Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 130: Bạc Tình Phụ Nghĩa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 130: Bạc Tình Phụ Nghĩa


Chương 130 : Bạc tình phụ nghĩa

"Triệu đương gia không muốn lừa gạt Thư Nhan cô nương, Nhữ vô cùng bội phục. Nhữ không yêu cầu đích thân Triệu đương gia diễn xuất.” Lâm Nhữ nhìn quanh, xem ra đều là tâm phúc của Triệu Ngô Hàng, nên cũng không nói bóng gió mà thẳng thắn. Việc nàng viện trợ cửa hiệu Triệu thị tạm thời không lộ ra ngoài, Triệu Ngô Hàng cũng tránh mặt Thư Nhan. Thư Nhan sai người đến tìm chỉ nói y đang mượn rượu giải sầu, để cho thủ hạ báo lại. Triệu thị vốn đang chìm trong nguy cơ, giờ lại đắc tội nhà họ Phương ở Nhuận Châu, phải bồi thường một số tiền lớn, e là khó mà gánh nổi.

Dù sao mấy ngày này cũng phải chờ phía Nhuận Châu xoay tiền, cũng chẳng thể trả tiền cho phía các nhà buôn quạt để loại bỏ những lời đồn. Kéo dài qua vài hôm, nếu bên Thư Nhan vẫn nặng tình không hối hận, sau khi nguy cơ được giải trừ liền có thể vui mừng đón nàng ta vào cửa.

“Phương nhị lang nói rất đúng!” Lâm Nhữ nói xong, một đám quản sự là thủ hạ của Triệu Ngô Hàng lớn tiếng khen ngợi. Tên quản sự trước đó đã nhìn Lâm Nhữ với ánh mắt lóe lên tia nhìn ác độc giờ lại hét lên lớn nhất.

Triệu Ngô Hàng do dự, trong mắt không ngừng đấu tranh.

“Triệu đương gia, ngài không nghĩ cho bản thân thì phải nghĩ cho Thư Nhan cô nương.” Lâm Nhữ nhấp ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Triệu phu nhân đã cùng ngài bước qua gian khổ, nay lại nhận về cái kết ly hôn, chưa chắc thủ hạ của ngài không có lòng bất bình. Nếu Thư Nhan cô nương không ngại Triệu đương gia nghèo khó, bằng lòng xiêm áo sờn cơm đạm bạc ở cạnh Triệu đương gia, Triệu đương gia cũng có thể giúp nàng ấy được lòng mọi người đúng không?”

Triệu Ngô Hàng ngớ người, thở dài nói: “Phương nhị lang ăn nói khéo léo, ta không có lời nào đáp trả.”

Việc dò xét Thư Nhan không cần phải chờ mấy ngày. Giờ Thân hôm sau, vị quản sự với ánh mắt lộ tia nhìn hung dữ đó – Triệu Quý – vội vã đến khách xá tìm Lâm Nhữ, khen ngợi nàng đưa ra kế hay khiến hồ ly tinh hiện nguyên hình.

Thư Nhan đã đi theo một người buôn giàu có khác ở thành Hàng Châu là Đổng Thiếu Nhạc, tiền chuộc người chỉ cần một nghìn lượng vàng.

“Cô ta nói thật êm tai rằng không nỡ nhìn lão gia nhà tôi vì cô ta mà tan cửa nát nhà, nhưng ai mà chẳng biết cô ta chê lão gia nhà tôi không có tiền. Lúc trước tiền chuộc từ một nghìn lượng tăng lên năm nghìn lượng, chắc hẳn cũng vì thấy phu nhân nhà ta đã đòi lấy nửa gia sản, không muốn ở cạnh lão gia nhà ta nên cố ý làm khó.” Triệu Quý tức giận nói.

Kết cục này nằm trong dự đoán của Lâm Nhữ, mỉm cười không để trong lòng, chỉ hỏi: “Giờ Triệu đương gia thế nào?”

“Tâm trạng của lão gia rất tệ, ngài ấy thực lòng yêu thương ả hồ ly tinh kia.” Nụ cười trên mặt Triệu Quý tắt ngóm.

“Ngươi về chớ khuyên bảo, cứ để Triệu đương gia uống rượu. Tìm nhiều người rêu rao bên ngoài rằng cửa hiệu Triệu thị giờ đang ngã vào bùn lầy không đứng dậy nổi, các cửa hiệu đang đòi tiền thiếu không thể trả. Đừng nói chuyện nhà họ Phương đã viện trợ cho Triệu thị.” Lâm Nhữ dặn dò.

“Hở?” Triệu Quý trố mắt nói: “Không phải thử ả hồ ly tinh kia sao? Ả lộ cái đuôi hồ ly ra rồi sao vẫn nói như vậy? Bên ngoài biết bao kẻ trong nghề đang đỏ mắt muốn đạp Triệu thị.”

