Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 133: Lên Tiếng Bất Bình

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 133: Lên Tiếng Bất Bình


Chương 133 : Lên tiếng bất bình

Nỗi đau trong tiếng khóc khiến những người khác không tự chủ được mà đau lòng theo. Mọi người đồng loạt quỳ xuống. Ban đầu chỉ là tiếng khóc nghẹn ngào nho nhỏ, không lâu sau đã rung chuyển trời đất, đau thương tuyệt vọng đẩy lùi ánh sáng. Phòng khách tuy sáng rõ nhưng vẫn tối tăm, ngày đêm không còn ánh sáng. Yêu ma quỷ quái từng bước ép sát đến gần. Con đường phía trước bao phủ sương mù dày đặc, không tìm được phương hướng, cũng không dám mở mắt, không dám nhìn xung quanh, chỉ biết khóc cùng Lâm Nhữ.

Một lúc sau, tiếng khóc của Lâm Nhữ nhỏ dần, mọi người mới nén lại tiếng thút thít.

Liễu thị đứng thẳng, không được xem kịch hay mà một bụng lửa giận không có chỗ rải, cao giọng nói the thé: “Nhị lang thật biết diễn trò, lẽ nào không nỡ trừng trị biểu ca của mình sao?”

Lâm Nhữ vội lau mặt, ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ bừng như kiếm sắc đâm thẳng vào bà.

Liễu thị run lên, lời chế giễu phía sau nghẹn ở cổ họng.

Lâm Nhữ đứng dậy, vén áo bào, quỳ xuống trước Phương Khương thị: “Chuyện này đều trách con, do con không cho biểu ca nói với mẫu thân. Vàng của mẫu thân đã bị con dùng vào việc công.”

“Hả?” Rất nhiều giọng nói sợ hãi thốt lên.

Uyển Sơ và Cảnh Sơ không ngờ Lâm Nhữ lại đặt chuyện này lên người nàng.

Hà Lịch chẳng ngờ Lâm Nhữ lại tin tưởng hắn vô điều kiện, không hỏi hay bắt bẻ điều gì để giữ thể diện cho hắn.

Phương Khương thị sợ run người, che miệng ngơ ngác nhìn Lâm Nhữ.

“Chuyện này nói ra rất dài dòng, vốn không nên công khai ra. Mọi người cũng biết rồi, ta sẽ không che giấu nữa.” Lâm Nhữ đứng dậy, mặt hướng về mọi người, giọng nói ung dung, kể lại tóm tắt quạt hợp hoan trong tay các người buôn khắp nơi bị mốc, nhà họ Phương suýt chút nữa đã bị lật đổ: “Lúc đầu không tra ra nguyên nhân, nhà họ Phương phải gánh trách nhiệm, chỉ có thể đền tiền cho các người buôn. Gia nghiệp nhà họ Phương rất lớn, xoay sở tám nghìn một vạn lượng vàng để bồi thường không quá khó, nhưng trong một lúc không dễ gom được số tiền như vậy. Ta bèn kêu biểu ca đưa vàng đoạt về được cho ta mượn dùng tạm, gia tộc làm quạt đứng đầu mà gom tiền phải dùng đến tiền riêng của chủ mẫu, nói ra quá mất mặt, nên ta dặn biểu ca chớ nói với ai. Đều do con lo liệu không chu toàn, mẫu thân hãy trách phạt con.”

Dứt lời, nàng nhìn Phương Khương thị, lại vén bào quỳ xuống.

“Chớ quỳ!” Phương Khương thị vội ngăn Lâm Nhữ lại, nhìn Hà Lịch ở một bên, vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, khàn giọng nói: “Là do di mẫu sốt ruột, Lịch lang chớ để trong lòng.”

“Di mẫu là trưởng bối, là di mẫu ruột của cháu. Muốn đánh muốn mắng cháu không dám nói lời nào. Nếu chút chuyện này cũng bận lòng thì cháu đúng là không biết phải trái rồi.” Hà Lịch cười nói, quỳ xuống, dập đầu với Phương Khương thị: “Vừa rồi cháu không nói thật khiến di mẫu tức giận. Cháu xin được nhận lỗi với di mẫu.”

“Mau đứng dậy đi, đứa nhỏ này!” Phương Khương thị đang đỡ Lâm Nhữ cũng vội đỡ hắn.

Lâm Nhữ cười cười, nghiêng đầu dựa bả vai Phương Khương thị: “Mẫu thân đau lòng vì biểu ca không đau lòng vì con, con ghen tị.”

