Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 123: Muốn Đạt Được Phải Bỏ Công

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 123: Muốn Đạt Được Phải Bỏ Công


Chương 123 : Muốn đạt được phải bỏ công

Lâm Nhữ cười mỉm chiêu đãi, mấy người họ đều đã qua sinh nhật năm nay. Hà tam lang mười bảy tuổi, nhỏ tháng hơn Lâm Nhữ. Hà ngũ lang mười sáu tuổi. Hà thất lang mười lăm tuổi. Lâm Nhữ lớn nhất, thân thiết gọi họ là biểu đệ. Cả ba chỉ đối đáp lấy lệ với nàng, ánh mắt trắng trợn dán vào người Sùng Huy. Lâm Nhữ khách sáo, họ không đề phòng gì cả, không bao lâu đã kể hết tình cảnh nhà họ Hà lúc này.

Hà Lịch có một bá bá và hai thúc thúc. Bá bá không có con trai ruột. Hà thất lang là con trai trưởng của dòng chính, tuy danh là con trai của Hà đại bá nhưng thực chất là con thừa tự. Ba năm sau khi phụ thân Hà Lịch qua đời thì Hà đại bá cũng mất, chính thất phu nhân thương con gái ruột, mượn cái danh xử lý việc nội trợ để vơ vét của cải, lại nghĩ ra mọi kế để thế chấp hoặc cầm cố hết cửa hàng hay ruộng đất, đổi hết thành tiền đút túi riêng. Lúc Hà thất lang còn nhỏ, phụ mẫu ruột thịt nghèo khổ không thể tranh lợi lộc thay gã. Năm ngoái, con gái của chính thất phu nhân xuất giá, gia tài cũng để con gái mang đi cả.

Tam thúc của Hà Lịch chỉ biết hưởng lạc không có chí tiến thủ, có điều chính thất phu nhân lại là một người lợi hại, quản lý tiền tài sản nghiệp rất chặt chẽ. Tam thúc giận cành hông, sau khi tình cảm với một quả phụ bên ngoài thì ở luôn nhà quả phụ đó.

Tứ thúc của Hà Lịch từ nhỏ đã văn kém võ tệ, không thích học hành cũng chẳng ưa buôn bán, chỉ ưa luyện thuốc. Giờ đang ở trong quán Thanh Hư ngoài thành, ở đó cả năm chỉ cuối năm giỗ tổ mới về nhà một chuyến, thê tử hết cách, khuyên mấy lần không được nên đành thôi.

Lâm Nhữ nghe mấy nhà đều là kẻ phá của, ngẫm nghĩ gia sản của Hà Lịch chắc cũng bị họ phá tan bành rồi, ai ngờ không phải thế. Lúc phụ thân Hà Lịch qua đời, lo lắng Hà Khương thị yếu đuối không có kiến thức, hai đứa con trai còn quá nhỏ sẽ mất đi gia sản, nên lập di chúc, không được đổi bán hay thế chấp gia sản chỉ có thể cho thuê thu tiền, còn trịnh trọng đến nha môn làm văn kiện. Ba người Hà đại bá lấy được gia sản, nhưng vì tờ di chúc này nên không thể đổi bán được. Cửa hàng và ruộng đất của Hà Lịch vẫn còn nguyên.

Hà Khương thị xinh đẹp khiến lòng người rung động, lại dịu dàng nghe lời. Phụ thân của Hà Lịch cùng Hà Khương thị sống hòa thuận êm ấm, không nạp thiếp, hai nô tì thông phòng trước khi thành thân cũng không có con, sau khi Hà Khương thị vào cửa đã đuổi đi rồi. Phụ thân của Hà Lịch không chơi gái không cá độ, tuy không phát triển sự nghiệp nhưng lúc qua đời thì gia sản đều còn. Nhà họ Hà cũng là gia tộc lớn. Sản nghiệp của phụ thân Hà Lịch tính ra cũng đáng giá hơn sáu mươi nghìn lượng vàng, mỗi năm thu tiền thuê cũng hơn mấy trăm lượng vàng. Nếu lấy lại đưa cho Hà Lịch kinh doanh thuận lợi thì lợi nhuận càng khả quan hơn.

Hà tam lang là con trai trưởng của tam phòng, có hai muội muội do di nương sinh ra, còn có một đệ đệ do quả phụ sinh nhưng chưa đến nhà họ Hà mà sống với người quả phụ đó.

