Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 120: Sắp Đặt Tài Tình

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 120: Sắp Đặt Tài Tình


Chương 120 : Sắp đặt tài tình

Gần Minh Châu nhất là Việt Châu. Lâm Nhữ mang theo Sùng Huy chạy thẳng đến Việt Châu.

“Lần này chúng ta vẫn tìm đông gia hỗ trợ bắt kẻ xấu sao?” Sùng Huy hỏi.

“Không thể.” Lâm Nhữ lắc đầu. “Ta với Giang Sở Trạch đã nói chuyện rõ ràng, tin được hắn nên có thể xác định hắn sẽ không giở trò lừa bịp. Những người buôn cửa hàng quạt khác thì không quen biết, với một người khác phải dùng cách khác.”

“Nếu không thể tin thì không thể làm bộ đền quạt sau đó lẻn vào kho bắt gian, vậy phải làm sao cho ổn?” Sùng Huy hỏi.

“Huynh nghĩ thử đi, để huynh nghĩ cách đó, thấy được không?” Lâm Nhữ cười mỉm nhìn hắn.

Đường đi gập ghềnh nên ngựa chạy không nhanh, tâm trạng nàng tốt nên vui vẻ, nói nhiều hơn với hắn.

Sùng Huy rủ mi trầm tư.

Tiếng vó ngựa lộc cộc. Gần giữa trưa, nắng khá chói chang rọi lên người Sùng Huy như dát một lớp vàng. Mấy ngày nay đi đường dầm mưa dãi nắng, màu da không còn trắng mịn như ngọc giống lúc mới ra khỏi vườn trúc tía mà trắng như ngà voi. Có lẽ do đã ngừng thuốc lâu nên bớt đi mấy phần thanh tú xinh tươi mà thêm nhiều khí phách đàn ông. Bộ dạng rủ mi suy nghĩ vô cùng quyến rũ.

Lâm Nhữ thật khó khăn mới dời mắt đi được, lòng hơi uất ức, thầm nghĩ chàng phu quân thế này không biết tương lai tốt cho cô nào.

“Ta nghĩ ra cách rồi.” Sùng Huy đột ngột vỗ tay, ánh mắt lấp lánh, mỉm cười yêu kiều, liếc mắt đưa tình với Lâm Nhữ: “Nếu cách này ổn thì nhị lang à, xong việc nàng cho ta cắn môi được không?”

“Chẳng phải đã nói với huynh không được cắn môi sao?” Lâm Nhữ giận đến mức bật cười, co ngón tay như muốn gõ hắn. Khoảng cách của hai con ngựa cũng khá xa, nàng gõ vào không trung làm bộ thôi. Ai ngờ Sùng Huy lại nhích người, ngu ngốc để nàng gõ. Một tiếng vang giòn dã, trán bóng loáng hiện lên một dấu đỏ.

Lâm Nhữ thở hổn hển, phút chốc mắng cũng không được mà lo lắng cũng không xong, tay cứng đờ ở không trung quên rụt lại.

“Cắn môi dễ chịu như vậy, sao nàng cứ không chịu chứ?” Sùng Huy làu bàu, không hề suy xét đến cái trán đau.

Lâm Nhữ giật dây cương giục ngựa, thề trước khi đến Việt Châu sẽ không nói chuyện với hắn.

“Ta vẫn chưa nói ra cách thực hiện mà.” Sùng Huy như hình với bóng quyết không để nàng bỏ lại hắn.

Lâm Nhữ mím môi mặc kệ hắn.

Sùng Huy mếu máo, Lâm Nhữ không đáp trả cũng không làm cụt hứng nói chuyện của hắn. Hắn thì thào: “Thật ra lúc ở Minh Châu nàng đã nghĩ ra cách rồi đúng không? Ta nghĩ rất kĩ, nàng gặng hỏi Giang Sở Thao đã tiếp xúc với người xúi giục gã thế nào, hỏi cách ăn mặc còn lấy bức thư người đó đưa gã thông qua tiểu nhị. Chúng ta đến Việt Châu, bắt chước bút tích của người đó viết thư, giả làm người đứng sau màn, trước phải phân biệt là đương gia cửa hàng hay hạ nhân ra tay rồi mới bốc thuốc đúng bệnh.”

Lâm Nhữ kinh ngạc.

Đúng là trong lòng nàng nghĩ đến cách này, chỉ là sau khi biết nguyên nhân quạt hợp hoan bị mốc nghĩ mãi mới ra, không ngờ Sùng Huy chỉ trầm ngâm một lát đã nghĩ ra rồi.

“Đến lúc đó để ta giả thành người đó nhé, nhét trái mơ vô miệng là được rồi.” Sùng Huy vô cùng hưng phấn.

Lâm Nhữ cắn răng không tiếp lời hắn.

“Chuyện chúng ta đến Minh Châu chắc hẳn người buôn quạt ở Việt Châu đã biết. Nếu do đông gia giở trò e là đã có đề phòng, dùng binh phải thần tốc, sau khi vào thành ta sẽ tiến hành ngay lập tức.” Sùng Huy lại nói.

Lâm Nhữ tán thưởng vô cùng, không thể im lặng được nữa, khen ngợi: “Đúng vậy, làm theo lời huynh đi.”

