Chương 13 : Đẹp động lòng người
"Phương nhị lang vừa nhậm chức gia chủ.” Hà Lịch nói.Lâm Nhữ tỉnh táo lại, thấy sắc mặt Hà Lịch hơi trùng xuống, có phần ngượng ngùng, hé miệng cười một tiếng, hỏi: “Nàng là Huy nương?”“Phải, thiếp tên Sùng Huy, ngài cứ gọi Sùng Huy.” Mỹ nhân lẩm nhẩm. Vừa dứt lời, hàng mi khẽ chớp, con ngươi đen láy như run lên, cúi thấp đầu, lay tay áo, khom người hành lễ.Lâm Nhữ cũng vội nghiêng người đỡ lấy mỹ nhân, cười rạng rỡ: “Mau đứng lên.” Nhìn quanh quất một chút, sau cửa lớn sơn son trước lầu một là sảnh chính, nắng ban mai vô cùng ấm áp, nàng kéo tay Sùng Huy cùng bước vào, dịu dàng nói: “Đừng phơi nắng bên ngoài, mau vào trong ngồi.”Hà Lịch trố mắt, mãi mới tỉnh táo lại, bước nhanh về phía trước đẩy cửa cho Lâm Nhữ.Cảnh trí trong vườn rất ưu nhã, kiến trúc tranh tinh xảo với hóa công. Cách bày bố cũng không hề tầm thường. Đệm lót trên bục đều là tơ gấm đẹp đẽ, hiếm có gia đình phổ thông nào dùng nổi, bàn dài bằng gỗ lim. Sau bục là bình phong nhiều cánh thêu trên bề mặt một bức sơn thủy bằng tơ gấm xanh lơ. Ráng chiều giăng giăng, non nước đậm nhạt hài hòa, núi biếc nhấp nhô, khói sóng mênh mông, khi nhìn giống như đang hòa mình vào giữa vùng non nước ấy, bên tai có tiếng nước chảy róc rách, hít hà mùi thơm mát của cỏ cây.“Cái này do thiếp phác đó.” Sùng Huy sáp lại gần Lâm Nhữ, thẹn thùng không giấu được sự đắc ý. Gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh sáng bừng lên để lộ khao khát muốn được khen ngợi.Lâm Nhữ cười phá lên, không nhịn được đưa tay xoa tóc mỹ nhân, khen ngợi: “Rất đẹp.”Sùng Huy cúi đầu khom người để Lâm Nhữ xoa thuận tay, nên nàng bỗng nhận ra Sùng Huy cao hơn nàng một cái đầu, bởi vì quần áo rộng nên đứng xa không nhận thấy.Vóc dáng của Lâm Nhữ đã là cao so với những người con gái khác, chưa thấy ai cao hơn nàng. Mà chiều cao của Sùng Huy còn trội hơn cả đàn ông nữa. Nàng nghiêng đầu nhìn Hà Lịch, hắn còn thấp hơn Sùng Huy một chút, cho nên vô cùng kinh ngạc.Nàng ngẫm ngẫm, Vy quý phi của hoàng đế Thái Tông Đại Đường cũng thân cao tám thước, nên trong số con gái cũng hẳn xuất hiện những người cao như vậy, bèn thả lỏng hơn nhiều.“Để thiếp vẽ một bức na ná như vậy cho ngài nhé?” Sùng Huy nhìn chăm chăm Lâm Nhữ. Mảng tối trong đôi mắt mỹ nhân như lay động, tựa như vầng trăng bị mây mờ che lấp.Nhịp tim của Lâm Nhữ rối loạn hơn. Sùng Huy nhìn nàng chăm chú không chớp mắt. Con ngươi trong trẻo, đuôi mắt phân minh, khóe mắt linh động thành một độ cong xinh đẹp mang theo ý cười, vô cùng lay động lòng người khiến Lâm Nhữ không kìm được mà gật đầu.