Chương 128 : Ngăn cản chuyển biến
Nếu Lâm Nhữ đoán không lầm, Phương Thành bị người khác cố ý vướng chân, choáng váng cũng không phải do đổ bệnh.“Hôm đó quản sự Triệu thị sau khi ra ngoài bẩm báo rồi trở về có mời ngươi uống trà không?” Lâm Nhữ hỏi.“Có uống.” Phương Thành gật đầu nói: “Hôm đó vị trà là lạ, tôi nhớ rất rõ.” Phương Thành bảo.Quả là thế.Hôm nay Sùng Huy rải lời đồn đến tai người trong hàng quạt Triệu thị. Người đó nghe nói Tần Mậu bị kiện đến phủ nha, thoáng kinh hoàng, cho nên kêu cô nàng giả mạo y nữ thực ra là thị nữ Sơ Đồng bên người danh kỹ thả người. Lúc ấy hẳn người đó vẫn chưa biết Lâm Nhữ đã đích thân đến Hàng Châu.Ở khách xá, Sơ Đồng nghe ông chủ nói Lâm Nhữ đích thân đến đây. Nên không phải Sơ Đồng vì xấu hổ nên rời đi, mà là vội trở về hàng quạt Triệu thị báo tin.Tên ngốc Sùng Huy mãi không trở lại, không biết có phải đã đến hàng quạt Triệu thị rồi?Kẻ làm ăn chỉ để ý tiền tài không muốn kết oán. Nhà họ Phương cùng hàng quạt Triệu thị có quan hệ đôi bên cùng lợi, theo lý mà nói Sùng Huy sẽ không gặp nguy hiểm. Có điều không sợ lỡ như chỉ sợ không may, nàng không thể để Sùng Huy mạo hiểm.Rẽ con phố này là đến hàng quạt Triệu thị. Phương Thành chỉ vào một cô nương bước đi vội vã bên đường nói: “Đó chính là Tú nương.”Khi Lâm Nhữ gọi hai tiếng “Sơ Đồng”, gương mặt Sơ Đồng thoáng tái mét.Hai mắt Phương Thành đỏ bừng như muốn phun ra lửa.Hắn mới biết yêu, nhưng lại bị đối phương lừa gạt. Lâm Nhữ không nhịn được thở dài.Lâm Nhữ nhìn Sơ Đồng, tuy không phải giai nhân tuyệt sắc nhưng da dẻ trắng nõn, mặt mày thanh tú khiến người khác rất hài lòng. Nghe nói mấy ngày nay nàng ta chăm sóc Phương Thành đổ bệnh tận tình chu đáo, hiền dịu nết na, chẳng trách Phương Thành đã động lòng.Bắt nhân chứng Sơ Đồng này, cho dù kẻ ra tay là Triệu Ngô Hàng hay thủ hạ của y cũng có thể ra tay phản kích, nhưng nàng lại lo cho Sùng Huy. Lâm Nhữ thay đổi tác phong trước giờ nếu không nắm chắc mười phần sẽ không hành sự, tóm Sơ Đồng lên ngựa đến hàng quạt Triệu thị.Nàng đến trước cửa hàng thì xuống ngựa, tầm mắt nhìn vào trong, chân mày Lâm Nhữ chợt nhíu lại.Ở ngay đầu hàng quạt, bảy tám người xếp thành hình bán nguyệt với khí thế giương cung bạt kiếm chắn lại một bóng người. Một chàng trai ngồi trên bệ, mặt mày hài hòa, khí chất nhã nhặn, không giống thương nhân mà như một tú tài thư sinh, quanh thân bao trùm hơi thở thư hương văn sĩ. Y mặc trên người lan bào cổ tròn màu xanh biếc, đầu chít khăn. Đó là Triệu Ngô Hàng. “Triệu đương gia, thế này là thế nào?” Lâm Nhữ hỏi.Người chắn trước mặt Triệu Ngô Hàng nhanh chóng tản ra.