Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 126: Thần Hồn Điên Đảo

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 126: Thần Hồn Điên Đảo


Chương 126 : Thần hồn điên đảo

Lâm Nhữ rời khỏi Việt Châu, mục tiêu kế tiếp là Hàng Châu.

Từ Minh Châu đến Việt Châu và Việt Châu đến Hàng Châu vẫn gần hơn từ Nhuận Châu đến Minh Châu rất nhiều, khoảng trăm dặm, đi hai ngày là đến.

Thời tiết cuối hè, mặt trời rọi khắp nơi, muôn vật xanh tươi, bóng râm rợp dày hai bên đường, các loài hoa dại tươi sáng rực rỡ lộ ra sức sống căng tràn. Họ đã giải quyết được sự cố vết mốc trên quạt hợp hoan ở hai châu, chắc hẳn những nơi khác cũng ổn thôi. Tâm trạng Lâm Nhữ rất tốt, giục ngựa lao nhanh, rảnh rảnh lại liếc nhìn Sùng Huy bên người. Gương mặt của một chàng trai xinh đẹp với mày ngài mắt phượng, phong thái duyên dáng, tao nhã vô song, khiến nàng cảm thấy càng dễ chịu hơn.

Buổi trưa ngày thứ ba, hai người đến Hàng Châu.

Đây là lần đầu Lâm Nhữ đến Hàng Châu, thuở nhỏ lòng nàng đã một mực hướng về vùng đất giữa Giang Nam này, một châu thành nổi danh ngang với phủ Kim Lăng. Trong “Sử chép phong tục thời Tùy Đường - quyển Giang Nam” có ghi lại: Hàng Châu có thuyền buôn trải dài hai mươi dặm, ba vạn nhà mở cửa tiệm, cả thành hơn mười vạn hộ dân, vòng quanh lấy hồ và núi, cánh buồm cập bến phấp phới, ẩn hiện giữa khói sóng mây mù, khoảng nước mênh mông, kinh đô phong lưu. Được thấy tận mắt, quả là danh bất hư truyền.

Trước đó, Phương Thành đi theo người truyền tin rời khỏi thành Nhuận Châu xem xét thực tế, nơi hắn đến chính là Hàng Châu.

Lúc Hà Lịch sai Mộc Vũ đưa thư có nhắc đến việc Phương Thành chưa gửi thư về lần nào, tính theo lộ trình, nếu không nhờ gác Thiên Cơ thả bồ câu đưa thư thì hẳn là sai người gửi. Lúc Mộc Vũ đi Hà Lịch vẫn chưa nhận được thư. Sau khi Lâm Nhữ với Sùng Huy vào thành, không vội đến cửa hàng của người buôn quạt mà vào các khách xá tìm Phương Thành.

Sau khi ghé qua ba khách xá, Lâm Nhữ mới tìm được nơi Phương Thành từng ở.

Tóc ông chủ hoa râm phân nửa, tuổi gần sáu mươi nhưng động tác vô cùng nhanh nhẹn. Ông lục lọi trong quầy lấy ra ngay một bọc quần áo, lại gọi tiểu nhị ra hậu viện dắt ngựa, lấy bàn tính ra tính để Lâm Nhữ trả tiền.

“Chuyện gì đã xảy ra? Người đâu?” Lâm Nhữ đè lại mấy đầu ngón tay đang tính tiền của ông chủ.

“Hắn ta ở ba ngày, sáng thứ tư ra ngoài không quay lại nữa. Tiền trọ hắn trả chỉ đủ năm ngày. Mấy hôm nay tôi vừa giữ phòng vừa chăm ngựa cho hắn…”

“Khỏi nhiều lời.” Lâm Nhữ phất tay, lấy hai xâu tiền trong bọc quần áo ra: “Phải trả bù bao nhiêu thì trừ, dư lại thì ta đặt hai gian, trong đó một gian chính là căn phòng huynh đệ nhà ta đã đặt.”

Đang nói chuyện, nàng lại móc mấy đồng ra đặt lên trên quầy, trầm giọng nói: “Kể lại tình hình mấy ngày huynh đệ nhà ta đến đây cho ta nghe.”

“Đừng nói xảy ra án mạng gì chứ?” Ông chủ tái mặt, há miệng ngơ ngác nhìn Lâm Nhữ.

“Cũng khó nói, vì thế ông chủ nên phối hợp đàng hoàng để tránh bị liên lụy, ông chủ thấy phải không?” Lâm Nhữ nhàn nhạt nói.

Ông chủ vội vàng kể lại hết không giấu diếm gì.

