Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 135: Lời Nói Kinh Người

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 135: Lời Nói Kinh Người


Chương 135 : Lời nói kinh người

Lầu Thuật Hương vang lên từng trận cười. Trên bàn đã dọn bữa, nhưng mọi người ngồi trên bệ không muốn dời chỗ. Sùng Huy kể lại chuyến ra ngoài lần này vô cùng sinh động.

“Ta với nhị lang và Giang đại lang canh me hơn hai canh giờ. Cửa sổ bịt kín, cái mùi trong phòng kho mấy người không tưởng tượng được đâu, khó ngửi chết đi được, xộc vào mũi vừa muốn ói vừa muốn xỉu. Nhưng mà không thể được. Chúng ta còn phải bắt kẻ gian, chẳng những không thể ngất xỉu hay nôn mửa, ta còn phải…” Sùng Huy ho khan một cái, lưng thẳng tắp, ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh có thần: “Ta phải thật tỉnh táo, xinh đẹp để nhị lang ngắm, tên Giang đại lang đó…” Sùng Huy lầm bầm, liếc xéo, vẻ mặt khinh bỉ, hắn nói: “Giống như cột trụ bằng sắt vậy, người thì cao lưng thì thẳng, ta không thể thua kém hắn được.”

“Ha ha ha…” Tố Tâm, Tố Vấn và Ngân Hạnh, Thúy Kiều đều cười lớn. Cẩm Phong cũng phì cười. Cả Phương Khương thị cũng cười ngả nghiêng.

Khóe miệng Lâm Nhữ nhếch lên, bình thường nàng không kể lại chuyện bên ngoài ngươi ngốc ta lừa lục đục với nhau. Nàng không muốn Cẩm Phong nghe thấy càng thêm phiền lòng. Giờ thấy Cẩm Phong nghe rất thích thú, cũng không bước vào, đứng lẳng lặng ngoài cửa, mặc Sùng Huy kể tiếp chuyện này.

Sùng Huy kể bản thân lừa gạt Tần Mậu, dễ như trở bàn tay mà giải quyết được phiền hà ở Việt Châu. Đôi mắt trong trẻo thuần khiết của Sùng Huy nheo lại như kẻ gian mê gái đẹp. Lâm Nhữ thầm than không ổn rồi, sợ hắn sẽ kể ra chuyện cắn môi với nàng. Nàng vừa muốn mở miệng ngăn cản, Sùng Huy đã cười hì hì, không kể nữa, chỉ tự đắc nói: “Nhị lang khen ta đó, nói ta là người có ích.”

Lâm Nhữ thở phào một hơi. Tận tâm chỉ bảo đã lâu, căn dặn hắn không được nói chuyện cắn môi trước mặt người khác, rốt cuộc cũng có ích rồi.

Mọi người thấy bộ dạng của Sùng Huy càng vui vẻ, cười lớn tiếng hơn.

Sùng Huy lại kể đến chuyện ở Hàng Châu, nụ cười trên mặt biến mất, oán hận nói: “Ta thực sự chán ghét tên Triệu Ngô Hàng đó. Trong nhà đã có thê tử cùng chung hoạn nạn, lại trêu ghẹo ả khác chẳng ra gì bên ngoài. Đó là loại con gái ham giàu chê nghèo không thèm ở cạnh y. Nếu như ả ở bên y rồi, thê tử của y biết làm thế nào…”

Hắn bất bình thay Triệu phu nhân, mắng không ngừng.

Phương Khương Thị, Tố Tâm và Tố Vấn đương nhiên gật đầu liên tục; cả Cẩm Phong cũng gật đầu đồng ý.

“Loại người như vậy vốn không nên giúp y làm gì. Sao cháu không khuyên ngăn Nhữ lang đừng giúp đỡ y.” Phương Khương thị nói.

Sùng Huy ủ ê, mếu miệng nói: “An nhũ mẫu bảo, ta phải xem nhị lang như trời. Nhị lang làm gì ta cũng phải ủng hộ, không được phép phản đối.”

Mọi người đồng loạt yên lặng.

Phương Khương thị xoa tay khó xử. Bà vẫn chưa biết Sùng Huy là con trai, nghĩ rằng con gái mình giả trai lừa gạt Sùng Huy, không nhịn được áy náy.

“Nhữ lang hẳn cũng khinh thường. Nhưng trên phương diện làm ăn, nước quá trong thì không có cá. Nếu chỉ qua lại với người quân tử chính trực không chút tì vết, việc làm ăn sẽ không nên rồi.” Cẩm Phong nhàn nhạt cười một tiếng.

