Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 119: Lộ Ra Nguyên Hình

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 119: Lộ Ra Nguyên Hình


Chương 119 : Lộ ra nguyên hình

Hôm đó Mộc Vũ về Nhuận Châu, chạng vạng, xe ngựa mang trăm nghìn chiếc quạt hợp hoan đến Minh Châu.

Giang Sở Trạch đã cho di chuyển những chiếc quạt hợp hoan bị mốc sang một bên, và những chiếc quạt hợp hoan mới đưa đến đặt ở bên khác.

Về thời điểm kẻ ném đá giấu tay sẽ hành động, Giang Sở Trạch cho rằng rất có thể là ban đêm.

Cửa hàng bán được một chiếc quạt hợp hoan thì phải vào phòng kho lấy chiếc khác ra bổ sung. Có khi có khách mua một lần mấy chục chiếc, phải đến phòng kho chọn lựa, còn có những người buôn nhỏ ở quận huyện đến nhập hàng. Mỗi ngày ít nhất cũng phải sáu bảy lượt, ra vào phòng kho phải mấy chục lần. Nên ban ngày người đó không có nhiều thời gian gây án mà không ai phát hiện ra.

Không phải ban ngày, Giang Sở Trạch khoanh vùng kẻ gây án trong mấy người có chìa khóa phòng kho.

Người giữ chìa khóa cửa hàng có phụ tử Giang Sở Trạch, ông chủ lớn Giang Lạc, ông chủ thứ hai Giang Thành, còn có hai đệ đệ dòng thứ của Giang Sở Trạch là Giang Sở Đào và Giang Sở Thao.

Lần này vì giữ bí mật, nên dù đã tra ra được nguyên nhân, Giang Sở Trạch cũng không nói với phụ thân hắn.

Chạng vạng cửa hàng quạt đóng cửa, Giang Sở Trạch ở lại cuối cùng. Lâm Nhữ cùng Sùng Huy đi đến, lên lầu với Giang Sở Trạch, âm thầm trốn vào một góc, yên lặng chờ kẻ xấu lòi đuôi hồ ly.

Vì trong phòng có xông thuốc nên không có muỗi nhưng mùi khó ngửi, cửa sổ lại được đóng chặt nên chờ lâu, hít thở không thông, đầu óc hơi choáng váng.

“Nhị lang/Sùng Huy, nếu không huynh/nàng về khách xá đi, để ta với Giang đại lang canh chừng được rồi.” Lâm Nhữ với Sùng Huy không hẹn mà đồng thanh.

“Hai vị mặn nồng thật.” Giang Sở Trạch nói.

“Tất nhiên rồi, nhị lang rất tốt với ta.” Sùng Huy đắc ý nói.

Lâm Nhữ lúng túng cười một tiếng, dù miệng lưỡi khôn khéo cũng không tìm được lời lấp liếm cho qua.

“Không cần nói với ta, chuyện tình cảm chỉ cần người trong cuộc hiểu rõ.” Giang Sở Trạch nhàn nhạt nói.

Lời nói không qua loa, chẳng có chút hứng thú nào.

Lâm Nhữ thầm oán, còn đầu gỗ hơn cả Hà Lịch, vóc dáng cao như thế, hùng dũng khôi ngô, đúng là dọa chết người, chẳng biết có cưới được thê tử không nữa.

Giờ hắn không trách Sùng Huy không biết ăn nói khép nép trước mặt người ngoài. Đúng là biết bao che, nên nàng cũng không nói gì thêm.

Không nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ, không có ánh sáng.

Không nhìn thấy đồng hồ nước nhỏ giọt, chẳng biết thời gian đã qua bao lâu.

Hình như đã trôi qua rất lâu, hơi thở khó khăn, ngay lúc tưởng như không thể gắng gượng thêm nữa thì truyền đến tiếng vang cọt kẹt.

“Có người mở cửa hàng quạt.” Giang Sở Trạch nhỏ giọng nói.

Ba người bật người dậy, chú ý cặn kẽ.

Tiếng cửa lầu một mở ra, ngay sau đó người đó lên lầu.

Ủng giẫm lên sàn gác, tiếng xoàn xoạt vang lên trong yên tĩnh rất rõ ràng.

