả Năng

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 138: Dạy Theo Khả Năng


Chương 138 : Dạy theo khả năng

Có một người run rẩy bước ra từ đằng sau cây, hai tay ôm trước ngực, búi tóc lộn xộn, cổ áo lan bào bị lệch, có chỗ trên tay áo quẹt phải vỏ cây nên bị dơ, là Phương Du Phong.

Lâm Nhữ hít một hơi sâu, thầm thở dài, dịu dàng nói: “Huynh đến được bao lâu rồi? Tìm đệ à? Sao lại không vào?”

“Huynh… Huynh…” Đầu lưỡi Phương Du Phong run rẩy, một lúc sau, gã buông tay lộ ra quyển sổ cháy chỉ còn một nửa, lắp bắp: “Mẫu thân giật lấy sổ đốt đi. Huynh muốn… huynh muốn hỏi đệ có thể sai Phương Thịnh làm lại quyển khác cho huynh không. Lúc huynh đến, thấy bên ngoài cửa có người canh chừng, cho nên… cho nên huynh không vào, bèn trở về. Nhưng huynh thật sự rất thích, nên quay trở lại, lại không dám nói với họ huynh muốn vào trong.”

Lâm Nhữ biết, gã xoắn xuýt cũng không dám vào, nhưng lại muốn nhờ nàng sai Phương Thịnh sửa lại một quyển khác cho gã. Trong lúc do dự, Liễu thị đến, lòng gã đang cáu giận Liễu thị nên không muốn gặp bà bèn tránh ra đằng sau cây. Nàng ác độc trừng trị Liễu thị, bà nói gì thì cũng là mẫu thân ruột thịt của gã nên đã dọa gã sợ hãi.

Lâm Nhữ đổi giọng êm ái, dịu dàng nói: “Huynh là đại lang nhà họ Phương, có thể đi bất kỳ chỗ nào trong phủ, không cần phải bẩm lại.”

Phương Du Phong xoa tới xoa lui quyển sách bị cháy, nhỏ giọng nói: “Lần trước mẫu thân suýt chút nữa hại chết Phong nương, đệ không cho phép mẫu thân vào là tự đệ đã có cân nhắc, huynh biết.”

Lâm Nhữ hít một hơi sâu, đè xuống khổ sở nơi cổ họng, khẽ mỉm cười: “Huynh trưởng hiểu được là may mắn của nhà họ Phương.” Nàng lấy quyển sách bị cháy trên tay gã, lật thử rồi hỏi: “Trước khi bị đốt thì huynh đã xem qua chưa?”

“Huynh xem rồi.”

“Huynh có ý kiến gì không?”

“Huynh muốn bán hàng tinh phẩm hoặc mở hàng sứ để giám định.” Thoáng chốc ánh mắt của Phương Du Phong sáng ngời lấp lánh có thần, thân thể đứng nghiêm.

“Huynh trưởng thích thì tốt quá rồi!” Hốc mắt Lâm Nhữ cay cay, vui mừng nói: “Nếu huynh trưởng đã có quyết định, vậy kêu Phương Thịnh dẫn huynh đến các đô thành về đồ sứ một chuyến để huynh tự mình nhìn qua, làm được gì thì trong lòng tự có cân nhắc. Nếu lúc đi đường đưa ra quyết định, phương diện chiêu mộ nhân tài cứ tiện mà làm, gặp được người thạo nghề cứ cho nhiều bổng lộc để mời họ về giúp đỡ huynh trưởng, về phương diện cửa hàng thì huynh không cần lo, đệ sẽ sắp xếp thật tốt.”

“Cảm ơn nhị lang!” Phương Du Phong mừng rỡ, chắp tay với Lâm Nhữ, vái lạy dưới đất.

“Chúng ta là huynh đệ ruột rà, huynh làm vậy khách sáo quá rồi.” Lâm Nhữ cười nói, vội tiến đến đỡ gã đứng dậy.

Phương Du Phong biết được tốt xấu, quá tuyệt rồi, nếu có thể kéo gã đi con đường đúng đắn, dù không kiếm được tiền thì không phá nhà theo con đường bất chính là được.