Lâm Nhữ không ngờ Cẩm Phong nằm liệt giường cả ngày chưa bao giờ ra ngoài, lại có giác ngộ và hiểu biết nhường này, nàng thoáng ngây người.

“Đừng nhắc đến tên tiểu nhân đó nữa, chúng ta nói chuyện vui vẻ đi.” Sùng Huy vẫy tay, đổi đề tài về Triệu Ngô Hàng, cười cười cầm lấy tay của Cẩm Phong, nhiệt tình nói: “Cảnh sắc bên ngoài đẹp lắm, giục ngựa bay nhanh, cảm giác trời đất mặc ta tung hoàng rất tuyệt. Nhị nương à, đợi sức khỏe của nhị nương khá hơn, ta dạy nhị nương cưỡi ngựa cùng nhau ra ngoài chơi.”

“Học cưỡi ngựa. Giục ngựa lao nhanh. Cả đất trời mặc ta tung hoành.” Cẩm Phong lẩm bẩm, hướng về nơi xa.

“Đừng nói vậy, sức khỏe của con không thể chịu nổi.” Phương Khương thị sợ đến tái mặt, nháy mắt không ngừng với Sùng Huy.

Sùng Huy gãi đầu, không chịu đổi cách nói, cũng không muốn chống đối Phương Khương thị. Môi hắn cứ há rồi lại khép, sau đó nói: “Tuy cưỡi ngựa vui thật, nhưng mới đầu học cực lắm.”

“Cực lắm sao?” Cẩm Phong hỏi.

“Đúng vậy, cực lắm.” Tay Sùng Huy đặt lên đùi, khoa tay múa chân: “Lúc mới học cưỡi ngựa, bắp đùi trong sẽ bị ma sát chảy máu, đi bộ va chạm vào đau chết luôn. Đây chỉ là chuyện nhỏ. Lúc chạy đường dài, không được nghỉ ngơi còn thảm hơn nữa, máu chảy đầm đìa. Mỗi buổi tối ta nằm xuống đều hoài nghi rằng chắc bữa thứ hai thứ ba trèo hết nổi rồi. Nhị lang giống như không biết đau đớn xác thịt vậy. Cái tên Giang Thành kia cưỡi không nổi nữa, nhị lang vì muốn sớm đến Minh Châu xử lý công việc nên giục ngựa còn nhanh hơn Giang Thành, vốn không xem mình là người nữa mà.”

“Cực đến vậy ư?” Mặt mày Cẩm Phong tái mét. Phương Khương thị cũng thoáng biến sắc mặt.

“Chuyện đó vẫn ổn.” Sùng Huy phất tay, chân mày thanh tú chau lại, bi thảm nói: “Tệ nhất là chuyện ăn uống. Do không có nhiều thời gian nên không thể lựa chỗ ăn được, lúc dừng ở cái trạm kia, nước trà trong cái nhà nhỏ đó còn không bằng nước rửa chân nhà chúng ta. Uống một ngụm chỉ muốn nôn mửa. Uống hai ngụm từ cổ họng đến bao tử đều muốn nôn ra…”

Cũng quá mức tưởng tượng rồi. Mọi người che miệng, không nhịn được muốn ói.

“Nhưng không uống thì không được, chẳng lẽ lại chết khát?” Sùng Huy than thở, nhấp một ngụm trà, đằng hắng giọng nói tiếp: “Đêm hôm đó ở thành Việt Châu, để không bại lộ hành tung, nhị lang phải tá túc ở một ngôi nhà trong thôn nhỏ. Lúc ta về, nhị lang tưởng ta là người xấu, nhấc ghế lên chuẩn bị liều mạng nếu người xấu phá cửa xông vào. Sau đó nhị lang thấy là ta, gương mặt cứ tái nhợt mãi thôi…”

Sùng Huy gật gù đắc ý kể lại. Phương Khương thị im lặng, nụ cười biến mất, hai tay nắm chặt khăn. Cẩm Phong cũng không cười nữa, thất thần kinh ngạc.

Bình thường nàng không muốn nhắc đến chuyện bên ngoài vì sợ mẫu thân và Cẩm Phong lo lắng. Lâm Nhữ ho khan một cái, sải bước vào trong, mặt mày vui vẻ. Nàng hỏi: “Nói chuyện gì mà rôm rả đến vậy?”

“Kể chuyện chúng ta ra ngoài ấy.” Sùng Huy cười hì hì, nhảy tót qua bên người Lâm Nhữ, ôm cánh tay nàng.