“Ngốc này, con là con ta, tất nhiên mẫu thân cũng đau lòng con rồi.” Phương Khương thị rơi nước mắt nói.

Mây đen tan hết, mặt trời rực rỡ rọi từ trên cao.

Phương Hiếu vui vẻ ra mặt, đến gần, đôi mắt già nua ngấn nước, giọng nói xin phép vang dội: “Phu nhân, nhị lang, mọi chuyện đã ổn rồi đúng không? Để mọi người giải tán về hầu hạ được chưa?”

“Không sao cả rồi.” Phương Khương thị hơi đỏ mặt nhìn Lâm Nhữ.

Lâm Nhữ lắc đầu, hỏi Hà Lịch: “Biểu ca có việc cần căn dặn không?”

Hà Lịch khẽ ho khan, biết câu hỏi này của Lâm Nhữ là trao quyền dạy dỗ lập uy cho hắn. Miệng lưỡi của Hà Lịch không khéo, liếc mắt nhìn hạ nhân, hắn hít một hơi sâu, lớn tiếng nói: “Mọi người làm việc hết lòng, nhị lang sẽ không bạc đãi ai.”

“Dạ, tuân theo lời Hà đại lang dạy bảo.” Mọi người đồng thanh, nối đuôi nhau lui ra.

Chỉ vậy là xong?

Liễu thị không cam lòng, cười gượng, nói lời quái gở: “Ôi chao, đúng là một màn kịch hay. Phu nhân à, một nhà di mẫu cháu ngoại của tỷ đều hòa hảo rồi, vậy danh tiếng Khởi nương của muội phải làm sao đây?”

Liên quan gì đến Phương Tú Khởi? Lâm Nhữ nhìn Hà Lịch.

Gương mặt Hà Lịch đỏ bừng, không biết nói thế nào.

“Đều là hiểu lầm.” Uyển Sơ và Cảnh Sơ vội vàng tiến lên nói rõ.

Lâm Nhữ không ngờ còn có chuyện này, lạnh lùng trừng Liễu thị, lạnh giọng nói: “Là do ta căn dặn, Khởi nương trong sạch, mong Liễu di nương ăn nói cho cẩn thận.”

Liễu thị im miệng, nghẹn một hơi rồi nói: “Kêu ta ăn nói cẩn thận làm gì? Là tỷ tỷ kêu ta dạy dỗ Khởi nương trước mặt mọi người.”

“Hiểu lầm cả. Lịch lang căn dặn Phương Thịnh xem xét đồ sứ ở các nơi Đại Đường, muốn giúp Phong lang làm ăn. Ta thấy nó để tâm như vậy, cho rằng nó… có lòng với Khởi nương.” Phương Khương thị lúng túng.

“Giám định đồ sứ?” Liễu thị ngây người.

Phương Du Phong không muốn dính líu đến chuyện trong nhà, gã đi ra ngoài, đến cửa sảnh nghe vậy liền dừng chân quay lại.

Lâm Nhữ than thở, ngoắc Phương Du Phong đến gần, ôn tồn nói: “Huynh trưởng không có hứng thú với chuyện phường quạt. Đệ muốn huynh làm chuyện bản thân yêu thích. Nghe nói huynh cất giữ không ít đồ sứ nên kêu biểu ca phái người đi nghe ngóng các nơi.” Vừa rồi Phương Thịnh cũng ở trong đám người, mới lui ra ngoài sảnh. Nàng cất giọng gọi Phương Thịnh vào lại, hỏi: “Lần này dạo qua các nơi, ngươi có đề xuất gì?”

“Đều ghi lại cả rồi. Một là mở phường sứ do nhà mình sản xuất. Hai là nhập hàng số lượng lớn từ các phường sứ bán lại cho các hộ nhỏ ở quận huyện. Ba là chọn đồ sứ tinh phẩm, chỉ bán cho các nhà giàu có. Bốn là thu gom giám định, mời người lành nghề với hàng tinh phẩm, thỉnh thoáng bán vài món chất lượng tốt, làm ăn được cũng có thể kiếm tiền.” Phương Thịnh lấy trong túi tay áo ra một quyển sổ rất dày đưa cho Lâm Nhữ.

Lâm Nhữ nhận lấy, phất tay cho Phương Thịnh lui xuống, đưa sổ cho Phương Du Phong: “Đại huynh nhìn thử xem, nếu như muốn làm ăn, cần người hay cần tiền cứ nói với biểu ca, biểu ca sẽ sắp xếp cho huynh.”