Gã chưa từng đi xa, có hơi không yên tâm, nàng căn dặn rất nhiều lần, lại nói: “Trước khi đi, hỏi Phương bá chi ra một nghìn xâu tiền mang theo làm lộ phí.”

“Nhiều đến vậy.” Phương Du Phong kêu lên sợ hãi.

“Ở nhà thì tiết kiệm nhưng ra ngoài phải gặp lắm thứ, mang nhiều để tránh gặp khó khăn. Huynh chưa từng đi xa, mang nhiều tiền một chút cũng tốt.” Lâm Nhữ cười nói.

Phương Du Phong vô cùng cảm kích, không muốn chờ thêm khắc nào, hưng phấn hỏi vội: “Mai huynh đi liền được không?”

“Tùy ý huynh, đệ đã nói với Phương Thịnh rồi, huynh tự đi chuẩn bị cho đầy đủ.” Lâm Nhữ cười nói.

Phương Du Phong vui mừng hớn hở trở về. Lúc trước gã luôn cúi đầu ỉu xìu, giờ lại ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hiên ngang.

“Cho huynh ấy nhiều tiền như vậy có ổn không? Chớ để giống như Dư lang bị người khác lừa gạt. Đại lang chưa tính toán sẵn trước lại là người nhát gan không cáng đáng nổi chuyện.” Hà Lịch hơi lo.

“Nếu cho ít muội sợ huynh ấy ăn ở không được tốt, huynh ấy không chịu khổ được chạy về, nửa đường hủy bỏ.” Lâm Nhữ thở dài.

“Thôi, để huynh dặn dò Phương Thịnh thật kĩ lưỡng, lại nhắc nhở Song Thụy và Song Phúc.” Hà Lịch nói.

Phương Hương Văn như chó nhà có tang trở lại phường Cát An. Hà Dư nằm trên giường giương mắt ngóng nàng trở lại. Y nhìn nét mặt của nàng, tim lạnh đi phân nửa.

Lần này y bị Hà Lịch đập gãy hai chân, may mắn được chữa trị kịp thời, đại phu dặn dưỡng thương hơn ba tháng sẽ có thể đi lại như thường. Y thích nhất là gọi đám bằng hữu cùng cưỡi ngựa chọi gà, giờ nằm trên giường kiềm nén cực kỳ khó chịu, chỉ có thể ăn uống chọn mấy món đơn giản. Nhưng thứ y có thể lựa chọn cũng không phải là Phương phủ, muốn ăn gì sẽ có phòng bếp làm ra ngay. Mỗi ngày miếng bánh chén cơm đều là tiền cả. Y không có thu nhập, Phương phủ cũng không cho mẫu tử y tiền tháng nữa, trông chờ vào tiền tháng của Phương Hương Văn sống tằn tiện qua ngày, đau khổ đến mức không sống nổi. Y chẳng oán mình tự bay biến hơn một nghìn lượng vàng trong nháy mắt mà chỉ hận Hà Lịch với Lâm Nhữ không bỏ qua cho mình, không chịu dâng hai tay gia tài kếch xù của nhà họ Phương cho y tiêu xài phung phí.

Ban ngày Phương Khương thị tới, vốn tưởng là thần tài, ai ngờ Phương Khương thị nói kế sinh nhai khó khăn, muốn y sau này nên tiết kiệm sống qua ngày, y khỏi bệnh rồi kiếm việc mà làm. Y nghe mà nổi giận đùng đùng. Phương Khương thị rời đi, chuyến này đến vóc dáng cũng không lưu lại, khiến y giận đến mức mắng mỏ om sòm.

Trước sau đều cùng đường, đành phải ra chủ ý trên người Phương Hương Văn, thân mật dịu dàng, dỗ dành Phương Hương Văn mở cờ trong bụng, không đợi y mở miệng đã chủ động nhắc đến về phủ đòi của hồi môn.

Giờ y nghe Phương Hương Văn kể chuyện xảy ra trong phủ, Hà Dư mắng mỏ: “Phương Lâm Nhữ thật quá đáng hận, ngay cả nhạc mẫu cũng dám đánh.”