Người đó lên lầu, cầm trong tay một ngọn đèn kỳ quái phủ một lớp lụa mỏng, ánh sáng từng chấm, điểm sáng bên trong dịch chuyển lung tung.

Không ngờ là đèn đom đóm, Lâm Nhữ kinh ngạc không thôi.

Người đó cầm đèn kiểm tra từng chồng quạt hợp hoan, ánh đèn rọi lên mặt người đó lộ ra mặt mày thật thà chất phác, là ông chủ thứ hai Giang Thành.

Giang Thành xem qua từng chồng quạt hợp hoan mới chuyển đến phòng kho một lượt rồi xoay người rời đi.

Từng tiếng bước chân xuống lầu vang vào màng nhĩ, bước chân xa dần, vang lên tiếng đóng cửa.

“Đi rồi? Không làm gì cả?” Sùng Huy vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Nhữ: “Làm sao đây?”

“Hẳn Giang Thành không phải là kẻ giở trò.” Lâm Nhữ nói chậm.

“Sao lại cho rằng như vậy?” Sùng Huy không hiểu.

Đương nhiên Giang Sở Trạch đồng ý với cách nhìn của Lâm Nhữ, nhỏ giọng nói: “Trong tay Giang Thành là đèn đom đóm, phòng kho hàng quạt nghiêm cấm ánh nến, sợ lơ là một chút sẽ gây ra hỏa hoạn. Giang Thành tuân thủ quy củ như vậy, hiển nhiên rất coi trọng lợi ích của đông gia. Lần này ghé có lẽ chỉ lo lắng quạt hợp hoan lại xảy ra sự cố gì.”

Sùng Huy “ồ” lên, hơi thất vọng, cảm thấy kiến thức của mình nông cạn.

“Hơn nữa hôm đó ta với Giang đại lang diễn vở tranh chấp, Giang Thành phản đối kịch liệt, yêu cầu đền tiền chứ không muốn nhập hàng nữa, nếu kẻ giở trò là Giang Thành thì để tránh hiềm nghi, lúc ấy đáng lẽ không nên lộ ra thái độ gì mới đúng.” Lâm Nhữ tiếp lời.

“Đúng là thế.” Giang Sở Trạch phụ họa.

Sùng Huy hơi bực, Lâm Nhữ nói chuyện ăn ý với Giang Sở Trạch còn bản thân bị gạt ra ngoài, nghẹn một hơi rồi nói ồm ồm: “Chúng ta canh chừng tiếp sao?”

“Canh chứ.” Lâm Nhữ cùng Giang Sở Trạch đồng thanh. Lâm Nhữ cười cười sờ đầu Sùng Huy nhỏ giọng nói: “Nếu thật sự ra tay vào buổi tối, chắc chắc đêm nay người đó sẽ đến.”

Thấy ánh mắt vẫn chưa thông suốt của Sùng Huy, nàng kiên nhẫn nói: “Bởi vì mai chúng ta phải đi rồi, tối nay người đó phải giở trò với quạt thì mai cửa hàng mới bắt đền chúng ta được.”

“Ta ngốc quá.” Sùng Huy càng ủ rũ.

“Ai nói vậy, lần này nếu không có nàng thì ta không thể tra ra nguyên nhân mặt quạt bị mốc rồi.” Lâm Nhữ cười nói.

“Có gì đặc biệt đâu, lúc phác họa, muốn vẽ cảnh sắc hoa đào lả tả trong mưa hay hoa hạnh như áng mây đỏ với mảng lớn, đều vẩy nước muối lên giấy Tuyên tạo thành, vết mốc kia do nước muối hòa với thuốc xông trên lụa Lĩnh lụa Quyên ở mặt quạt mà có, ta liếc mắt nhìn ra liền.” Sùng Huy buồn bã nói.

Ra là thế, tiếc rằng nàng không biết gì về kỹ thuật phối vẽ đan thanh, nhớ ra Sùng Huy nhờ thế tranh công đòi hỏi cắn môi, Lâm Nhữ không nhịn được sẵng giọng: “Đã đơn giản như vậy nàng còn dám tranh công.”