Phương Du Phong nhận lấy, hốc mắt đỏ bừng, lẩm bẩm: “Nhữ lang!”

Lâm Nhữ vỗ bả vai Phương Du Phong, cười nói: “Huynh xem thử thấy thích thì làm. Còn nếu không thích, đệ sẽ giúp huynh tìm chuyện huynh thích để làm.”

Liễu thị đứng ngây như phỗng, cau mày suy nghĩ, đột ngột cao giọng nói: “Phường quạt là sản nghiệp nhà họ Phương, có một phần của Phong lang. Ngươi muốn đá Phong lang ra khỏi phường quạt, sau đó đá luôn ra khỏi sản nghiệp nhà họ Phương à, không có cửa đâu!”

Tay Lâm Nhữ vẫn khoác lên bả vai Phương Du Phong, nghiêng đầu nhìn Liễu thị, khóe miệng nhếch lên, muốn cười nhưng không cười.

Ánh mắt khinh bỉ từ trên cao nhìn xuống không hề che giấu, ý muốn nói: “Muốn đá hay không là ý của ta. Bà không thể chi phối được. Nếu ta muốn đá thật thì bà làm được gì.”

Nàng không phủ nhận, cũng không giải thích gì với Liễu thị.

Gương mặt Liễu thị đỏ bừng, nóng hừng hực như bén lửa.

“Mẫu thân, người bớt tranh cãi chút đi.” Phương Du Phong kêu to, cất quyển sổ vào ngực thật cẩn thận, tiến lên lôi Liễu thị ra ngoài.

Tiếng nói kháy của Liễu thị càng lúc càng xa.

Hạ nhân đều đã lui hết, chẳng biết Cảnh Sơ cũng đi từ bao giờ. Giờ trong sảnh chỉ còn mấy người hầu hạ bên Phương Khương thị và Uyển Sơ.

Tuy mọi chuyện đã giải quyết êm đẹp, nhưng vì Lâm Nhữ đã khóc nên dù mặt mũi của Hà Lịch đã cứu vãn được, Uyển Sơ vẫn rất tức giận. Uyển Sơ đến gần, không thể nhịn được cáu gắt nói: “Phu nhân đã có bất mãn với Hà đại lang, cháu ngoại ruột của ngài. Đáng lẽ nên âm thầm hỏi trước, sao lại có thể gióng trống khua chiêng trước mặt mọi người làm mất mặt Hà đại lang.”

“Chuyện này không phải do hiểu lầm sao?” Phương Khương thị hơi ngượng ngùng nên quên việc Uyển Sơ đang vượt quyền mình.

“Hiểu lầm?” Lâm Nhữ cười khổ một tiếng, xoa trán, đau lòng nói: “Số vàng của mẫu thân con không hề dùng vào của công. Con cũng không biết biểu ca dùng vào việc gì. Nhưng con biết, biểu ca làm gì đi nữa đều vì muốn tốt cho nhà họ Phương. Mẫu thân nhìn huynh ấy trưởng thành, huynh ấy là người thế nào mẫu thân không biết rõ ư? Sao có thể vì chút chuyện nhỏ mà khiến huynh ấy mất mặt trước bao nhiêu người như vậy?”

Phương Khương thị cứng đờ, ngây người, gương mặt lúc đỏ lúc trắng, hồi lâu sau hỏi: “Thế không phải con dùng tiền vào việc công à, vậy vàng của mẫu thân đi đâu rồi?”

“Dạ, ở đây.” Cảnh Sơ từ bên ngoài sảnh bước vào, mím chặt môi.

Uyển Sơ giật lấy khế ước mua bán nhà, dùng sức quăng lên bàn, cắn răng nói; “Tuy nói dùng vốn riêng của phu nhân mua cửa hàng cho nhị nương không xem là tiền vào của công, nhưng tự phu nhân làm đã đành, Hà đại lang là đại quản sự trong phủ, ngấm ngầm tiến hành, nếu nói ra trong tình cảnh vừa rồi, mọi người sẽ cho rằng Hà đại lang quá thiên vị nhà trên núi Trừng Y, kế tiếp sẽ hoài nghi nhị lang bất công. Phu nhân, tuy ngài không xem Hà đại lang là cháu ruột của mình, nhưng lúc nào Hà đại lang cũng suy nghĩ cho ngài là di mẫu của Hà đại lang.”

