Chương 125 : Giết người diệt khẩu
Kẻ tranh chấp với Hà Dư là Quách Tung, ông chủ hàng quạt của phường quạt nhà họ Quách ở vùng khác, hai tên hạ nô kia là người phía nhà Phòng thị. Cả ba đều chưa từng lộ mặt ở thành Nhuận Châu.Hà Dư chạy từ Kim Lăng về Nhuận Châu như chó nhà có tang(1), làm ầm cả buổi ở trước cửa Phương phủ rồi vào trong, nhưng sau đó lại bị Hà Lịch đập gãy chân đưa ra khỏi phủ. Đêm ấy Quách Thành An nghe nói, báo cho Phòng thị nghe, hai mẫu tử vui mừng cực kỳ.(1) Tang gia chi khuyển. Hiện nay người ta dùng để ví về người không có nơi nương thân. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Khổng Tử thế gia".“Gọi Quách Tung đến, mẫu thân muốn nghe thử chuyện Hà Dư mắc lừa thế nào để cùng vui.” Phòng thị cười ha hả nói, da mặt trắng mũm mĩm rung rung.“Dạ vẫn chưa về, chắc vì không đi vội như Hà Dư, cố ý chậm ở đằng sau.” Quách Thành An nói, không quan tâm lắm.Mưu đồ thuận lợi, trong lòng rất vui sướng, Quách Thành An gọi Nguyệt Kiều chuẩn bị rượu cùng đồ nhắm ăn mừng với Phòng thị.“Cùng một mẫu thân sinh ra mà tính tình hai huynh đệ lại khác biệt đến mức này.” Phòng thị tặc lưỡi than.“Có một biểu đệ như vậy, dù Hà Lịch có chống thay Lâm Nhữ một góc trời thì cũng đủ để khiến Lâm Nhữ sứt đầu mẻ trán.” Quách Thành An híp đôi mắt trái đậu, cười đắc ý.“Cũng phải thôi, một người được ông trời hậu ái như vậy cũng phải để y gặp chút chuyện không vừa ý chứ.” Phòng thị lắc lắc ly rượu, rượu bập bềnh như gió cuốn mây trôi, thở dài nói: “Cái tên Phương Lâm Nhữ này, như hùng ưng vật lộn trên bầu trời mênh mông không sợ giông tố, như mãnh hổ đơn độc đấu với bầy sói dũng mãnh oai hùng, như cây ngọc hoa ngà phong thái lẫn mặt mày đều tuyệt đẹp, có cái tài thao lược của đế vương. Nếu như những việc khác đều được vừa ý, đúng là không để cho người ta sống.”“Dù trước mắt y có gặp vài chuyện không ưng ý cũng đã khiến người khác phải đỏ mắt.” Quách Thành An hậm hực mà nói: “Con thật không chờ nổi, chỉ muốn ngay lập tức làm nhà họ Phương sụp đổ, giẫm đạp Phương Lâm Nhữ dưới chân mình.”“Con ta nhất định sẽ được như ý nguyện, không cần nóng vội.” Phòng thị cười từ ái, gắp thức ăn rót rượu cho Quách Thành An.Tâm trạng tốt kéo dài được hai ba ngày. Quách Tung vẫn chưa trở lại, Quách Thành An thoáng thấy không ổn, vội sai tâm phúc khác là Quách Tùng đến Kim Lăng xem xét đồng thời giục Quách Tung về.Quách Tùng đi bốn ngày mới về, mặt tái xanh mắt đỏ ngầu, tinh thần sa sút, bộ dạng nhếch nhác, hoảng sợ nói: “Đại lang, Quách Tung có chuyện rồi.”Trò bịp của Quách Tung gạt được Hà Dư với những tên bằng hữu rượu thịt của y, chứ không gạt được ông chủ tửu lầu với hai vị khách khôn khéo đang dùng bữa.Ông chủ không nắm rõ được thân phận của Quách Tung, sợ bép xép sẽ gây ra họa lớn, lại thấy Hà Dư là một tên vô dụng nên cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.Nhưng hai vị khách khôn khéo kia thì không như thế, lúc ấy họ không đứng ra bảo vệ lẽ phải để qua chuyện này đòi chia chác.Sau khi Hà Dư rời đi, hai tùy tùng của Quách Tung mang theo gã cùng rương vàng ra khỏi tửu lầu. Đến một nơi vắng vẻ, Quách Tung không giả chết nữa, khỏe mạnh như vâm nhảy xuống, trở lại khách xá dọn đồ đạc muốn chạy về thành Nhuận Châu.Hai người kia bám đuôi cùng đến khách xá, yêu cầu kẻ chứng kiến cũng có phần, đòi chia đều vàng.Quách Tung không muốn, ngẫm nghĩ Hà Dư không phải người Kim Lăng, đã chạy về Nhuận Châu rồi. Cho dù hai người kia có làm ầm thế nào thì không có khổ chủ cũng không có gì phải sợ, nên Quách Tung liều chết không đưa vàng.Hai người kia hám của chặn đầu Quách Tung, ở lì trong phòng Quách Tung canh không cho người bỏ chạy.Mấy kẻ giằng co không ngừng mất một ngày, người của nha môn đến bắt lại.Hóa ra Phương Kính mang cẩm bào dính máu gà cùng Cảnh Thiên và Thần Dương đến tửu lầu. Ông chủ thấy khổ chủ quay lại điều tra, người đến lần này không phải kẻ ngốc, lại nghe thấy người bị gạt là người nhà họ Phương – gia tộc làm quạt đứng đầu Nhuận Châu. Thanh danh nhà họ Phương như sấm rền bên tai, sức của hùng hậu, ông bị dọa phát khiếp, sợ bản thân sẽ bị liên lụy. Tuy ông không biết Quách Tung nhưng hai tên đi theo Quách Tung là người bản địa Kim Lăng nên ông biết, vội khai ra hai người đó.Phương Kính mang theo lời khai của ông chủ, cầm cẩm bào dính máu gà trực tiếp đến phủ thứ sử Kim Lăng kiện cáo.Thứ sử lệnh sai dịch đến ba nhà đó bắt người.Hai người kia ở trong khách xá canh chừng Quách Tung, sai tiểu nhị về nhà báo bình an. Người nhà biết họ đang ở đâu nên quan sai tra hỏi bèn nói ngay.Quan sai thuận lợi tìm được khách xá, bắt hết bọn họ. Hai người chỉ muốn được chia chác, việc không thành, thứ sử khuyên răn một lát rồi thả ra. Quách Tung với hai tên tùy tùng mới thảm, bị nhốt vào đại lao, vàng được trả cho khổ chủ, viết giấy cam kết báo cho bộ Hình, chờ phán hình phạt.Bắp thịt gò má của Quách Thành An co rút, cắn răng hỏi: “Ba người bọn Quách Tung không khai ta ra chứ?”“Trước mắt vẫn chưa, họ biết khai ra đại lang không tốt lành gì. Thứ sử chỉ xem đây là chuyện lừa gạt, không truy hỏi, chỉ sợ Phương Kính báo lại Hà Lịch. Hà Lịch mà nhìn ra được ẩn tình bên trong sẽ lại sai Phương Kính đến Kim Lăng yêu cầu thứ sử tra ra kẻ xúi giục sau màn.” Quách Tùng lo lắng nói.Nếu để người ngoài biết gia chủ của gia tộc lớn làm quạt như nhà họ Quách có tâm địa bất chính, lừa gạt hãm hại người nhà họ Phương, thì danh dự của họ Quách mất hết, không giữ được thể diện nữa.Quách Thành An cố gắng bình tĩnh, trấn an Quách Tùng, vào nội viện tìm Phòng thị.“Hơn một nghìn lượng vàng? Hà Dư mang bên người nhiều tiền đến vậy?” Đôi mắt híp của Phòng thị thoáng trợn to.“Đúng thế, quả thật không dám ngờ đến. Nếu số tiền nhỏ thì đã không to chuyện như vậy rồi.” Quách Thành An nói, gương mặt đen nhẻm tái xanh. Vốn mưu tính lừa gạt tiền của Hà Dư khiến y chỉ có thể về nhà họ Phương làm ầm với Hà Lịch, không ngờ kế hoạch ưng ý lại dính dáng đến kiện tụng, nội tâm xoay chuyển: “Quách Tung quá sai lầm, lúc ấy không nên gạt nhiều tiền của Hà Dư như vậy, hoặc hai tên kia đòi chia chác thì cứ chia, sớm thoát thân đâu đến nỗi bị bắt.”“Khó nói, chỉ có thể nói rằng Hà Lịch quá nhạy bén, xử lý mọi chuyện quyết đoán. Không ngờ Phương Lâm Nhữ không ở thành Nhuận Châu, nhà họ Phương như thùng sắt không có ngọn gió thổi vào được.” Phòng thị khẽ than.“Giờ phải làm sao cho phải?” Quách Thành An không ngừng xoa tay.“Phái người ở trên đường nghĩ cách cầm chân Phương Kính, tranh thủ trước khi Hà Lịch chưa phái Phương Kính quay lại Kim Lăng yêu cầu tra xét kẻ xúi giục sau màn, khiến Quách Tung cùng hai tên tiểu tử kia… không thể chịu khổ trong đại lao mà tự vẫn.” Phòng thị nói chậm rãi.Truyện convert hay : Quyền Thiếu Thỉnh Chiếu Cố