Lâm Nhữ gõ trán hắn một cái, liếc nhìn bàn ăn, cười nói: “Chớ có khoe khoang mãi, đồ ăn nguội cả rồi. Phong nương không thể ăn đồ nguội được, nếu ăn xong khó chịu trong người thì ta tính sổ với nàng.”

“Hả?” Sùng Huy kêu lên sợ hãi, buông Lâm Nhữ ra vội đến đỡ Cẩm Phong: “Nhị nương à, đi nào, chúng ta qua ăn cơm.” Sùng Huy đỡ Cẩm Phong đến trước bàn ăn, lại vội kêu Tố Tâm và Tố Vấn nếm thử: “Hai cô thử xem, đồ ăn âm ấm nếu không ổn thì kêu phòng bếp làm món khác dâng lên.”

“Chẳng hề gì, không cần phải thử, cứ vậy ăn thôi.” Cẩm Phong cười gượng.

“Thế sao được, nếu nhị nương có mệnh hệ nào, nhị lang lột da ta mất.” Sùng Huy nhăn mặt, tự mình gắp đũa nếm thử, uống ngụm canh ăn muỗng cháo rồi múc nửa chén cháo cho Cẩm Phong, hắn nói: “Cháo được lắm, độ ấm rất vừa, nhị nương nếm thử xem.” Sùng Huy vừa nói vừa sai Ngân Hạnh và Thúy Kiều làm lại canh cá vì món đó nguội rồi, hơi tanh. Hắn lại gắp một đuôi nai ngâm bã rượu, một đũa thịt ba ba chua ngọt đặt vào dĩa trước mặt Cẩm Phong để chàng thưởng thức, miệng nói: “Lúc rảnh ta có học y, nghe nói đồ ăn bổ còn tốt hơn thuốc bổ. Nhị nương bệnh từ trong thai, có lẽ đồ ăn bổ càng có tác dụng hơn.”

“Đúng là đứa bé ngoan.” Phương Khương thị khen ngợi, khẽ lau khóe mắt.

Lâm Nhữ cười cười, trong lòng cũng thầm cảm khái, không ngờ đến Sùng Huy với Cẩm Phong lại hợp ý nhau đến vậy. Sau này hắn rảnh đến chơi với Cẩm Phong, chàng cũng không thấy chán nữa. Thật tốt.

Đêm nay Cẩm Phong ăn một chén cháo, uống một chén canh, cũng ăn không ít đồ mặn.

Phương Khương thị vui đến mức cười không khép miệng, Lâm Nhữ cũng thoải mái hơn nhiều, ánh mắt khi nhìn Sùng Huy lấp lánh nét cười. Sùng Huy thấy nàng vui vẻ, cái đuôi vô hình vểnh lên thật cao, phấn khởi đề nghị mang Cẩm Phong đến phường quạt dạo chơi.

“Không được.” Phương Khương thị và Lâm Nhữ cùng lên tiếng phản đối. Lâm Nhữ cười nói: “Phường quạt quá xa, đi mấy bước trong sân tiêu cơm là được rồi.”

“Ta thấy nhị nương đi lại thật nhiều mới tốt cho sức khỏe. Mọi người chớ nhốt nhị nương trong phòng mãi.” Sùng Huy chớp đôi mắt trong trẻo, tỏ vẻ không phục.

Lâm Nhữ nhìn dáng vẻ Cẩm Phong thầm muốn được ra ngoài, có hơi chần chừ.

“Không được! Vậy không được!” Phương Khương thị phản đối liên tục, thấy Lâm Nhữ có hơi động lòng, vội đẩy nàng: “Con mới về từ nơi khác, hẳn cũng mệt rồi, mau đưa Sùng Huy về nghỉ ngơi.”

Lâm Nhữ còn muốn hỏi Phương Khương thị có phải nghe tin vàng đã đoạt về được từ chỗ Tạ phu nhân nhưng không được rồi. Trên đường về nhà đài Sấu Thạch, Lâm Nhữ không nhịn được oán trách Sùng Huy.

“Ta sai rồi.” Sùng Huy nhận lỗi, phản tỉnh (1) sâu sắc, âm thầm dùng roi quất mình từ ngoài vào trong. Vóc người tao nhã thẳng tắp, cao hơn Lâm Nhữ gần một cái đầu, ôm cánh tay lại cọ má, làm nũng rất điêu luyện.

