Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 137: Cái Uy Của Gia Chủ

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 137: Cái Uy Của Gia Chủ


Chương 137 : Cái uy của gia chủ

Liễu thị đau lòng đến mức không muốn sống nữa, mắng mỏ uổng công nuôi đứa vô ơn.

Hạ nhân thấy không ổn, đã trốn đi từ sớm, Phương Du Phong lại không có ở đây, Liễu thị mắng một lúc cũng không thấy hay ho gì, lau nước mắt rời khỏi hiên Thụy Phúc.

Phương Hương Văn chờ Liễu thị ở gian Thủy Mộc. Liễu thị nhìn thấy, lửa giận càng bừng, xông lên nắm búi tóc của Phương Hương Văn, tát mạnh một cái.

Phương Hương Văn bị tát đến mức quay mồng mồng một vòng mới dừng lại, gò má một bên mặt đỏ ửng.

Liễu thị muốn đánh tiếp, Phương Hương Văn vội quỳ xuống, ôm mặt, ngửa đầu rưng rưng nước mắt nhìn bà: “Con gái bất hiếu đưa Dư lang ra khỏi phủ, đều là lỗi của con, mẫu thân muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, có điều đừng tức giận ảnh hưởng đến bản thân.”

Liễu thị thở hổn hển, tay giơ lên không trung chưa tát xuống.

Sau khi về vườn Chí Thiện tách ra với Phương Du Phong, Liễu thị thấy mình đã hiểu lầm con gái út, mắng mỏ Phương Tú Khởi trước mặt mọi người khiến nàng chịu uất ức, phải ghé sang quan tâm một chút. Bà đến gác Tề Trang, thấy Phương Tú Khởi thân thiết tiễn Uyển Sơ ra khỏi cửa, không tránh khỏi giận dữ, tiến đến quát mắng. Liễu thị mắng Phương Tú Khởi không có trang nghiêm, đường đường là một chủ tử lại đi tiễn một con nô tỳ. Phương Tú Khởi ngoảnh đầu về phòng, đóng cửa lại không quan tâm đến bà. Bà giận đến mức đạp cửa mấy lần. Liễu thị đến chỗ Phương Du Phong thì gã lại đuổi bà đi, gã đuổi bà không được thì gã bỏ lại bà đi luôn. Trong lòng bà rất uất ức, chỉ có con gái lớn mới quan tâm tôn trọng bà, nể mẫu thân là bà. Tuy rằng không mai mối không sính lễ rời khỏi nhà với tình lang, nhưng vẫn tốt hơn so với con trai và con gái út lòng lang dạ sói.

Phương Hương Văn lấy khăn chấm lên khóe mắt khóc mấy tiếng, đứng dậy, vô cùng hiếu thảo đỡ lấy Liễu thị: “Mẫu thân mau ngồi xuống, đứng sẽ mệt mỏi.”

Trên bàn đặt hai hộp quà, Liễu thị liếc mắt qua, nghĩ đến một chuyện, hung dữ hỏi: “Khởi nương nói đồ trang sức của mẫu thân là do con trộm đưa cho Hà Dư, có đúng vậy không?”

Phương Hương Văn đang tháo hộp quà, đầu ngón tay run lên, nước mắt rơi xuống, quỳ bên cạnh Liễu thị, lớn tiếng nói: “Cũng không phải mẫu thân không biết ngày nào Khởi nương cũng hết lời khen ngợi nhà trên núi Trừng Y. Vì muốn vu oan bôi nhọ giúp Uyển Sơ thoát tội, lời nào mà nói chẳng được. Mẫu thân sao có thể tin Khởi nương lại không chịu tin con?”

Phương Hương Văn khóc lóc đau lòng muốn chết, vô cùng uất ức.

Lúc trước Liễu thị nghe Phương Hương Văn nói Lâm Nhữ vì giúp Uyển Sơ thoát tội và vu oan cho Hà Dư, nên lúc Phương Tú Khởi nói với bà như vậy liền nửa tin nửa ngời. Giờ Phương Hương Văn nói thế này, bà nhớ đến bộ dạng thân thiết của Phương Tú Khởi với Uyển Sơ trước gác Tề Trang liền tin ngay, đứng lên xông ra ngoài muốn đi mắng Phương Tú Khởi.

