Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 121: Sức Lực Tràn Trề

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 121: Sức Lực Tràn Trề


Chương 121 : Sức lực tràn trề

Sùng Huy nhờ tiểu nhị tìm hai người phụ trách văn thư trong thành Việt Châu, dặn dò kỹ lưỡng, bao trọn gian cách vách để họ vào đó chờ. Sau đó lại sai người đưa cho Tần Mậu một bức thư, bên trong viết: Việc vỡ lở rồi, Phương Lâm Nhữ đã phát hiện ra chân tướng. Nhà họ Giang ở Minh Châu bị Phương Lâm Nhữ lấy cái danh bịp bợm kiện đến nha môn đền bù năm nghìn lượng vàng, ngay lập tức tiêu hủy tất cả quạt hợp hoan đi.

Bức thư này được chuyển đi không đến một khắc đồng hồ, Tần Mậu đã chạy đến gian phòng ở tửu lầu, vừa vào đã buột miệng quát lớn: “Tiêu hủy tất cả quạt hợp hoan sao, ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng. Trong phòng kho của ta còn tồn gần năm mươi nghìn chiếc, tốn hơn năm nghìn lượng vàng, ta chỉ lấy của ngươi một trăm lượng vàng, nợ nần này phải tính toán sao.”

Giọng nói mập mờ của Sùng Huy cất lên chậm rãi: “Ngươi nói gì ta không hiểu. Ngươi có thể lặp lại lần nữa không?”

Tần Mậu cao giọng nói to, kể lại hết mọi chuyện, cách thức người đó tìm gã, hứa hẹn bao cái lợi để gã làm chuyện dơ bẩn như vậy, lại còn đảm bảo nhà họ Phương sẽ không phát giác được, nhà họ Phương sẽ bồi thường tiền quạt hoặc quạt hợp hoan, gã có thể ngồi không hưởng lợi.

Lại nói tiếp: “Giờ chuyện vỡ lở ngươi phải bồi thường tổn thất cho ta. Nếu không, ta sẽ không tiêu hủy quạt hợp hoan, lôi ngươi giao cho Phương Lâm Nhữ.”

Ngay lúc này, Sùng Huy bước ra từ sau bình phong, vỗ tay, gian bên cách vách vang lên tiếng cạch, hai người phụ trách văn thư đi đến, trong tay mỗi người cầm một tờ giấy trình lên Sùng Huy, bẩm lại: “Đã ghi lại cả rồi, mời công tử xem qua.”

Tần Mậu kêu lên sợ hãi. Sùng Huy cười tủm tỉm nói ra thân phận hắn là người nhà họ Phương, nhị quản sự dưới quyền Hà Lịch. Tần Mậu sợ hãi ngã xuống đất, khàn giọng cầu xin Sùng Huy bỏ qua cho gã.

Nếu chuyện này bị mang đến nha môn, lan truyền rộng rãi, uy tín của gã sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, về sau không thể đặt chân vào thương trường nữa.

Sùng Huy giả vờ không chịu bỏ qua. Tần Mậu khổ sở cầu khẩn. Sùng Huy miễn cưỡng đồng ý, kêu gã đích thân viết giấy nhận tội, mời hai người phụ trách văn thư với ông chủ tửu lầu làm chứng, lại ép Tần Mậu sai tiểu nhị mời đến hai người gã thân thiết ký tên làm chứng.

Sau đó, Sùng Huy lại lấy danh nhà họ Phương đảm bảo không mang việc này trình lên công đường báo nha môn làm lớn chuyện lên, muốn Tần Mậu đặt số lượng quạt hợp hoan ngang với phòng kho, trả trước tiền quạt.

Năm mươi nghìn chiếc quạt hợp hoan, vừa rồi chính miệng gã khai ra, không cần đối chiếu lại, vì chẳng có gì chối cãi.

Sùng Huy lấy trong ngực ra ngân phiếu định số tiền cùng với giấy tờ đặt quạt. Hắn lắc lư như chiếc quạt, ưỡn ngực ngẩng đầu, ra vẻ ta thật thông minh, nàng mau khen ta nào.

Phản ứng nhạy bén tùy cơ ứng biến ngay hiện trường, ngay cả nàng ở hoàn cảnh đó, e là trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cách chu toàn như vậy.

Đã mời người phụ trách văn thư cùng ông chủ tửu lầu làm chứng, còn yêu cầu Tần Mậu mời người gã thân thiết đến làm chứng. Có người gã thân thiết làm chứng thì tương lai gã không thể nói do bọn họ ép buộc, chặn lại khả năng Tần Mậu cắn ngược lại bêu rếu nhà họ Phương.

Ép Tần Mậu đặt quạt, nhà họ Phương lại bán được năm chục nghìn chiếc quạt hợp hoan, còn có thể tạo ra ảo tưởng cho người buôn quạt ở những châu quận khác, nghĩ rằng nhà họ Phương không tra ra chân tướng sẽ đền quạt, trợ giúp rất lớn cho việc bắt ra những kẻ gian, kẻ địch giấu mình kín kẽ trong các châu quận khác.