“Ta thông minh lắm đúng không?” Sùng Huy vui vẻ nhìn nàng, há miệng lộ ra bốn cái răng trắng tinh, sau khi tự khen phải đòi thưởng: “Có thể cho ta cắn môi không? Cắn chút xíu là được mà.”

Lâm Nhữ thưởng cho hắn một cái liếc mắt, thề rằng giờ hắn nói gì cũng mặc kệ, không thèm để ý.

Đến Việt Châu lúc chạng vạng, phải giấu hành tung nên Lâm Nhữ không vào thành cùng Sùng Huy, nghỉ chân tại một gia đình trong thôn cách thành năm dặm.

Thôn nhỏ chỉ có chừng mười gia đình. Đến gần quận thành, nhà có tường xanh ngói xám, không phải nhà lá, không quá tệ, chỉ là đồ ăn không thể so với tửu lầu khách xá trong thành. Nước trà đục, bánh vừa cứng vừa thô. Suýt chút nữa Lâm Nhữ đã cắn gãy răng.

Buổi tối nghỉ ngơi, ánh đèn ảm đạm lờ mờ, ván giường kêu cót két. Không có chậu đá, Lâm Nhữ phẩy quạt hương bồ phần phật, phẩy đến mức hai tay tê rần nhưng vẫn không hề bớt nóng.

Dù tính nàng sống theo hoàn cảnh nhưng vẫn lớn lên trong xa hoa nên cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nghĩ đến ngày mai còn phải sống ở thôn nhỏ này, đợi Sùng Huy phân biệt được ai là kẻ gian mới có thể vào thành, nàng nhất thời cảm thấy đêm dài đằng đẵng khổ không thể tả.

Trong yên tĩnh, tiếng cửa sài vang lên, Lâm Nhữ cho là chủ nhà đi tiểu đêm nên không để ý, tiếng bước chân xoàn xoạt dừng trước cửa phòng nàng.

Lâm Nhữ chợt ngồi bật dậy, nương theo ánh trăng lờ mờ nhìn quanh, cầm ghế lên, đi đến sau cửa, vô cùng cảnh giác.

“Nhị lang, nàng ngủ chưa?” Bên ngoài vang giọng nói như tiếng muỗi vo ve, gõ nhẹ lên cửa.

Lâm Nhữ mở cửa, cất ghế, mắng mỏ: “Có ngủ cũng bị huynh dọa tỉnh, nửa đêm canh ba quay về làm gì.”

Sùng Huy cười hì hì, ánh mắt sáng ngời nhìn Lâm Nhữ: “Ta làm xong việc rồi, nhớ nàng nên quay lại.”

“Xong rồi?” Lâm Nhữ kinh ngạc không thôi, cho rằng mình hiểu sai ý hắn, vội hỏi: “Bắt được đông gia hay tiểu nhị giở trò thôi đúng không? Vậy là đông gia hay tiểu nhị?”

“Chỉ có thế sao gọi là xong việc được!” Miệng của Sùng Huy ngoác đến tai, “cái đuôi” vô hình vểnh lên, đắc ý nhìn Lâm Nhữ.

Nàng nhẩm thử, chỉ mới xa nhau mấy canh giờ, nửa đêm không thể hành động, tính ra hắn chỉ có thời gian hai canh giờ. Thời gian ngắn như vậy đã có thể giải quyết hết, đúng là kỳ tài.

“Lợi hại lắm!” Lâm Nhữ vừa sợ hãi vừa thán phục, chân thành nịnh bợ Sùng Huy.

“Mau hỏi ta làm thế nào đi!” So với việc nghe nịnh bợ, Sùng Huy vội khoe khoang hơn.

Lâm Nhữ biết lắng nghe, ánh mắt vô cùng mong đợi nhìn hắn: “Mau nói, ta rất muốn biết.”

“Ngồi xuống, đừng đứng nữa, sẽ mệt.” Sùng Huy lột ủng, ngồi xếp bằng trên giường, vỗ vào mép.

Ván giường nhỏ hẹp, chỉ ngồi xuống cũng rất sát nhau. Ánh mắt của Sùng Huy lấp lánh, Lâm Nhữ thoáng chần chừ rồi đi đến ngồi cạnh Sùng Huy.

“Giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.” Sùng Huy vui vẻ, khi bổng khi trầm kể lại chuyện vừa rồi.

Sau khi hắn tách khỏi Lâm Nhữ liền chạy thẳng đến tửu lâu, cho một tên tiểu nhị chút bạc để gã đến nhà Tần Mậu đưa thư.

Tiểu nhị báo lại đã đưa thư rồi. Sùng Huy đợi mãi nhưng không thấy Tần Mậu đâu.

“Trong lòng Tần Mậu có quỷ.” Lâm Nhữ nói.

“Đúng thế, nếu không phải gã giở trò quỷ thì có người hẹn gặp, không biết là ai thì vì tò mò cùng không muốn thất lễ cũng sẽ đến theo hẹn. Không đến cho thấy kẻ giở trò quỷ là gã. Gã chột dạ nên không muốn qua lại với kẻ sai khiến sau màn nữa.” Sùng Huy cười hì hì: “Ta thấy gã đúng là một quả hồng mềm nhát gan sợ chuyện, nên to gan yên tâm bóp một cái.”

Truyện convert hay : Lão Bà Đưa Tới Cửa

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 120: Sắp Đặt Tài Tình