“Ngươi cứ làm theo lời ta dặn.” Lâm Nhữ cười nói.

Triệu Quý gãi đầu, vô cùng kính phục Lâm Nhữ nên tuân lệnh rời đi.

“Sao phải làm thế vậy nhị lang?” Phương Thành không hiểu.

Lâm Nhữ chỉ cười không nói gì.

Chân mày Sùng Huy nhíu chặt, một lúc sau tự nói như lẩm bẩm: “Bức thư sáng nay nàng đến gác Thiên Cơ dùng bồ câu gửi cho Hà đại lang vốn không kêu huynh ấy xoay tiền đúng không?”

“Không kêu Hà đại lang xoay tiền? Nhưng ngài đã đồng ý với Triệu đương gia sẽ giúp Triệu thị giải quyến khốn khó.” Phương Thành kêu lên sợ hãi, buông tay đi tới đi lui, bất an nói: “Trên thương trường há có thể không giữ lời hứa, việc này ảnh hưởng đến uy tín nhà họ Phương đó.”

Lâm Nhữ cười cười, liếc nhìn Sùng Huy: “Nàng nghĩ ra rồi sao? Nói nghe thử xem.”

Sùng Huy phùng mang trợn má, không cam lòng mà nói ra: “Nhị lang đang chờ Triệu phu nhân ra tay giúp tên họ Triệu đó.”

“Chẳng phải họ ly hôn rồi sao?” Phương Thành không hiểu.

“Chờ đó đi.” Sùng Huy lười nhác nói, ánh mắt híp lại ai oán nhìn Lâm Nhữ, cứ như Lâm Nhữ chính là kẻ bội bạc tình nghĩa giống Triệu Ngô Hàng.

Lâm Nhữ suýt chút nữa đã bật cười, nhớ đến Triệu phu nhân, tâm trạng của nàng chùng xuống, không cười nổi.

Cô nương si tình hán tử phụ bạc. Nếu Triệu phu nhân như nàng suy nghĩ sẽ ra tay giúp đỡ Triệu Ngô Hàng, cũng không biết nên vui mừng hay nên cảm thấy bi ai.

Triệu phu nhân cùng Triệu Ngô Hàng đã kết hôn mười ba năm, sinh một trai hai gái. Lần này Triệu Ngô Hàng muốn nạp thiếp, Triệu phu nhân không còn đường cứu vãn nên mới nói chuyện ly hôn trong yên bình. Mặt khác của oán hận sâu sắc là tình yêu tha thiết. Lâm Nhữ đoán, Thư Nhan cô nương đi theo Đổng Thiếu Nhạc, Triệu phu nhân sẽ không đành lòng nhìn mười mấy năm cố gắng của Triệu Ngô Hàng trôi theo nước chảy, sẽ ra tay trợ giúp.

Mỗi ngày Triệu Quý chạy hai ba bận đến khách xá, xem Lâm Nhữ như Phật tổ phổ độ chúng sinh cứu khổ cứu nạn, kể lại từng hành động của Triệu Ngô Hàng và tình hình của Triệu thị báo cho Lâm Nhữ. Hai ba ngày đầu lo lắng vô cùng sợ bao nhiêu kẻ sẽ giẫm đạp Triệu thị, Triệu thị không vực dậy nổi nữa. Về sau thấy Lâm Nhữ bình tĩnh ung dung nên Triệu Quý cũng trấn định.

Lại qua bảy ngày, Triệu phu nhân đột ngột ngỏ lời, bằng lòng giúp Triệu Ngô Hàng vượt qua ải khó khăn này.

Khắp Triệu thị mừng rỡ khôn xiết. Triệu Ngô Hàng cũng tỉnh lại từ cơn say. Theo lời Triệu Quý kể, y ôm lấy Triệu phu nhân khóc lớn, cầu xin Triệu phu nhân tái hợp với y, cũng thề cả đời này sẽ không phụ bạc nữa.

“Nói thật xuôi tai, ai biết được sau này còn bị hồ ly tinh làm mê mẩn nữa hay không.” Sùng Huy cắn răng nghiến lợi nói, vô cùng khinh thường.

“Chuyện đời khó đoán, ai mà biết được.” Lâm Nhữ cười cười, giả bộ không nhận ra Sùng Huy đang tố cáo chính mình.

Phụ tình phụ nghĩa! Cái đồ bạc bẽo!

Mấy hôm nay Sùng Huy viết tám chữ này trên mặt, nỗi ai oán đó của hắn khiến một Phương Thành thiếu nhạy bén cũng phác giác. Phương Thành cảm nhận được sâu sắc là do bản thân thường tìm Lâm Nhữ hỏi thăm, quấy rầy bọn họ thân thiết, tội nghiệt nặng nề, có chút không dám vào phòng Lâm Nhữ.