Y thân mật gọi Liễu thị là nhạc mẫu, bỏ qua đại mẫu thân như Phương Khương thị qua một bên, Phương Hương Văn cảm động đến mức nước mắt rưng rưng, lấy khăn chấm khóe mắt lau nước mắt đi, rầu rĩ nói: “Trong tay thiếp chỉ có một xâu tiền, không còn đồ trang sức có thể mang đi cầm nữa. Đông Tuyết nói với thiếp, thóc gạo, lương thực, thịt thà, rau dưa trong nhà hết sạch rồi. Một xâu tiền không gắng gượng được mấy ngày, làm thế nào đây?”

Nàng nói tiếp: “Sớm biết không lấy được của hồi môn đã không mua điểm tâm với đồ trang sức bằng vàng ròng đưa cho mẫu thân rồi.”

Trong lòng Hà Dư cũng hối hận, nhưng ngoài miệng lại nói: “Đó là mẫu thân ruột thịt của nàng, dù chúng ta có uống nước ăn gió tây bắc thì mua quà cho nhạc mẫu cũng là hợp lẽ.”

Phương Hương Văn cảm động đến mức nước mắt vừa ngừng lại rơi xuống, khóc một hồi thì oán hận nói: “Đều do đại ca của chàng không tốt, chàng có biết…”

Nàng kể lại chuyện tiền bồi thường mạng người của Hà Dư đã đòi về được nghe từ miệng Liễu thị, vô cùng căm phẫn nói: “Chàng là đệ đệ ruột của hắn, hắn cầm tiền về lại không đưa cho chàng mà đưa cho Lâm Nhữ. Phương Lâm Nhữ cầm rồi, tiền này chắc chắn không lấy lại được.”

“Ta thề không đội trời chung với hắn!” Hà Dư tức giận.

Giống như bị khoét mất miếng thịt vậy, Hà Dư cảm thấy hai tay Hà Lịch đưa tiền cho người ngoài không hề đau lòng dù chỉ một chút. Hà Lịch đòi được tiền về lại không trả cho y. Đây là thù không đội trời chung. Hà Dư tức giận quát mắng.

Phương Hương Văn mắng theo. Nàng giống Hà Dư, cho rằng đoạt hết tất cả của nhà họ Phương là chuyện hiển nhiên, không nghĩ rằng nếu như Hà Lịch không yêu cầu thì không thể liên hệ được kẻ đó đòi tiền.

Hà Dư mắng một lúc, ngoắc Phương Hương Văn đến gần, nhỏ giọng căn dặn. Một xâu tiền trong tay đừng đưa cho Đông Tuyết mua thóc gạo lương thực. Ngày mai dậy cứ nói hết tiền rồi, để mọi người đói bụng, âm thầm ra ngoài mua đồ trở về, hai người ăn lén trong lòng.

“Vậy có được không? Sợ rằng họ sẽ chạy về nhà họ Phương, chúng ta không còn ai có thể sai bảo. Lại nói, e là mẫu thân cũng không đành lòng nhìn họ chết đói.” Phương Hương Văn nói.

“Đã bảo rồi chỉ có hai chúng ta ăn lén thôi, ai nói cho mẫu thân ăn. Không cho mẫu thân ăn, độc phụ kia sao đành lòng nhìn tỷ tỷ ruột của bà ta chết đói chứ?” Hà Dư thầm cười nhạt: “Với lại mấy người kia.” Y mò trong gối lấy ra mấy tờ nô khế: “Mấy khế ước này nàng cầm lấy, nô khế của họ ở trong tay ta, dám chạy, chúng ta liền cáo quan truy bắt.”

Phương Hương Văn khen hay luôn miệng. Liễu thị là mẫu thân ruột thịt của nàng mà nàng còn không để ý nói chi đến Hà Khương thị.

Dù sao cũng là chủ ý của Hà Dư, không thể oán trách gì nàng.

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Y Tiên Hỗn Đô Thị

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 138: Dạy Theo Khả Năng