(1) Tự kiểm tra tư tưởng và hành động của mình trước đó để nhận ra lỗi lầm, từ đó biết mà phòng tránh.

Câu than phiền dâng đến cổ họng Lâm Nhữ lại gượng nén xuống. Nàng đẩy tay hắn ra, thưởng cho hắn gương mặt vui vẻ: “Giục ngựa cả ngày cũng mệt rồi, sao không về nghỉ ngơi trước lại ghé thăm Phong nương.”

Sùng Huy được nàng quan tâm nhất thời vui vẻ ra mặt, mới bị đẩy ra lại nhào đến, không hề tự giác, hớn hở vui mừng nói: “Không mệt. Nàng thương nhị nương thì tất nhiên ta cũng phải thương.”

Lâm Nhữ cười một tiếng khen ngợi hắn.

Sùng Huy nói tiếp: “Ta muốn lấy lòng phu nhân với nhị nương. Sau này nàng trêu chọc hồ ly tinh ở bên ngoài không cần ta nữa. Ta sẽ đi tìm phu nhân với nhị nương, bảo bọn họ làm chủ cho ta.”

Lời nói kinh người, không thốt ra thì thôi, một khi đã nói phải chấn động đến trời.

Lâm Nhữ tất nhiên biết cái ngốc nghếch tức giận của hắn khác với người thường, nhưng vẫn bị bất ngờ, cả người vừa tê tái vừa giòn giã. Nàng nhìn quanh, không có ai đi theo, mất thể diện không ai biết, là may mắn trong bất hạnh.

Sùng Huy nói xong rồi, cảm thấy mình thật thông minh, huênh hoang muốn giương cánh xòe đuôi, khóe miệng ngoác đến tai. Cả người đều tản ra bầu không khí sung sướng.

Lâm Nhữ vô cùng bất đắc dĩ, muốn cảnh cáo hắn. Mấy lời này người thường không ai thẳng thừng như hắn. Sùng Huy lại nói ra như ăn cơm uống nước, u mê mơ hồ, không thể dạy bảo được, kiềm nén đến mức tâm can khó chịu.

“Nàng còn muốn nói gì với phu nhân?” Sùng Huy cười cả buổi rồi hỏi.

Lâm Nhữ bực dọc kể lại đơn giản nguyên nhân hậu quả chuyện xảy ra ở sảnh nghị sự. Nàng mới nói xong, Sùng Huy đã lập tức tiếp lời: “Nàng muốn hỏi có phải phu nhân nghe tin từ chỗ… Tạ phu nhân đúng không?”

Hắn nói ba chữ Tạ phu nhân có hơi khó khăn, tâm tư của Lâm Nhữ chỉ để ý chỗ nhạy bén của hắn, khen ngợi không ngừng, không để ý ở chỗ này.

Kẻ ngốc không ngốc chút nào, vô cùng tinh ý.

“Chúng ta không cần hỏi phu nhân cũng có thể biết được, hơn nữa có thể thử dò xét Tạ phu nhân, xem thử bà ta nói lại tin này cho phu nhân có dụng ý gì khác hay không.” Sùng Huy trầm ngâm nói.

“Trực tiếp hỏi Tạ phu nhân sao?” Lâm Nhữ kinh ngạc.

“Phải, hỏi trực tiếp tốt hơn nhiều. Thứ nhất, nếu trong lòng Tạ phu nhân mang ý xấu, sẽ có tác dụng cảnh cáo. Thứ hai, chuyện Hà đại lang đoạt về vàng bị lừa gạt, ở nhà họ Phương chỉ có Cảnh Thiên, Thần Dương và Phương Kính biết, nhưng người xúi giục sau màn cũng biết. Nếu tự đi hỏi, có thể âm thầm quan sát, xem thử Tạ phu nhân có phải người giật dây hay ngầm trao đổi tin tức với người đó không. Vả lại cũng tránh phu nhân mích lòng nàng, cho rằng nàng can thiệp tự do của phu nhân, ngay cả việc phu nhân qua lại với ai nói những gì cũng bị tra hỏi.”

“Cũng phải.” Lâm Nhữ vỗ tay khen ngợi nói: “Chọn ngày không bằng chính hôm nay. Tối nay đi liền đi. Vừa khéo chúng ta mới về từ nơi khác, lục trong phòng kho ít quà vùng khác, lấy danh đưa lễ. Huynh đi với ta.”

Truyện convert hay : Khác Loại Bảo Tiêu: Mỹ Nữ Tổng Tài Yêu Ta

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 135: Lời Nói Kinh Người