“Nhữ lang, vậy không được…” Hà Lịch gọi, giọng hơi cao, sau đó liền hạ thấp xuống. “Quá thân thiết.”Không thể quá mức thân thiết với mỹ nhân trên mặt quạt, tránh cho về sau không nỡ chuốc thuốc câm.Hà Lịch chỉ nói một nửa nhưng Lâm Nhữ đủ hiểu. Bàn tay xoa trên đầu Sùng Huy tiếc nuối thu về, cười gượng với Sùng Huy: “Ta còn có việc, chỉ ghé thăm một lát rồi đi ngay.”Sùng Huy dẩu môi nhìn Lâm Nhữ, đáy mắt long lanh ánh nước, hàng mi chớp chớp, khiến cho Lâm Nhữ nhìn thấy lòng vừa đau vừa ngứa, muốn đổi ý nhưng Hà Lịch lại ở bên cạnh cao giọng: “Nhữ lang, không còn sớm nữa, nên gặp qua những mỹ nhân khác rồi trở về.”Lâm Nhữ tỉnh hồn, thẹn thùng nói: “Gọi hết để ta nhìn qua một lần.”“Cô đi gọi mấy mỹ nhân khác đến đây.” Hà Lịch ra lệnh cho Sùng Huy. Ánh mắt của Sùng Huy cứ dính chặt vào người Lâm Nhữ, một lúc lâu mới ra khỏi sảnh chính.Phòng khách như ảm đạm hẳn đi trong thoáng chốc, Lâm Nhữ thất thần nhìn cửa phòng trống trơn.Hà Lịch lắc đầu, vén áo bào ngồi xuống chiếc ghế bên trái Lâm Nhữ, nhỏ giọng: “Nhữ lang, đệ là gia chủ của họ Phương, không thể cưới nàng làm thê tử. Đừng có làm người ta ngộ nhận.”“Hả?” Lâm Nhữ há miệng, không hiểu Hà Lịch ám chỉ cái gì.Hà Lịch gõ ngón tay lên mặt bàn, vẻ mặt xoắn quýt: “Nghe nói thân thế của cô nàng Huy nương này rất tội nghiệp. Khi chúng ta thu mua những bé gái đều có phụ mẫu họ ấn dấu xác nhận trên giấy bán con cho bà dắt mối, chỉ riêng Huy nương không có dấu tay của phụ mẫu trên giấy bán. Bà dắt mối bán nàng ta là người bản xứ thành Nhuận Châu, nói là lúc bán trẻ con ở khu mối lái thì tự Huy nương muốn bán mình. Khi đó ngoài khuôn mặt thì cả người không có chỗ nào lành lặn, bầm tím khắp nơi còn bị bỏng, vết cắt ở tai vừa kết vảy cầm máu, không cho ai nhìn phía dưới của mình, khóc lóc thảm thiết, e là bị thương nặng hơn nữa. Có thể là bị thương ở vùng… bí mật…”Hà Lịch nói hơi khó khăn.Lâm Nhữ tái mặt.Tưởng tượng bộ dạng khi ấy của Sùng Huy: Vóc dáng nho nhỏ, cả người đầy vết tích ghê sợ, lỗ tai rỏ máu, run bần bật, đáng thương như chú dê non cầu bà dắt mối bán mình. Mới bốn tuổi thôi, là tuổi cái hiểu cái không, nên làm nũng trong lòng mẫu thân mà đã ép phải hiểu chuyện, vì để sống mà tìm người bán mình, tim như bị xé đứt, đau đớn vô cùng.Hà Lịch nói tiếp: “Nghe di phụ nói, những cô bé khác lúc vào vườn chí ít cũng nhớ nhà nhớ phụ mẫu mà khóc sướt mướt. Riêng Huy nương không khóc không hờn, rửa mặt điểm trang không cần người hầu hạ. Mới bốn tuổi mà như người lớn an bài ổn thỏa mọi việc, ban đêm luôn gặp ác mộng, khi tỉnh thì vẻ mặt sợ hãi, luôn khẩn cầu đừng đuổi mình đi.”“Lúc ấy có truy rõ ngọn nguồn tìm ra kẻ làm điều xấu không?” Lâm Nhữ dựng ngược lông mày, vội hỏi.“Nàng ta không chịu nói.” Hà Lịch thở dài. “Vì sợ bị đuổi đi nên không chịu nói ra lai lịch xuất thân. Còn nhỏ như vậy chắc đi không được bao xa, hẳn nhà cũng đâu đó trong thành Nhuận Châu.”“Nếu là trong thành Nhuận Châu thì rất dễ tìm, tra thử nhà ai lạc con trẻ là ra thôi.” Lâm Nhữ nói.“Di phụ nói, hồi đó không có ai báo lạc mất con, cũng không có nhà ai tìm con.”Truyện convert hay : Cuộc Đời Này Không Phụ Ngươi Tình Thâm