Sau khi Phương Thành vào khách xá, không ai đến tìm hắn cả. Hai ngày đầu khi ra ngoài, sắc mặt hắn rất xấu, dáng vẻ nặng nề tâm sự. Sáng ngày thứ ba lúc ra ngoài thì bộ dạng vẫn vậy, nhưng tối trở về gương mặt có nét vui mừng, lúc ở sảnh lớn dùng bữa còn muốn uống một ly rượu. Khi ấy tiểu nhị muốn bán được nhiều rượu hơn nên khuyên hắn uống thêm vài ly. Hắn cười nói mai có chuyện quan trọng cần làm, không thể uống nhiều tránh làm hỏng việc.

“Phương Thành tra ra nguyên nhân rồi!” Sùng Huy như có điều suy nghĩ mà nói.

Lâm Nhữ gật đầu.

Sự mất tích của Phương Thành chắc chắn liên quan đến việc hắn tra ra được nguyên nhân quạt hợp hoan có vết mốc.

Việc quản lý sản xuất của phường quạt nhà họ Phương dựa cả vào Phương Thành. Nếu Phương Thành gặp bất trắc gì, khác nào khiến nàng sợ hãi như bị chém mất một cánh tay, mất đi ái tướng. Nàng lo lắng cho tính mạng Phương Thành, như áng mây đen nặng nề treo trên đỉnh đầu.

Trong bọc quần áo của Phương Thành chỉ có mấy bộ đồ sạch, không có thư từ gì. Ông chủ nói phòng hắn ở vẫn được giữ lại, thực ra có sắp xếp khách qua đường ghé ở, không tìm thấy đồ đạc hữu dụng nào.

Chưa rõ tình huống, đường xá xa xôi cũng có hơi mệt, Lâm Nhữ không vội làm việc, căn dặn Sùng Huy: “Về phòng lau mặt, tóc hơi rối nên buộc lại, sau khi sinh lực dồi dào thì chúng ta vừa ăn vừa bàn.”

Sùng Huy rửa mặt chải đầu xong, không chỉ buộc lại tóc còn đổi cả xiêm áo. Cẩm bào váy dài bằng gấm Thục màu xanh nhạt viền mép, thêu mấy cành trúc xanh tinh xảo, lúc di chuyển, lá trúc lượn quanh, tuy đơn giản nhưng không mất đi vẻ tao nhã mà còn gợi nét hấp dẫn riêng.

Lâm Nhữ bị sắc đẹp mê hoặc lần nữa, thoáng run sợ, thầm mắng hồng nhan họa thủy. Lòng nàng chợt nghĩ, sau khi trở về có nên thu hồi hết mấy bộ xiêm áo lúc trước yêu cầu làm cho Sùng Huy hay không, đổi bằng mấy bộ vải thô.

Nàng lại không nhịn được mà cười, Sùng Huy xinh đẹp như vậy e là chỉ khoác lông thú cũng khiến người khác thần hồn điên đảo.

Giữa trưa hè là thời điểm oi bức nhất, gió thổi ngoài cửa sổ đều mang đến hơi nóng. Cây ngô đồng trong sân vang tiếng ve kêu không ngừng, vô cùng sôi nổi.

Sùng Huy dọn xong đồ ăn trên bàn cạnh cửa sổ, cau mày xua tay bên ngoài một cái, nói: “Tiếng kêu này phiền quá đi, đuổi không được, chi bằng chúng ta qua bên kia.”

Phòng của hắn ở đối diện, dọc theo phố, ngoài cửa sổ không có cây.

“Lòng yên ổn thì xung quanh sẽ tĩnh lặng, đừng nghĩ quá nhiều.” Lâm Nhữ cười nói, vén bào ngồi xuống, không hề bị tiếng ve ảnh hưởng.

Sùng Huy mím môi, nhìn nàng như có điều suy nghĩ, nhưng sau khi ngồi xuống lại không nói lời nào, cúi thấp đầu, tâm sự trùng trùng.

“Sao thế?” Lâm Nhữ kinh ngạc.

“Ta đang nghĩ, nếu phụ thân ta có thể chèo thuyền ngược dòng không hề sợ hãi, an nhàn tự tại giữa những ồn ào hỗn loạn giống nàng, đã không đến nỗi…” Sùng Huy nói phân nửa chợt dừng lại, che miệng, gương mặt nhợt nhạt nhìn Lâm Nhữ.

Lại sợ nàng đuổi hắn về đây mà.

Lâm Nhữ khẽ cười trấn an hắn, không gặng hỏi, chỉ nói: “Ăn cơm mau, ăn xong chúng ta bàn việc.”

