Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 136: Ếch Ngồi Đáy Giếng

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 136: Ếch Ngồi Đáy Giếng


Chương 136 : Ếch ngồi đáy giếng

"Ta không đi!” Tiếng hét chói tai vang lên, Sùng Huy lùi mấy bước, liên tục xua tay: “Ta không đi! Ta không đi!”

“Nhà họ Tạ chỉ có góa phụ cùng con gái, ta là gái giả trai đến nhà họ rất bất tiện, ở bên ngoài huynh là con gái, mang theo huynh thì lễ nghĩa mới chu toàn. Nếu không ta phải đi cùng mẫu thân, mẫu thân đánh trống lảng một bên ta chẳng nghe được gì cả.” Lâm Nhữ kiên nhẫn khuyên hắn.

“Ta không đi! Ta không đi!” Sùng Huy chỉ nói đi nói lại những lời này.

Đêm xuống, đèn lồng ở hàng lang, mái hiên, vườn nhà đều lần lượt sáng lên. Từng chấm sáng đỏ vừa gần vừa xa. Gió đêm thổi qua ngọn cây vang tiếng xào xạc khe khẽ. Gương mặt hắn trắng nhợt như tờ giấy trong những chấm sáng, ánh mắt rã rời. Nếu nhìn kỹ, trong tròng mắt hắn, nỗi sợ sệt giăng đầy, giống như con thú nhỏ rơi vào bẫy thợ săn không còn đường sống, lại giống như tù nhân chịu đựng mọi loại hình phạt tàn khốc.

“Sao thế? Chỉ đến làm khách nhà họ Tạ thôi. Tạ phu nhân dù là kẻ địch của nhà họ Phương thì trước mắt sẽ không xé mặt, cũng không làm gì người nhà họ Phương cả, huynh sợ gì chứ.” Lâm Nhữ cau mày.

Sùng Huy đứng thẳng, toàn thân lạnh buốt, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm áo giữa. Gương mặt Lâm Nhữ gần ngay trước mắt lại mơ hồ không rõ. Hắn siết chặt nắm tay, móng tay bóp sâu vào trong lòng bàn tay, nhờ vào chút đau đớn ấy để tỉnh táo lại. Gương mặt Lâm Nhữ dần rõ ràng, nghi ngờ nơi đáy mắt như giáo sắt ghim thẳng vào tim hắn. Cơ thể Sùng Huy run lên, nháy mắt không biết từ đâu nảy ra chủ ý, nước mắt rơi lã chã, hét ầm lên: “Ta không đi! Nàng muốn mang ta cho nhà khác! Ta không đồng ý!”

“Nói gì thế, lại ngốc rồi.” Nghi ngờ trong lòng Lâm Nhữ tiêu tan, giơ tay lau nước mắt cho hắn, lắc đầu không ngừng: “Mang huynh đi làm khách sao lại thành mang huynh tặng cho người ta rồi.”

“Không phải mang ta tặng cho người khác ư? Vậy sao lại mang ta đến nhà họ Tạ?” Sùng Huy trợn tròn mắt, lông mi đẫm nước mắt ướt nhẹp dính lại, ánh mắt như nai con vô tội.

“Ngốc thật, cả chuyện làm khách cũng không biết.” Lâm Nhữ búng trán hắn, cười trấn an đôi câu: “Mai đừng đến phường quạt, kêu nhũ mẫu dạy huynh ít chuyện đối nhân xử thế.”

Sùng Huy há miệng muốn phản bác, chỉ muốn lúc nào cũng ở cạnh Lâm Nhữ, nhưng thoáng chốc khép lại, phùng mang bĩu môi: “Vừa rồi ta rất ngốc đúng không? Nàng đừng nói lại với Hà đại lang nhé?”

“Còn biết giữ mặt mũi kìa!” Lâm Nhữ bật cười, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, đương nhiên nghe theo hắn.