Nguy cơ của cửa hàng Triệu thị đã được loại bỏ, không cần nhà họ Phương viện trợ nữa. Triệu Ngô Hàng vô cùng cảm kích với nghĩa cử tương trợ cao đẹp giúp người trong cơn khốn khó của Lâm Nhữ, tặng một trăm lượng vàng làm quà cám ơn, cũng chủ động đề xuất đi cùng với Lâm Nhữ đến những châu quận có quạt hợp hoan bị mốc, giúp Lâm Nhữ giải quyết vấn đề.

Triệu thị làm ăn rất lớn, có y hỗ trợ tất nhiên tốt đẹp vô cùng.

Đoàn người ghé những châu quận khác, đánh đâu thắng đó, trong vòng nửa tháng đã giải quyết hết vấn đề ở các nơi.

Dưới đề nghị của Triệu Ngô Hàng, các người buôn quạt còn đoàn kết lại nói lời thanh minh nguyên nhân xảy ra sự cố lần này và kết quả điều tra hướng về các người buôn ở khắp Đại Đường.

Uy tín của nhà họ Phương không bị tổn hại mà còn đạt đới đỉnh cao chưa từng có.

Hành trình hơn ba nghìn dặm trải qua hai tháng, không có phụ thân dựa dẫm, chỉ dựa vào bản thân giải quyết nguy cơ to lớn có thể lật đổ nhà họ Phương, Lâm Nhữ hớn hở, mang Sùng Huy cùng Phương Thành về thành Nhuận Châu, dọc đường đi giục ngựa chạy vù vù, nhanh nhẹn dũng mãnh như thanh kiếm sắc bén.

Bên này gặp sự cố gây hoảng sợ nhưng không nguy hiểm, mọi việc đều được như ý, nhưng phía nhà họ Phương trong thành Nhuận Châu an ổn được một lúc lại nổi lên sóng gió.

Liễu thị trai giới ở am Hội Liên hết tháng thì về phủ, nghe nói Phương Hương Văn đã đưa Hà Dư ra khỏi Phương phủ, giờ làm ầm lên, mắng Phương Khương thị mưu tính con gái mình, giao nàng cho họ hàng nghèo khổ hai bàn tay trắng.

Phương Khương thị nổi giận một bụng, Cẩm Phong có níu bà cũng không được. Bà đến nhà họ Tạ tìm Tạ phu nhân kể lể, vô tình nghe Tạ phu nhân nói, Hà Dư không xảy ra án mạng, chỉ bị lừa gạt mà thôi, Hà Lịch cũng đã đòi về số tiền bị lừa. Phương Khương thị vì bức thư của Lâm Nhữ hù phường quạt nhà họ Phương có thể sụp đổ mà vừa tin vừa sợ, kế sinh nhai sẽ khó khăn nên bà phải biết chừa đường lui cho mình. Bà nghĩ cuộc sống sau này của nhà họ Phương sẽ khó khăn nên đau lòng tiền tài, muốn tìm Hà Dư dặn dò một phen kêu y về sau đừng phóng đãng nữa, bà không có tiền cho y. Bà đến phường Cát An hỏi thăm, Hà Dư với Hà Khương thị vốn không biết gì cả, trong bụng sinh nghi.

Bà không tin Hà Lịch tham ô, có điều bằng chứng chất chồng như núi, giận dữ vô cùng về phủ. Vào cửa bà gặp Phương Thịnh – người được Hà Lịch phái đi các đô thành về đồ sứ tìm hiểu tình hình vừa mới trở về.

“Nhà họ Phương làm quạt, tìm hiểu về đồ sứ làm gì?” Sắc mặt Phương Khương thị trùng xuống, bà hỏi.

Chủ mẫu đã hỏi, tất nhiên Phương Thịnh phải đáp rõ ràng: “Nghe nói đại lang hứng thú với đồ sứ, nên Hà đại lang muốn ngài ấy được phát triển về phương diện này theo sở thích.”

Sao Hà Lịch lại để tâm với người trong vườn Chí Thiện đến vậy!

Lông mày Phương Khương thị giần giật, con ngươi trở nên tối tăm, vẻ mặt khó coi.

Từ lần trước Liễu thị đến lầu Thuật Hương làm ầm lên suýt chút nữa hại chết Cẩm Phong, bà vô cùng ngứa mắt với người thiếp này của Phương Đức Thanh cùng với con cái do người thiếp này sinh ra.

Truyện convert hay : Quỷ Y Bản Sắc

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 130: Bạc Tình Phụ Nghĩa