“Mẫu thân đừng nổi giận, không đáng đâu, đã biết Khởi nương là người thế nào, trong lòng hiểu rõ là được.” Phương Hương Văn kéo Liễu thị lại, nói rất êm tai, thực ra vì nàng sợ Liễu thị tìm Phương Tú Khởi đối chất, Phương Tú Khởi cầm bằng chứng ra, nàng không thể bịp được Liễu thị nữa.

Phương Hương Văn kéo Liễu thị về, đỡ bà ngồi xuống, nàng mở hai hộp quà ra. Một hộp là bánh ngọt có bốn loại, đều là thứ Liễu thị thích ăn. Một hộp gỗ khảm xà cừ đựng món trang sức bằng vàng ròng.

“Dư lang thấy con nhớ mẫu thân nên tỉ mỉ hỏi sở thích của người, sau đó tự ra phố tìm mua.”

“Ai hiếm lạ.” Liễu thị chán ghét nói, ánh mắt khinh thường, nhưng giọng không hung dữ.

Ba đứa con thì hết hai đứa đã không quan tâm đến bà, chỉ có đứa trước mặt này cung kính với bà, dù Liễu thị coi thường chút quà này, còn tức Phương Hương Văn ở chung với một tên nghèo, nhưng không thể nổi giận được.

“Con biết mẫu thân không hiếm lạ, nhưng đây là chút lòng thành của Dư lang.” Phương Hương Văn cười nói, không hề buồn rầu, đấm vai bóp tay cho Liễu thị, miệng nói: “Mẫu thân mới về đã tức giận vô cùng, có chuyện gì không vui sao?”

“Mẫu thân tức chết đi được!” Liễu thị mắng to, bà thao thao bất tuyệt từ chuyện Phương Khương thị cho gọi hạ nhân đến chỉ trích Hà Lịch, đến chuyện vừa rồi Phương Du Phong làm dữ với bà, nói hơn một canh giờ.

“Đại huynh quá hồ đồ, người ta rõ ràng đang tính toán với huynh ấy mà huynh ấy không thèm phản kháng lại.” Phương Hương Văn nói lớn, ân cần châm trà cho Liễu thị.

“Còn không phải sao, nó giống như ăn phải thuốc lú vậy, cái gì cũng nghe theo Phương Lâm Nhữ hết, đến lúc gia tài bị Phương Lâm Nhữ nuốt trọn, để mẫu thân xem nó đi đâu khóc.” Liễu thị oán hận nói.

“Mẫu thân cũng không thể vì bị chọc giận mà buông tay không lo được, đại huynh là con trai ruột của người. Mẫu thân không lo cho huynh ấy sẽ không có ai lo cho huynh ấy nữa.” Phương Hương Văn nói, từng câu đều đánh vào trong tâm khảm của Liễu thị.

Đến lúc này, sự bất mãn của bà với nàng đã tan thành mây khói, ân cần hỏi: “Hà Dư kia hai bàn tay trắng, con với y phải làm sao?”

“Dư lang cũng đâu phải hai bàn tay trắng.” Phương Hương Văn ngẩng đầu.

Nói láo quen mồm, mở miệng ra là nói được ngay không cần suy nghĩ cẩn thận. Nàng nói Hà Dư vẫn luôn vươn lên, làm ăn mua bán bên ngoài với bằng hữu. Lúc trước y từng kiếm được rất nhiều tiền, đều bị Hà Lịch lừa hết. Giờ dọn ra khỏi Phương phủ, tuy không ở nhà cao cửa rộng nhưng cũng mua được một cái nhà hai gian. Hà Lịch với Phương Lâm Nhữ vì sợ y vươn lên, thành tựu trong tương lai còn lớn hơn bọn họ sẽ khiến họ mất mặt nên mới cố hết sức chèn ép y.

Liễu thị vô cùng chán ghét Hà Lịch với Lâm Nhữ, giờ tin là thật, vui vẻ nói: “Nếu thế thì con phải nắm cho chặt.” Bà dạy con gái cách để nịnh nọt lấy lòng phu quân. Phương Hương Văn là con gái nhà họ Phương, đâu phải như bà năm ấy là một nô tỳ nên chỉ có thể làm thiếp. Con gái nhất định là chính thất phu nhân. Có điều đang trong thời kỳ giữ hiếu, không thể thành thân, thật phiền phức.