Sùng Huy không chịu đi, Lâm Nhữ cũng không tiện làm một người đàn ông đến cửa phủ nhà họ Tạ chỉ có quả phụ và con gái vào ban đêm, suy nghĩ mang theo Phương Tú Khởi nhưng sợ sau đó Phương Khương thị nghe nói đến sẽ tức giận nên đành thôi.

Lâm Nhữ chỉ có thể đưa Phương Khương thị đi cùng vào ngày mai, mượn tiếng viếng thăm để dò hỏi.

Đến trước nhà đài Sấu Thạch, đôi mắt Sùng Huy chớp chớp liên tục, Lâm Nhữ giả bộ không thấy đi thẳng vào trong.

Sau lưng yên ắng, hồi lâu sau nghe tiếng bước chân lề mề chậm chạp rời đi.

Liễu thị không tin Lâm Nhữ lo nghĩ thay Phương Du Phong, trong lòng chỉ cho rằng Lâm Nhữ vì muốn độc chiếm phường quạt nhà họ Phương nên muốn mượn chuyện kinh doanh thứ khác làm lý do để đá Phương Du Phong khỏi sản nghiệp nhà họ Phương, cả một đường về bà không ngừng nói mát.

Phương Du Phong giả bộ không nghe thấy, vào vườn Chí Thiện, gã bỏ mặc bà vội về hiên Thụy Phúc.

Gã cũng không biết rốt cuộc mình có thích đồ sứ hay không, chỉ là nhìn thấy đồ sứ thì lòng gã vô cùng vui vẻ, cơm tối không thèm ăn, sai người thắp nến, tập trung tinh thần nhìn dưới ánh sáng.

Bên trong quyển sổ, Phương Thịnh ngoại trừ viết tình hình đồ sứ ở các đô thành chuyên về sứ ở Đại Đường, còn có các loại đồ sứ khác nhau. Kỹ thuật của họa sĩ rất tốt, vẽ ra hình dạng đồ sứ trắng trơn như ngọc trong suốt như giấy, xinh đẹp trang nhã rực rỡ rạng ngời, hài hòa mộc mạc, tinh xảo đặc sắc. Sứ trắng sạch sẽ, sứ màu chói mắt. Phương Du Phong nhìn mà mê mẩn.

Phía trước là bản vẽ cùng ưu và khuyết của những đô thành đồ sứ các nơi được ghi chép rất tỉ mỉ. Phía sau là chú giải kiến nghị loại hình kinh doanh.

Nếu như mở phường sứ, địa điểm không thể chọn ở Nhuận Châu vì Nhuận Châu không có điều kiện tự nhiên và cơ sở sản xuất đồ sứ, nhất định phải chọn nơi khác. Trong số các đô thành đồ sứ, chọn một chỗ đều có thể trở thành chỗ chuyên về đồ sứ, giống như thành Nhuận Châu nhà nhà làm quạt vậy, có đất Cao Lĩnh chất lượng tốt và phong phú cùng chất đốt cây rừng, giao thông vận chuyển đường bộ lẫn đường thủy vô cùng thuận lợi, dân bản xứ biết cách nung sứ lại còn lành nghề.

Điều này Phương Du Phong không xem kĩ. Gã không muốn rời khỏi thành Nhuận Châu. Gã cho rằng nếu không có Lâm Nhữ kiểm định thay gã thì bản thân sẽ không làm tốt được.

Phương Du Phong cảm thấy, việc nhập hàng số lượng lớn từ các phường sứ bán lại cho các hộ nhỏ ở quận huyện quá phiền phức. Gã sợ xem sổ sách, hơn nữa gã dốt đặc cán mai. Phương Đức Thanh từng phí bao công sức muốn đào tạo gã, cũng biết là việc này cần rất nhiều quản sự giúp đỡ, còn nữa, thân là đông gia không thể không xem sổ sách, không đối chiếu số liệu được.