Nghe qua mấy lời kể của Sùng Huy, những sự chấn động lòng người trong đó tuy không đích thân trải nghiệm nhưng nàng cũng cảm nhận được rõ ràng. Các mắt xích hoàn toàn khớp với nhau, chỉ cần trật một mắt xích, thì không chỉ không thể ép được Tần Mậu ngay tại chỗ mà còn rơi vào thế cực kỳ bị động, sẽ không thể làm chân tướng rõ ràng được nữa.

Thật là khó cho hắn khi mới nhập thế không lâu, lại làm việc quá chu đáo kín kẽ, tính toán không có khe hở.

Quả là một người thông minh tuyệt đỉnh.

“Ta đúng là nhặt được bảo bối! Sùng Huy thông minh lắm.” Lâm Nhữ nắm tay, không tiếc lời khen, khen rồi lại khen nữa.

“Thật sao? Ta là người có ích đúng không? Sau này nàng sẽ không đuổi ta đi chứ?” Sùng Huy ôm lấy cánh tay của Lâm Nhữ, vui vẻ cọ nàng.

“Ta đã nói rồi, dù thế nào cũng sẽ không đuổi huynh đi. Huynh quên rồi sao.” Lâm Nhữ mỉm cười, gõ trán hắn, bình tĩnh tránh người cách xa hắn một đoạn.

“Ta sợ mà!” Sùng Huy làu bàu, rõ ràng đang làm nũng.

“Đồ ngốc.” Lâm Nhữ mỉm cười, nghĩ đến một chuyện bèn hỏi: “Người thường chép thay sẽ không có tính uy hiếp như người phụ trách văn thư. Sao huynh lại nghĩ đến việc tìm người phụ trách văn thư? Hình như ta chưa từng kể huynh nghe mấy người như họ.”

“Lúc ta còn bé vẫn ở nhà, mẫu thân ta…” Sùng Huy che miệng, mặt mày hơi tái, vẻ hưng phấn mất sạch, sợ hãi nhìn Lâm Nhữ, vẻ mặt không biết phải nói thế nào.

Lúc hắn còn bé vẫn ở nhà chịu cảnh ngược đãi gây ra ám ảnh, khiến mười bốn năm đã qua mà hắn vẫn không thể quên. Lâm Nhữ ủ ê, kéo tay hắn vỗ nhẹ, ôn tồn nói: “Huynh không muốn kể thì đừng kể.”

“Nhị lang, không phải ta muốn gạt nàng.” Sùng Huy e dè nhìn sắc mặt của Lâm Nhữ: “Ta thực sự không muốn trở về. Ta sợ lắm.”

“Được, không về nữa, về sau nhà họ Phương chính là nhà của huynh.” Lâm Nhữ cười khẽ.

“Nhị lang, có nàng thật là tốt.” Sùng Huy lẩm bẩm, ôm lấy Lâm Nhữ.

Lâm Nhữ bùi ngùi vô cùng, mặc hắn ôm lấy, qua một lúc mới chầm chậm giơ tay lên ôm lại hắn.

Trong đêm hè oi bức này, sau khi mọi phiền não tiêu tan, cơ thể trai tráng rất có tính đàn hồi với tinh thần phấn chấn vô cùng khiến người ta bị cuốn hút.

“Chỉ một lúc, chỉ ôm một lúc thôi.” Lâm Nhữ tự nhủ trong lòng.

Ngọn đèn dầu cháy cạn đáy, ánh sáng yếu ớt phừng lên rồi tắt ngóm. Trong phòng rơi vào bóng tối âm trầm. Lâm Nhữ buông Sùng Huy, đẩy hắn ra: “Đi tìm chủ nhân xin thêm một phòng, ngủ một giấc đi.”

Sùng Huy không nói gì, eo Lâm Nhữ căng cứng, ngay sau đó, thứ mềm mại đặt lên môi nàng.

“Đã bảo không được cắn môi…” Lâm Nhữ giãy giụa nhưng giãy không ra. Lần này không phải cắn môi. Sùng Huy vừa mút, vừa liếm lại vừa nuốt lấy khiến đôi môi nàng tê dại. Không cho nàng tránh né, đầu lưỡi của hắn tách môi nàng ra luồn vào trong miệng, đảo loạn không có cách thức kỹ xảo gì. Miệng lưỡi mềm mại linh hoạt mà vụng về. Trong ngực Lâm Nhữ như thắp lên một ngọn lửa nóng bừng, đầu óc dần dần choáng váng, mê mệt như say rượu. Những đốm lửa nhỏ cháy tí tách trong người, như thiêu đốt thành những niềm vui vẻ hân hoan run rẩy.

Sùng Huy đột ngột buông môi nàng ra, ôm nàng không cử động, ghì lấy thật chặt, lồng ngực phập phồng, hơi thở dồn dập.

Lúc trước khi cái miệng của hắn ở không liền làm ầm không ngừng. Thế này là… Lâm Nhữ ngơ ngác, gò má đỏ ửng, liếc mắt nhìn hắn.