“Không thể thành thân cũng không sao, Dư lang nặng tình với con, con không lo lắng.” Phương Hương Văn hơi ngượng ngùng, đổi đề tài, chau mày nói: “Chỉ sợ kéo dài ba năm, gia sản đều bị Phương Lâm Nhữ chiếm đoạt, của hồi môn của con chẳng có gì.”

“Nó dám!” Liễu thị cả giận nói.

“Huynh ấy có gì mà không dám. Trong mắt Phương Lâm Nhữ đâu có mẫu thân, không tin thì mẫu thân đi hỏi nhị huynh thử xem. Nhất định y sẽ nói đợi lúc con thành thân mới đưa của hồi môn ra.” Phương Hương Văn xúi giục.

Liễu thị nóng nảy, bà cứ nghĩ, Lâm Nhữ sẽ nuốt trọn gia tài nhà họ Phương, không để cho con cái của bà chút gì.

“Vậy mẫu thân đi tìm nó, dù liều cái mạng già này cũng phải đòi cho được của hồi môn của con.”

Phương Hương Văn về nhà vì lí do này. Mấy ngày nay không có tiền trong tay, khổ không thể tả.

Hà Dư thân mật dịu dàng, cảm cái ơn nàng rời khỏi nhà chăm sóc y, tình thâm ý trọng, không chờ nổi nàng qua kỳ giữ hiếu, hai người đã nên duyên đẹp. Lòng nàng chỉ muốn được phu thê một thể, lấy được của hồi môn có tiền sống qua ngày, lại giúp đỡ Hà Dư làm ăn kiếm tiền, phát đạt rồi về nhà diễu võ dương oai.

Trong lòng nàng vô cùng gấp gáp, nhưng ngoài miệng nói lời dễ nghe, sợ Liễu thị lại đụng phải vách tường mất mặt gì đó.

“Nó không cho, chẳng lẽ ta lại không đòi, không thể được.” Liễu thị càng nổi giận, hất cánh tay đang kéo mình lại của Phương Hương Văn, hùng hổ ra khỏi cửa.

Sau đợt Liễu thị đến lầu Thuật Hương gây chuyện, Lâm Nhữ đã dặn Thư cửu nương sai bốn bà mụ vai u thịt bắp canh chừng ở cửa lớn nhà trên núi Trừng Y. Không có sự đồng ý của Lâm Nhữ hay Phương Khương thị, Liễu thị với Phương Hương Văn không được vào nhà trên núi Trừng Y. Mấy ngày nay Liễu thị không đến đây nên không biết quy củ này. Bà bị ngăn lại ngoài cửa, vừa giận vừa sợ, cao giọng nói: “Một cái nhà mà thôi, nhà trên núi Trừng Y cao quý đến mức ta muốn vào trong cũng phải bẩm lại sao? Ở đâu ra quy củ này, tránh ra!”

“Nhị lang đã dặn, di nương muốn vào phải đợi nô tỳ bẩm lại. Nhị lang với phu nhân cho phép mới được vào.” Bà mụ không nhường nửa bước, hai người ngăn lại, hai người vào trong chia ra bẩm lại Phương Khương thị với Lâm Nhữ.

Liễu thị chưa bao giờ không xem mình là chủ nhân, chỉ cảm thấy bản thân bị hạ nô làm nhục, giận không kiềm được, gào khóc lớn: “Lão gia, chàng ở trên trời xem thử, xem mấy người này đối xử với người bên gối chàng thế nào. Chàng nên làm chủ cho thiếp!”

Trong đêm yên tĩnh, giọng nói bén nhọn vang thẳng lên trời cao, cả Phương phủ đều nghe thấy.

Hạ nhân đã ngủ đều bật dậy, nhào đến xem thử đã xảy ra chuyện gì. Hà Lịch xử lý sổ sách ở gian Ngọc Lan cũng chạy đến, người ở trong lẫn ngoài chen chúc nhau đến mức nước chảy không lọt, giận đến mức xanh cả mặt mày, hắn lạnh lùng nói: “Liễu di nương, bà muốn đến am Hội Liên trai giới lần nữa sao?”

