Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 129: Ân Huệ Đúng Dịp

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 129: Ân Huệ Đúng Dịp


Chương 129 : Ân huệ đúng dịp

Triệu Ngô Hàng mài răng qua lại. Lâm Nhữ tin chắc rằng y đang nghiến răng nghiến lợi. Lâm Nhữ không tỏ thái độ gì, an nhàn thưởng trà, không gấp gáp nóng nảy.

Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều giấu mình vào trong những đụn mây ở phía tây, ánh sáng màu đỏ au. Qua một chốc, ánh sáng nhạt dần, áng mây từ màu đỏ rực chuyển màu xám xanh nhạt nhòa, rồi đến màu xám đen.

“Lão gia!” Một tên quản sự Triệu thị đến gần Triệu Ngô Hàng, trong mắt âm thầm lóe ánh sáng nguy hiểm.

Sùng Huy nắm chặt tay, thoáng đứng trước người Lâm Nhữ.

“Đây là trà Bích Giản vùng Hạp Châu, khoảng chừng là lứa trà đầu tiên của mùa xuân, rất thơm. Nàng ngồi xuống thưởng thức một phen.” Lâm Nhữ cười nhạt kéo Sùng Huy ngồi xuống, không hề lộ vẻ lo lắng, vô cùng an nhàn. Lâm Nhữ đảo khách thành chủ, khơi lò, đun ấm nước, châm trà, bưng một ly cho Triệu Ngô Hàng, một ly cho Sùng Huy. Phương Thành ngăn Sơ Đồng ở ngoài cửa sẵn sàng đối đầu. Lâm Nhữ ngoắc Phương Thành cười nói: “Để Sơ Đồng về hầu hạ Thư Nhan cô nương, ngươi vào uống trà.”

Phương Thành luôn tôn kính Lâm Nhữ. Lời nàng nói hắn nghe theo vô điều kiện, nhìn chằm chằm Sơ Đồng một lần rồi vào trong.

Vị quản sự Triệu thị kia ngây người, ánh sáng hung ác trong mắt tản đi, giờ lại chẳng biết làm sao.

Triệu Ngô Hàng cắn răng, trừng quản sự đó, lớn tiếng nói: “Còn không mau chuẩn bị giấy mực.”

Giấy trắng mực đen, chuyện quạt hợp hoan bị mốc là do quản sự bên trong hàng quạt Triệu thị gây nên, trách nhiệm đều ở cửa hiệu Triệu thị, không liên quan đến phường quạt nhà họ Phương.

“Cảm ơn Triệu đương gia giúp đỡ!” Lâm Nhữ thổi vết mực cho khô, xếp lại cẩn thận cho vào tay áo, lúc sắp đứng dậy cáo từ thì làm như vô ý hỏi: “Nghe nói hàng vải của Triệu đương gia làm ăn rất được. Huynh trưởng của Nhữ không thích làm quạt mà muốn mở hàng vải, không biết Triệu đương gia có thời gian rảnh không? Có thể chỉ giáo chút điểm chứ?”

“Nhà họ Phương muốn chen chân vào nghề vải?” Triệu Ngô Hàng cau mày, ngồi thẳng lưng, tỏ vẻ cảnh giác.

“Không chen chân, chỉ muốn đầu tư. Nếu phù hợp thì bỏ chút vốn liếng ăn chút lợi nhuận, dài hạn hay ngắn hạn đều được.” Lâm Nhữ cười nói.

Cơ thể Triệu Ngô Hàng cứng đờ, y nhìn Lâm Nhữ chằm chằm.

Lâm Nhữ mỉm cười, thản nhiên đối mặt với y.

Đầu tiên Triệu Ngô Hàng cố không tỏ vẻ căng thẳng, dời tầm mắt đi, qua một lúc mới nhìn thẳng, cười khổ một tiếng nói: “Phương nhị lang nếu đã nhìn ra, ta cũng chỉ có thể bỏ qua thể diện mà nói thẳng. Cửa hàng của ta gần đây thiếu hụt vốn, quả thật rất cần tiền, bằng lòng góp một phần lợi tức.”