Từ ánh sáng rơi vào bóng tối, thị giác chưa hồi phục. Ánh trăng từ cửa sổ rọi nghiêng vào lờ mờ, không thể nhìn thấy như bình thường, mơ hồ chỉ cảm nhận được đôi mắt Sùng Huy như sói đói, hiện lên ánh sáng sâu kín.

Lâm Nhữ bất an lùi về phía sau một chút. Cả người nàng ở trong ngực Sùng Huy, nàng cử động thì hắn cũng cử động theo, không nơi để tránh thoát, không đường để rút lui.

“Nhị lang, hình như ta bị bệnh.” Sùng Huy lẩm bẩm, giọng nghèn nghẹn không nói được gì. Một đôi tay rờ rẫm mày mò trên lưng Lâm Nhữ, sờ qua sờ lại sau gáy, lúc nhẹ lúc mạnh. Lúc nhẹ thì như lông chim phớt qua vừa tê vừa ngứa. Lúc mạnh thì như bóp da thịt nóng bừng.

Lâm Nhữ ngơ ngác không thể nhúc nhích.

Ánh mắt dần quen với bóng tối, trong ánh trăng sâu thẳm, gương mặt của Sùng Huy đỏ bừng. Hắn chợt buông nàng ra, kéo cổ áo, lan bào cổ tròn có kéo thế nào cũng chỉ kéo được một ít. Hắn không nhịn được, cởi đai lưng bên hông, vén áo lên.

Vải áo mềm xanh nhạt buông lỏng treo trên người, áo trong bó sát, đường cong cơ ngực rõ ràng, xương quai xanh vô cùng gợi cảm, dưới ánh trăng lờ mờ hiện ra sự quyến rũ khó miêu tả thành lời.

Lâm Nhữ đến mép giường, chưa kịp xuống thì cánh tay Sùng Huy đã ôm chặt lấy nàng.

“Nhị lang, ta rất khó chịu, nóng quá, không thở nổi.” Hắn kêu lên thật khổ sở, thở dốc bên tay Lâm Nhữ, cơ thể run rẩy.

Lâm Nhữ lấy lại bình tĩnh, tâm tư xoay chuyển, bật cười, đẩy hắn ra, cao giọng nói: “Thời tiết oi bức như vậy, huynh ôm ta có thoải mái hơn không? Mau ra ngoài, trong sân có giếng nước, múc thùng nước xối lên người là được rồi.”

“Thật sao?” Sùng Huy nửa tin nửa ngờ, muốn cử động nhưng không làm, nhíu mày nói: “Dù khó chịu nhưng ta càng muốn ôm nàng cắn môi nàng, không muốn đi xối nước.”

“Huynh không đi thì ta cũng không cho phép huynh ôm ta. Huynh sờ xem, đầu ta toàn mồ hồi, khó chịu muốn chết.” Lâm Nhữ cố ra vẻ bình tĩnh, kéo tay hắn sờ trán mình.

Trời nóng nực, vừa rồi nàng bị dọa sợ, tóc cũng ướt đẫm.

“Xin lỗi, ta không ôm nàng nữa, ta đi xối nước.” Sùng Huy áy náy mở miệng, chạy vội ra ngoài.

Lâm Nhữ dựa người vào tường, mồ hôi lạnh đầm đìa sau lưng, ba hồn cũng bay mất bảy phách.

Sùng Huy đi không trở lại. Lâm Nhữ vội nhảy xuống giường, dù thế nào cũng không thể để hắn ôm nàng cắn môi nàng.

Tiếng nước chảy rào rào. Sùng Huy không đến, hóa ra hắn xách một thùng nước đổ vào chậu gỗ, gọi Lâm Nhữ: “Nhị lang, cả người nàng toàn mồ hôi khó chịu lắm, xối nước quá lạnh thì không ổn, nàng lau một chút đi.”

Lâm Nhữ nào dám cởi quần áo, thuận miệng đồng ý đuổi hắn đi, lấy khăn lau mặt một chút, đi gõ cửa phòng chủ nhân xin thêm một gian phòng, nói với Sùng Huy rồi về phòng, đóng cửa cài then. Sùng Huy xối nước lạnh xong thì gọi cửa, nàng giả bộ ngủ, không ra.

“Sao mới đó đã ngủ rồi?” Sùng Huy lẩm bẩm, bất đắc dĩ rời đi.

Lâm Nhữ vỗ ngực, sự hoảng hồn đến lúc này mới ổn định lại.

Sau khi về Nhuận Châu, phải kêu Hà Lịch dành thời gian dạy hắn ít chuyện của con trai, còn phải nhờ An thị dạy hắn sự kiêng kị giữa trai gái.

Nàng nghĩ nhiều, trăn trở mãi, trời sắp sáng mới chìm vào giấc ngủ.

Truyện convert hay : Tiểu Khả Ái, Siêu Hung

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 121: Sức Lực Tràn Trề