Gã không thích quản lý nhiều người, cũng không thích xem sổ sách.

Phương Du Phong nhìn qua xét lại hai việc. Một là chọn đồ sứ tinh phẩm, kinh doanh trong thành Nhuận Châu, chỉ bán cho nhà giàu có. Hai là cất giấu tuyệt phẩm quý hiếm, giống như buôn đồ cổ vậy, mời người lành nghề cùng giám định, thỉnh thoảng bán vài món tinh phẩm.

Gã cảm thấy hai hướng đi này đều tốt. Bán tinh phẩm, gã không giỏi về sổ sách thì mời thêm quản sự, cùng lắm là nhờ Lâm Nhữ kiểm định thay mình, không thì nhờ Hà Lịch mỗi tháng dành ra mấy ngày giúp gã xem sổ sách.

Còn về giám định thì thỉnh thoảng bán ra một hai món, càng tốt nữa, vừa chơi vừa kiếm tiền.

“Có gì hay mà coi.” Trong yên lặng vang lên tiếng hét chói tai. Chẳng biết Liễu thị đến từ lúc nào, giật lấy quyển sổ trong tay Phương Du Phong, đến chỗ đèn cầy, đốt đi.

“Đừng đốt!” Phương Du Phong kêu to, vươn tay cướp lấy. Liễu thị giơ lên thật cao, vòng qua vòng lại không trả cho gã.

Giấy bén lửa, chỉ trong nháy mắt, đến khi Phương Du Phong giật về lại đã cháy hơn nửa.

Lòng Phương Du Phong đau như cắt, như xẻo thịt đục tim, cả giận nói: “Sao mẫu thân có thể làm vậy?”

“Đốt thì đốt thôi. Phương Lâm Nhữ muốn đá con ra khỏi phường quạt nhà họ Phương thì không có cửa đâu.” Liễu thị cất giọng the thé.

“Cứ cho Nhữ lang không đá con ra mà cho con vào phường quạt, thì con có thể được gì? Làm quạt sao? Hay coi ngó sổ sách? Hay giống như bây giờ, bên ngoài xảy ra chuyện, cưỡi ngựa đến các nơi giải quyết sự cố? Con làm được ư?” Phương Du Phong kêu to, tro bụi của quyển sổ tung bay, tranh ảnh đồ sứ không còn lành lặn, chữ viết tay mơ hồ không rõ, liếc mắt nhìn lòng càng thêm đau. Gã run tay chỉ ra ngoài cửa, nghiêm nghị quát lên với Liễu thị: “Mẫu thân ra ngoài mau! Con không muốn thấy người nữa!”

“Ta là mẫu thân của con.” Liễu thị giận đến run người, cảm thấy bản thân lo nghĩ khắp nơi vì con trai mà nó chẳng những không cảm kích, còn như hung thần ác sát mắng mỏ mình.

Phương Du Phong vô cùng phiền lòng. Quyển sổ này Phương Thịnh mất thời gian hơn hai tháng đi khắp nơi điều tra ghi chép lại. Chuyến này tiền ăn ở xe ngựa rất nhiều không nhắc đến. Phương Thịnh là nhị quản sự của phường quạt, việc nhập vật liệu quạt hợp hoan do Phương Thịnh phụ trách. Phương Thịnh đi lâu như vậy, bao nhiêu việc đè lên vai Hà Lịch. Tâm huyết cháy hết trong một mồi lửa, sao có thể không phiền lòng được.

Không đuổi được Liễu thị, gã không thèm để ý đến bà, sải bước ra ngoài, rời khỏi cửa viện.

“Con quay lại cho mẫu thân!” Liễu thị kêu khản giọng.

Phương Du Phong không quay đầu lại, bước đi nhanh hơn.

Truyện convert hay : Người Ở Rể Vi Tôn

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 136: Ếch Ngồi Đáy Giếng