Liễu thị vốn vừa sợ vừa hận Hà Lịch, trải qua sóng gió chiều nay càng hận hơn, nhưng gạt đi nỗi sợ, cảm thấy Hà Lịch chỉ là khách ở nhờ, không có Phương Khương thị làm núi dựa cho hắn, cũng chỉ có thế mà thôi. Bà há đôi môi đỏ mọng, giễu cợt hắn: “Ta trai giới còn mi thì sao? So với ta thì thể diện của mi ở đâu rồi? Bị di mẫu ruột của mình sai người phun nước miếng hỏi tội nhỉ? À, ta quên, biểu đệ ruột của mi là người đứng đầu một nhà sẽ chắn thay mi, nhưng nó có thể cản lần này, lần tới có cản được không?”

Hà Lịch giận đến run người.

Các hạ nhân đồng loạt cúi đầu, sợ hãi không dám hít thở.

“Dám vô lễ với đại quản sự như vậy, người đâu, đè lại, vả miệng cho ta!”

Trong tiếng hít thở lên xuống, một tiếng quát lạnh lẽo vang lên. Hai chiếc đèn lồng đỏ lớn mở đường phía trước, ánh đèn rọi phía sau. Góc bào của Lâm Nhữ lay động, nàng rảo bước nhanh, chân mày chau lại, mắt lạnh như ngâm qua băng giá.

“Ai dám!” Liễu thị run rẩy kêu lên, ngón tay thon dài chỉ vào Lâm Nhữ.

Lâm Nhữ nhàn nhạt nhìn lướt qua hạ nhân đang vây xem, không hề gọi đích danh liền có bốn người tiến lên. Hai người đè Liễu thị, hai người nhắm ngay mặt bà, thay phiên nhau làm mấy việc cùng lúc.

“Phản rồi, ta là người của lão gia, hài cốt của lão gia chưa lạnh, các người lại dám đối xử với ta như vậy…” Liễu thị khóc lớn, lúc đầu còn nói ra chữ, lúc sau mấy bàn tay vả càng nhanh hơn, miệng sưng lên, răng lung lay, khăn thấm đầy một miệng toàn máu, một chữ cũng kêu không ra.

Vả bôm bốp gần hai mươi bàn tay, Lâm Nhữ mới giơ tay lên tỏ ý dừng lại, lạnh lùng căn dặn: “Kéo về gian Thủy Mộc, nhốt một tháng không cho phép ra khỏi gian Thủy Mộc nửa bước.”

Phương Hương Văn dõi theo Liễu thị từ xa, tận mắt chứng kiến Lâm Nhữ ra tay tàn nhẫn như vậy, giật mình run rẩy. Nàng muốn tiến lên giúp Liễu thị, lại thấy yếu không địch lại mạnh. Nàng là kiểu người miệng cọp gan thỏ, chỉ biết gây chuyện không biết giải quyết, vội vàng núp đi. Phương Hương Văn nhìn nô tỳ kéo Liễu thị rời khỏi, đứng run sợ một lúc, cũng không đến gian Thủy Mộc an ủi Liễu thị mà tránh một bên cổng rời đi, muốn tìm Hà Dư bàn bạc.

Người canh cổng không có lời dặn của Lâm Nhữ, không dám không cho nàng vào phủ, cũng không dám cản nàng lại, để nàng tùy ý rời đi.

Người tản hết, xung quanh trống trơn, chỉ còn lại ánh đèn lập lòe.

Lâm Nhữ nhìn Hà Lịch, trong lòng vô cùng áy náy. Lúc trước Liễu thị không dám vô lễ với Hà Lịch như vậy. Buổi chiều Phương Khương thị làm càn trước mặt mọi người, nàng đã khóc lớn để ảnh hưởng được áp xuống thấp nhất, nhưng không thể xua tan hết.

“Không cần để trong lòng, huynh…” Hà Lịch tiếp xúc với ánh mắt Lâm Nhữ, biết nàng nghĩ gì trong lòng. Hắn đến gần Lâm Nhữ, bỗng dừng chân, ánh mắt ác liệt hướng đến sau cây ngô đồng, lạnh lùng nói: “Ai ở đó? Ra mau!”

Truyện convert hay : Chí Tôn Võ Hồn

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 137: Cái Uy Của Gia Chủ