Hà ngũ lang là con trai trưởng của tứ phòng, có một người đệ đệ, lúc tám tuổi ăn phải thuốc do phụ thân luyện nên thành kẻ ngốc, mười lăm tuổi rồi ăn cơm mặc đồ còn cần có người hầu hạ, sơ ý liền trần truồng chạy ra đường cái. Không có cách nào khác phải khóa lại không cho ra khỏi cửa.

Ba người này chính là những kẻ có thể lợi dụng nhất trong ba nhà. Lâm Nhữ mỉm cười, đôi tay đặt dưới bàn ăn kéo tay Sùng Huy qua âm thầm viết chữ.

Ngón tay thon dài trắng nõn vạch giữa lòng bàn tay giống như lông chim đang phe phẩy, mà cũng không hẳn thế, rõ ràng vô cùng êm ái lại giống như móc sắt vạch lung tung ngưa ngứa, xương cốt hắn đều tê rần, cứ muốn nàng vẽ mãi, không chỉ muốn nàng vẽ mà còn làm những điều khác nữa.

Làm điều gì khác thì Sùng Huy không biết rõ, không dám nghĩ, chỉ nhìn chăm chú.

Lâm Nhữ viết xong, Sùng Huy nháy mắt với nàng, con ngươi lấp lánh như âm thầm nói: “Yên tâm, giao cho ta.”

Ngồi một lúc, tay phải giống như sơ ý chạm vào chung trà trên bàn, than “ối” một tiếng bật người dậy, buồn bực nói: “Tay áo bẩn rồi.”

Tay áo dính một ít vết bẩn. Ba người Hà tam lang ân cần lại gần, giơ tay lên muốn lau sạch giúp hắn.

“Bẩn chết đi được, đừng đụng vào ta.” Sùng Huy cau mày.

Mỹ nhân nổi giận, dù vô tình cũng rất động lòng người. Ba người Hà tam lang ngây dại.

“Nhị lang, ta về khách xá thay xiêm áo.” Sùng Huy dẩu môi nhìn Lâm Nhữ.

“Đi đi.” Lâm Nhữ cười khẽ.

“Ta đưa nàng đi.” Hà tam lang, Hà ngũ lang cùng Hà thất lang đồng thanh, chen lấn đứng dậy.

Sùng Huy quắc mắt trừng, ánh mắt hung dữ: “Ai dám theo ta băm người đó.”

Ba huynh đệ nhà họ Hà hít một hơi, bước chân vừa nhấc lên liền đặt xuống.

“Mời ba người ngồi xuống.” Lâm Nhữ cười ha hả nói, nói với Sùng Huy bằng chất giọng dịu dàng: “Đi đi, đi mau còn quay lại.”

Lâm Nhữ ở đây, mỹ nhân đi rồi còn trở về, không cần phải chọc giận mỹ nhân. Ba huynh đệ nhà họ Hà lại ngồi xuống.

Sùng Huy không có ở đây, ba người chẳng còn hứng thú. Hà tam lang làu bàu uống thêm vài ly, không cần thể diện nữa, thở ngắn than dài: “Phương nhị lang đúng là có diễm phúc, đính ước với một vị hôn thê xinh đẹp như vậy.”

“Chỉ cần có tiền, mỹ nhân quốc sắc tựa thiên tiên cũng dễ như trở bàn tay.” Lâm Nhữ cười tủm tỉm nói.

“Nghìn vàng dễ có, mỹ nhân khó cầu, đâu có dễ dàng như vậy. Ta gặp qua không ít thiếu nữ xinh đẹp, nhưng không hề xuất chúng giống như vị hôn thê của Phương nhị lang.” Hà ngũ lang nói.

Lâm Nhữ nhíu mày, liếc nhìn Hà ngũ lang, tỏ vẻ hơi khinh miệt: “Ai nói thế, Nhữ muốn mỹ nhân thế nào sẽ có mỹ nhân thế đó. Bên cạnh Nhữ, vị hôn thê thì ba người đã thấy, còn hơn hai mươi nô tỳ không hề thua kém Huy nương là bao. Ba vị ít gặp mỹ nhân tuyệt sắc là vì tài sản của mọi người không phong phú.”

“Nói bậy… Hà… nhà họ Hà của chúng ta là nhà cực giàu có ở Việt Châu.” Mặt Hà ngũ lang đỏ bừng.

“Giàu cỡ nào?” Lâm Nhữ cười nhạt, vỗ tay, tiểu nhị đến. Lâm Nhữ gọi rất nhiều rượu và thức ăn, là một vị khách vô cùng hào sảng, nên tiểu nhị ân cần hỏi: “Khách quan cần gì?”