Hóa ra Triệu Ngô Hàng thích Thư Nhan, tình chàng ý thiếp thề non hẹn bể khó lòng chia cắt, không muốn để Thư Nhan tiếp tục ở lầu Xứng Tâm đón khách tiễn khách. Y muốn chuộc thân cho nàng, đường hoàng nạp làm thiếp.

Phu nhân y lại không đồng ý.

Năm xưa Triệu Ngô Hàng hai bàn tay trắng. Đôi phu thê cùng nhau làm liều mới có ngày hôm nay. Lúc ấy còn nghèo khổ, từng thề cả đời này chỉ có hai người họ. Triệu phu nhân nói, muốn Thư Nhan vào cửa trừ khi nàng không phải người nhà họ Triệu, yêu cầu ly hôn trong yên bình. Triệu Ngô Hàng đam mê Thư Nhan nên đồng ý.

Phu thê ly hôn trong yên bình, chia đôi gia tài. Triệu phu nhân không đòi sản nghiệp chỉ cần tiền. Triệu Ngô Hàng cầm cố hàng quạt lẫn hàng vải mới góp đủ nửa gia tài đưa cho Triệu phu nhân.

Tiễn thê tử tào khang (1) đi rồi, Triệu Ngô Hàng đang muốn đón người mới về, ngờ đâu chủ lầu Xứng Tâm vốn đòi tiền chuộc Thư Nhan là một nghìn lượng vàng nâng lên thành năm nghìn lượng vàng, mà các cửa hiệu bên ngoài cung ứng vải vóc cho y thấy phu thê y ly hôn trong yên bình, thê tử lấy đi nửa gia sản, y lại si mê một cô nàng thanh lâu nên lo lắng cửa hàng Triệu thị lụn bại chỉ là chuyện một sớm một chiều, dồn dập đòi tiền nợ. Triệu Ngô Hàng mẻ đầu sứt trán, ngay lúc này có kẻ truyền tin giống như Giang Sở Thao với Tần Mậu dụ dỗ y hãm hại nhà họ Phương.

(1) Thê tử tào khang là thê tử được cưới khi phu quân còn nghèo khó.

“Ta cũng chỉ vì cùng đường, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, thực sự không còn mặt mũi gặp Phương nhị lang.” Triệu Ngô Hàng xấu hổ không thôi mà nói.

“Hẳn quạt còn tồn trong kho của Triệu đương gia không phải bị mốc toàn bộ nhỉ? Tổn thất không lớn, nhìn chung cũng không phải gặp tai nạn liên tiếp.” Lâm Nhữ thở dài nói.

“Sao Phương nhị lang biết bọn ta không làm toàn bộ quạt tồn kho mốc hết?” Triệu Ngô Hàng chưa kịp mở miệng, quản sự bên người y đã kinh ngạc hỏi nàng.

“Triệu đương gia nói bản thân cùng đường, tất nhiên không thể nào trước khi nhận được bồi thường của nhà họ Phương đã bức mình vào cục diện bế tắc hoàn toàn.” Lâm Nhữ cười nói.

“Đôi mắt của Phương nhị lang sáng rực như đuốc, ta bội phục.” Triệu Ngô Hàng thở dài nói.

“Ngài sai Sơ Đồng vướng chân Phương Thành vì muốn trước khi nhà họ Phương kịp xử lý, tìm người đó để người đó bồi thường tiền cho Triệu thị đúng không?” Lâm Nhữ hỏi.

“Đúng thế!” Triệu Ngô Hàng khó xử cúi đầu: “Hôm đó ta ở cạnh Thư Nhan trong lầu Xứng Tâm, không kịp tìm ai nên không thể làm gì khác ngoài việc kêu Triệu Quý mang thuốc đến, sai Sơ Đồng ra ngoài giả bộ vô tình gặp được đưa quản sự Phương Thành đến y quán.”

“Nếu tìm một cô nàng trong khuê phòng không giống Sơ Đồng thường xuyên đi dạo bên ngoài cùng Thư Nhan, chưa chắc Nhữ đã nhìn ra rồi.” Lâm Nhữ cười nói.

Triệu Ngô Hàng xấu hổ cúi đầu: “Đây là ông trời đang trừng phạt ta.”

“Kẻ dụ ngài làm việc đã qua bao nhiêu ngày vẫn không tìm được ư?” Lâm Nhữ hỏi.

Triệu Ngô Hàng lắc đầu, thở dài chán chường.

“Thê tử cùng chung hoạn nạn với ngươi, thế mà ngươi sau khi phát tài lại thay lòng đổi dạ, thật đáng xấu hổ.” Sùng Huy giận dữ vô cùng mở miệng, kéo Lâm Nhữ: “Nhị lang, đừng đưa tiền cho y, để gia nghiệp của y lụn bại hết làm tên ăn mày.”

“Chớ có nói bậy.” Lâm Nhữ khẽ trách.

Triệu thị vốn làm ăn rất được, xuất hiện nguy cơ về tiền vốn thì chỉ cần có người viện trợ sẽ ổn định trở lại.

Đưa tay ra giúp đỡ khi Triệu Ngô Hàng khó khăn thì từ nay về sau, Triệu thị chính là đồng minh vững chắc của nhà họ Phương.

Xem ra chuyện lần này, dù Triệu Ngô Hàng không phải người quân tử thẳng thắn, nhưng cũng không phải tiểu nhân độc ác. Con người ai cũng có thể mắc sai lầm, biết sai mà sửa là tốt rồi.

Huống chi, trong lòng nàng có một cảm giác mơ hồ. Nếu cảm giác của nàng không lầm, nhà họ Phương vốn không cần bỏ tiền.

Lâm Nhữ vỗ tay Sùng Huy ý bảo hắn chớ lắm mồm. Nàng thương lượng với Triệu Ngô Hàng chuyện nhà họ Phương đầu tư.

Triệu thị có thể cầm cố được gì đều đã cầm hết đổi thành tiền đưa cho Triệu phu nhân. Giờ chẳng có gì để nhà họ Phương đầu tư vào được, tiền vốn thiếu hụt rất nhiều, không tính đến năm nghìn lượng vàng chuộc thân cho Thư Nhan thì cần ba mươi nghìn lượng vàng.

“Nhiều đến vậy!” Sùng Huy kêu lên sợ hãi, trong mắt lộ vẻ bất bình.

Lâm Nhữ thản nhiên, không để ý, chỉ nói: “Mai Nhữ sẽ viết thư nhờ gác Thiên Cơ dùng bồ câu đưa thư về Nhuận Châu để biểu ca xoay sở tiền. Sau khi Triệu đương gia nhận được tiền thì viết một tờ giấy nợ cho ta là được.”

“Đa tạ nghĩa cử cao thượng của Phương nhị lang.” Vẻ mặt Triệu Ngô Hàng thoáng chốc mừng rỡ, đứng dậy vái lạy dưới đất.

Lâm Nhữ tự tại nhận lễ của y rồi mới nâng y lên, chủ khách ngồi xuống bệ, Lâm Nhữ trầm ngâm nói: “Có lời này Nhữ không nói không được, mong Triệu đương gia nhất định nghe theo.”

“Mời Phương nhị lang chỉ giáo.” Triệu Ngô Hàng cung kính nói.

“Triệu đương gia đã đàm phán xong giá tiền chuộc với ma ma lầu Xứng Tâm. Bà ta đột ngột đổi ý thì bên trong nhất định có nguyên do. Vốn không nên nghi ngờ người yêu của Triệu đương gia. Chỉ là Nhữ cảm thấy, Triệu đương gia vì Thư Nhan cô nương mà ly hôn trong yên bình với thê tử đến mức mất hết của cải, cái giá này quá đắt. Nhữ cho rằng, Triệu đương gia vẫn nên dò xét thử Thư Nhan cô nương mới được.”

“Không thể.” Triệu Ngô Hàng nghểnh cổ, giọng điệu gay gắt: “Ta với Thư Nhan là yêu thương thật lòng, sao có thể dò xét ô nhục nàng ấy.”

Lâm Nhữ phất tay cười nhạt nói: “Triệu đương gia nặng tình đến vậy, Nhữ bội phục. Dám hỏi một câu này, nếu Nhữ không đích thân viện trợ, gia sản của Triệu đương gia có thể giữ được hay không?”

Triệu Ngô Hàng ngây người, cho rằng Lâm Nhữ đổi ý, bất giác lộ ra vẻ ủ ê.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Đầu Tư Trùm

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 129: Ân Huệ Đúng Dịp