Mới vừa đảm nhiệm vị trí gia chủ, Lâm Nhữ không quá hiểu biết các nhà buôn ở khắp nơi. Nàng chỉ biết người buôn quạt Triệu Ngô Hàng ở Hàng Châu tầm ba mươi tuổi, sự nghiệp vững vàng, gia sản rất lớn, trừ mấy cửa hàng bán quạt, y còn kinh doanh hàng vải vóc. Ở Hàng Châu, y có vô số cửa hàng, mà các quận huyện khác cũng có chi nhánh. Năm nay Triệu Ngô Hàng đặt số lượng quạt hợp hoan của họ Phương lớn nhất, năm trăm nghìn chiếc, còn hơn cả cửa hàng của Giang thị.

Triệu Ngô Hàng có thể làm ăn lớn như vậy, hẳn phải có ánh mắt nhìn xa trông rộng, chút lợi cỏn con chắc không thèm nhìn, có lẽ kẻ ra tay là thủ hạ của Triệu Ngô Hàng giống Giang thị ở Minh Châu.

“Sao chúng ta tìm ra kẻ gian được đây? Nàng không quen Triệu Ngô Hàng, không thể hành động giống lúc ở Minh Châu.” Sùng Huy cau mày, chưa dọn mâm bát, lấy đũa gõ miệng chén nghe tiếng đinh đang.

Ve sầu ngoài cửa sổ như nghe được tiếng gõ mà đồng loạt im lặng.

“Huynh thế mà hay!” Lâm Nhữ cười nói, mắt liếc ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời trắng lóa soi rọi. Nàng híp mắt, ngoảnh về ngay, ánh nhìn chợt sáng lên: “Chúng ta có thể dùng kế gõ núi dọa hổ thử.”

“Gõ núi dọa hổ?” Sùng Huy cau mày suy nghĩ.

Lâm Nhữ muốn kiểm tra cất nhắc hắn, không nói cụ thể, chỉ chờ hắn nghĩ ra cách.

Sùng Huy cầm đũa gõ nghe đinh đang, rủ mi suy nghĩ, vẻ mặt lúc tươi sáng khi ảm đạm thay đổi khôn lường.

Lâm Nhữ chỉ âm thầm quan sát, đầu ngón tay ở trên bàn vẽ lại mặt mày của hắn, thầm khen mỹ nhân quả là đẹp mắt, mỗi cái nhăn mày, một tiếng cười vui đều trở thành phong cảnh.

“Chúng ta tìm hai người có khẩu âm Việt Châu đến hàng quạt Triệu thị mua quạt. Lúc lựa quạt thì giả vờ nói bóng gió. Không nên nói rõ ra, chỉ bảo rằng nghe nói người buôn bán quạt hợp hoan của họ Phương ở Việt Châu bị nha môn triệu tập, phải bồi thường tiền, dọa kẻ giở trò phía sau Triệu thị một phen.”

“Không tồi!” Lâm Nhữ vỗ tay, đổi đề tài: “Chuyện quan trọng là, giục ngựa từ Việt Châu đến Hàng Châu chỉ mất hai ngày, nếu kẻ gian sai người đến Việt Châu hỏi thăm Tần Mậu thì sao?”

“Trước khi tìm người thì ta chạy về Việt Châu dọa Tần Mậu ép gã đóng cửa không tiếp khách, không gặp bất kì ai.” Sùng Huy nói.

“Nếu Tần Mậu không nghe theo? Việc của chúng ta khác nào sắp thành lại bại trong gang tấc?” Lâm Nhữ cười nói.

“Ta quả nhiên vẫn không nghĩ thấu đáo. Nhị lang, nàng nói xem nên làm gì, nàng lợi hại lắm.” Miệng Sùng Huy như bôi mật, há ra toàn lời ngon tiếng ngọt.

Lâm Nhữ đang muốn nói dự tính của mình chợt ngừng ngay, chau mày liếc hắn, sẵng giọng: “Nói tiếp đi, chớ có làm bộ.”

“Ta thật sự không biết phải làm thế nào. Nhị lang à, nàng dạy ta đi.” Sùng Huy ê a nũng nịu.

“Muốn gạt ta thì phải xem thử huynh có thoát được đôi mắt ta hay không.” Lâm Nhữ cười lớn. Sùng Huy giả ngốc chọc bản thân vui vẻ vẫn khiến nàng thích thú vô cùng, trong lòng ngọt ngào khoái trá, nụ cười rõ sung sướng.

Truyện convert hay : Đô Thị Chi Cuồng Long Chiến Thần

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 126: Thần Hồn Điên Đảo