“Không cần gì cả, ngươi hầu hạ tốt, thưởng cho ngươi.” Lâm Nhữ lấy ra một thỏi vàng, ước chừng năm chỉ, ném qua.

Tiểu nhị vui đến mặt mày hồng hào, nhanh miệng: “Đa tạ khách quan, đa tạ khách quan.” Muốn quỳ xuống dập đầu, Lâm Nhữ phất tay, bộ dạng chẳng mảy may phóng túng nói: “Thôi khỏi, đi đi.”

Tiểu nhị cười khúc khích rời đi.

Ba huynh đệ nhà họ Hà đần cả người, nhìn trân trân không nói nên lời, trố mắt nhìn nhau hồi lâu. Hà ngũ lang lắp bắp nói: “Phương nhị lang, đó… là vàng đúng không?”

“Tất nhiên, nhà họ Phương của ta không móc tiền xu ra đâu.” Lâm Nhữ an nhàn nói.

“Nhà họ Phương giàu có đến thế ư?” Hà tam lang nhỏ giọng lẩm bẩm.

Đôi mắt Hà thất lang lúng liếng, nói: “Từ lúc nhị thẩm cùng hai vị huynh trưởng của ta đến Nhuận Châu, đã bao nhiêu năm không gặp lại rồi, chẳng biết bọn họ có ổn không?”

“Biểu ca rất tốt. Biểu đệ thì một lời khó nói hết.” Lâm Nhữ than thở, nói vắn tắt chuyện gian ác Hà Dư đã làm. Mỗi ngày y chẳng làm chuyện gì đàng hoàng, chỉ mang theo một đám quần là áo lụa đi khắp nơi tìm vui. Mấy ngày trước đó còn đánh chết một người trong thành Kim Lăng, dùng một nghìn lượng vàng trên người phủi mông đi mất, thật không khiến người ta yên tâm được.

“Y chỉ là một tên ở nhờ, không làm chuyện gì cả, sao có thể mang bên người nhiều tiền đến vậy?” Hà thất lang do dự.

“Tuy nói là ở nhờ, nhưng vẫn là họ hàng. Nhà họ Phương cũng không thiếu chút tiền đó, vì thể diện vẫn phải cho.” Lâm Nhữ nói.

Hơn nghìn lượng vàng mà là chút tiền sao!

Ánh mắt của ba huynh đệ nhà họ Hà trao đổi, ánh sáng tham lam vụt qua trong đôi mắt họ.

Lâm Nhữ nhắc đến đó thì ngừng, không khoe giàu tiếp nữa, chỉ kêu mấy người họ uống rượu dùng bữa.

Qua nửa canh giờ thì Sùng Huy trở lại.

Ánh mắt mấy tên họ Hà không lộ liễu như trước, chỉ lo nói chuyện với Lâm Nhữ, không thèm nhìn Sùng Huy. Họ ân cần nịnh nọt Lâm Nhữ, hỏi thăm mọi điều về nhà họ Phương.

Lúc này Lâm Nhữ kiệm chữ như vàng, chỉ nghe bọn họ thổi phồng nhà họ Phương.

Vừa rồi Sùng Huy ra ngoài, lấy tiền bán quạt cho Tần Mậu dạo trai Trân Bảo mua ba miếng ngọc bội dương chi thượng đẳng, âm thầm đưa cho Lâm Nhữ ở dưới bàn.

Lâm Nhữ nói chuyện phiếm đôi câu, cười tủm tỉm lấy ra ba miếng ngọc bội dương chi.

“Hôm nay lần đầu gặp ba vị biểu đệ, bên ngoài vội vàng, nên lễ gặp mặt cho mọi người hơi đơn giản, chớ trách.”

“Đơn giản?” Hà tam lang, Hà ngũ lang cùng Hà thất lang trợn tròn mắt, xuất thân nhà giàu có nên rất biết nhìn hàng, ngọc bội trong tay có màu sắc tinh khiết, như mỡ như sữa, cảm giác mềm mượt, là bạch ngọc dương chi thượng đẳng, một miếng cũng phải một trăm lượng vàng.

Mang theo bên người ngọc bội đắt giá như vậy, còn đeo đến ba miếng. Nói không chừng không chỉ ba miếng. Là một chấm nhỏ trong gia tài phong phú mà thôi.

Truyện convert hay : Trọng Sinh To Lớn Giải Trí Gia Hệ Thống

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 123: Muốn Đạt Được Phải Bỏ Công