Ba chữ Phương Cẩm Phong trên khế ước mua bán nhà rất dễ thấy. Phương Khương thị quét mắt qua nhìn một lần, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt lóe lên, không dám đối diện với Hà Lịch.

Lâm Nhữ ôm một bụng giận dữ lại không thể phát tác, kiềm nén rất khó chịu.

“Hà đại lang muốn bố trí sản nghiệp cho nhị nương nhưng lại giao khế ước cho nô tỳ với Cảnh Sơ giữ. Nô tỳ cả gan suy đoán. Số vàng này phu nhân đã cho Hà nhị lang, nếu đòi lại được, theo lý phải trả lại cho Hà nhị lang. Nhưng nếu tiền này trao cho Hà nhị lang, kiểu gì cũng đem đi biếu không cho người khác hay lại gây ra chuyện gì đó, tất nhiên không thể trả cho y được. Nếu đưa cho phu nhân, Hà nhị lang nghe nói, sẽ xúi di phu nhân đến đòi, vậy phu nhân có cho hay không? Vì thế Hà đại lang lấy tiền này mua nhà đất của nhị nương. Nô tỳ đoán khế ước mua bán nhà này, Hà đại lang cũng từng muốn đưa cho nhị nương, nhưng nếu nhị nương nhận rồi, liệu có nên nói cho phu nhân hay không? Nếu nhị nương nói lại, phu nhân biết rõ tiền đã cho Hà nhị lang rồi thì phải trả cho y, mặt mũi cũng sẽ có phần khó xử đúng không? Nếu nhị nương không nói lại với phu nhân, há chẳng phải mẫu thân không thân thiết với nhau rồi? Nếu khế ước mua bán nhà giao lại cho phu nhân, ngài sẽ không bằng lòng Hà đại lang lẻn mang tiền ra ngoài. Hà đại lang có lòng đến vậy, phu nhân lại không chịu thông cảm cho ngài ấy…” Uyển Sơ nghẹn ngào.

Miệng mồm Uyển Sơ lanh lợi, nói lý đến mức Phương Khương thị càng thêm xấu hổ, không biết mặt mũi để ở đâu.

Lúc Uyển Sơ nói, mấy lần Hà Lịch muốn ngắt lời nàng nhưng Lâm Nhữ liếc mắt cản hắn lại.

Tính tình của Hà Lịch phúc hậu, cảm ân tình năm đó nhà họ Phương thu nhận ba người mẫu tử nhà hắn, không muốn làm mất mặt Phương Khương thị. Phương Khương thị lại không thèm tính toán thay hắn, lần này nhất định phải khiến Phương Khương thị nhận dạy bảo sâu sắc, về sau không làm việc lỗ mãng nữa.

“Hôm nay phu nhân làm mất mặt Hà đại lang trước mặt mọi người, chắc Hà đại lang không ở nổi nhà họ Phương nữa. Tuy nói nhà họ Phương đã nuôi dưỡng ngài ấy mười mấy năm, nhưng ngài ấy cũng đã làm việc cho nhà họ Phương bao nhiêu năm, ân tình vẫn còn đó. Nếu ngài ấy muốn rời đi, lão gia mới qua đời không lâu, nhị lang không có sự giúp đỡ của Hà đại lang, một mình chống chọi, sức một người có thể làm được gì, làm sao cho phải?” Uyển Sơ nói tiếp.

Huyết sắc trên gương mặt Phương Khương thị tiêu tan hết, sắc mặt đỏ bừng hóa tái nhợt, vội nói: “Lịch lang, cháu muốn rời đi sao?”

“Cháu…” Hà Lịch vừa há miệng, Lâm Nhữ đã thầm gọi “biểu ca”, chặn hai chữ “không đi” của hắn lại. Nàng cầm chặt tay Hà Lịch: “Biểu ca, huynh không được đi. Nếu huynh đi rồi, một mình đệ biết làm thế sao?”

Nàng vừa nói, vừa giấu Phương Khương thị nháy mắt với Hà Lịch.

Đôi bàn tay nàng trắng nõn mịn màng như đồ sứ thượng hạng của Nhạc Châu, đặt trên tay hắn vô cùng mềm mại ấm áp. Đầu óc của Hà Lịch trống rỗng, mọi chuyện đều vượt xa các giác quan của hắn, trong mắt trong lòng hắn chỉ có đôi tay này, kinh ngạc không nói được gì.

Truyện convert hay : Tiềm Long

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 133: Lên Tiếng Bất Bình