“Phương nhị lang, ngươi đích thân đến sao?” Triệu Ngô Hàng ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Nhữ, vẻ mặt cứng đờ, nhanh chóng nở một nụ cười, đứng dậy bước ra đón.“Triệu đương gia không hoan nghênh ta sao?” Lâm Nhữ cười nói.“Nào có, nào có.” Triệu Ngô Hàng cười khan, tầm mắt lướt qua Lâm Nhữ nhìn về phía Sơ Đồng, sắc mặt thoáng thay đổi.Y ở đây, lại quen biết Sơ Đồng, xem ra người giở trò trên quạt hợp hoan không phải quản sự hàng quạt mà chính là y.Lâm Nhữ chợt không thể hiểu được, Triệu Ngô Hàng làm ăn lớn như vậy, sao tầm nhìn lại hạn hẹp đến thế?Không rõ nguyên nhân, tìm ra Sùng Huy là việc cấp bách nhất. Tâm tư Lâm Nhữ xoay chuyển không có thời giờ vòng vo, nói thẳng: “Nhị quản sự nhà họ Phương đã đến trước tìm Triệu đương gia, không biết giờ hắn đang ở đâu?”“Nhị quản sự? Đúng là có một kẻ đến, nhưng ta không nhận ra hắn nên cho là giả mạo. Hóa ra thật sự là nhị quản sự của nhà họ Phương!” Triệu Ngô Hàng lấy làm lạ mà nói, nhíu mày, ánh mắt chợt lóe, gọi người: “Hiểu lầm thôi, mau mời nhị quản sự nhà họ Phương đến.”Một tên mang bộ dạng quản sự chạy vội ra ngoài.Triệu Ngô Hàng lại ra dấu tay với Lâm Nhữ mời nàng vào trong.Chủ cùng khách ngồi xuống. Mấy lần Triệu Ngô Hàng nhìn Sơ Đồng ở ngoài cửa. Lâm Nhữ không bắt bẻ, an nhàn thưởng thức trà.Qua thời gian cạn hai chung trà, Sùng Huy cùng tên quản sự đó cùng đi đến.Cẩm bào màu xanh nhạt dính bẩn, búi tóc trên đầu lộn xộn, mặt mày tím tái, trên trán có chỗ rách da. Sùng Huy nhìn thấy Lâm Nhữ, môi mím chặt, gương mặt đỏ bừng.Lâm Nhữ chưa kịp nói gì, Phương Thành đã kinh ngạc mà hỏi: “Tiểu thư, sao ngài lại chật vật như vậy?”“Con gái?”Quản sự Triệu thị đồng loạt thất thanh. Triệu Ngô Hàng cũng không giấu được sự kinh ngạc.“Liệu bên trong có hiểu lầm gì hay không?” Lâm Nhữ cười khẽ, phất tay ngăn câu nói phía sau của Phương Thành. Nàng không giới thiệu Sùng Huy là vị hôn thê của mình nhưng cố ý lộ vẻ thân mật, đứng dậy kéo Sùng Huy qua tự tay giúp hắn sửa sang lại áo khoác, một tay cố ý mà như vô ý đặt ở cổ hắn.Đó là nơi con trai trưởng thành có hầu kết, nhưng chỗ đó của Sùng Huy lại phẳng mịn.Mấy người Triệu thị trố mắt nhìn nhau. Triệu Ngô Hàng cười ha hả: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, mong Phương nhị lang chớ trách.”Lâm Nhữ cười nhạt không đưa ra ý kiến, nàng nhìn Sùng Huy.“Ta vào cửa hàng xem quạt, y nói ta lén lút theo dõi y nên bắt ta lại.” Sùng Huy lớn tiếng nói.Nếu chỉ có như vậy, Triệu Ngô Hàng sẽ không bắt hắn.Lâm Nhữ không nói gì, nhìn hắn cười tủm tỉm.Vẻ mặt Sùng Huy suy sụp, uất ức xích lại gần nói nhỏ bên tai.Truyện convert hay : Đường Triều Quý Công Tử