“Chẳng phải tại huynh cứ không chịu cho ta cắn môi sao? Ta chỉ có thể chờ cơ hội yêu cầu thôi.” Sùng Huy làu bàu, vô cùng uất ức.

Lâm Nhữ không đề phòng kịp Sùng Huy nói thẳng “cắn môi” trước mặt Giang Sở Trạch, mặt đỏ bừng không biết nói gì.

Sùng Huy bật thốt ra, nhớ lại kiêng kị của Lâm Nhữ vội che miệng.

Giang Sở Trạch cười nhạt nhẽo: “Phương nhị lang là người làm việc lớn, sở thích cũng khác mọi người, ý trung nhân nóng bỏng nhiệt tình như vậy, đúng là hiếm thấy.”

Lâm Nhữ còn có thể nói gì?

Chỉ có thể dúi đầu vào ngực, lòng thầm mắng Giang Sở Trạch chẳng tinh ý gì cả, không biết giả bộ câm điếc.

Lúc tiếng mở cửa hàng quạt lại vang lên, tinh thần của ba người chấn động, trao đổi ánh mắt với nhau, nén hơi bế khí.

Người đó lên lầu, một tay đỡ ngọn đèn lưu ly tám cánh, tay còn lại cầm một cái túi.

Người đó treo đèn lưu ly lên vòng cửa, mở túi ra lấy một thùng gỗ nhỏ, bên cạnh là một tấm giấy cứng. Người đó làm giống như Sùng Huy, lấy tờ giấy cứng đó làm một cái muỗng giản đơn, lấy trong thùng gỗ nhỏ ra một ly nước, dùng muỗng hất nước lên mặt quạt.

Chân tướng rõ ràng!

Giang Sở Trạch chậm rãi đứng dậy.

Vóc dáng như cột trụ bằng sắt ở phía sau mấy chồng quạt lớn cũng mang đến sức ép kinh người.

Người đó nghiêng đầu, muỗng với ly trong tay rơi xuống, run rẩy thất thanh gọi: “Đại huynh, sao huynh lại ở đây?”

“Nếu ta không ở đây sao có thể thấy màn kịch hay vừa rồi?” Giang Sở Trạch cười nhạt.

Lâm Nhữ nghe người đó gọi Giang Sở Trạch là đại huynh thì ngây người, vô cùng thất vọng.

“Bắt được người xấu rồi sao lại cụt hứng vậy?” Sùng Huy nhạy bén cảm giác được.

Lâm Nhữ yên lặng, tinh thần càng thêm sa sút.

Giang Sở Trạch giống như có mắt sau gáy, trầm giọng nói: “Phương nhị lang chớ lo, ta không có suy nghĩ sẽ ém chuyện xấu trong nhà.”

“Thế có được không? Ta cần lấy lời khai cho các người buôn quạt châu quận khác xem.” Lâm Nhữ nhỏ giọng nói.

“Không sao, phía phụ thân ta thì huynh cũng chớ lo, ta sẽ có cách để phụ thân đồng ý.” Giang Sở Trạch nhàn nhạt nói.

Kẻ giở trò là tam đệ dòng thứ của Giang Sở Trạch – Giang Sở Thao. Có kẻ tìm gã hứa cho gã một trăm lượng vàng, kêu gã giở trò. Gã suy nghĩ quạt hợp hoan xảy ra sự cố thì nhà họ Phương phải bồi thường tiền, nhà mình không lỗ gì nên đồng ý.

Việc này chỉ như biểu hiện tranh quyền đoạt lợi trong các gia tộc, vẫn chưa đủ để nói với người khác, Lâm Nhữ âm thầm thở dài.

Giang Sở Thao nói gã không biết ai là kẻ sai khiến sau màn vì gã chưa từng nhìn thấy mặt người đó.

Lâm Nhữ cẩn thận truy hỏi Giang Sở Thao gặp người đó như thế nào.

Giang Sở Thao nói, một ngày nọ gã nhận được thư do tiểu nhị của tửu lầu tốt nhất thành Minh Châu đưa đến. Trong thư viết có người đợi gã tại một phòng đã bao ở tửu lầu. Gã đến theo hẹn, người đó ngồi sau bình phong không lộ mặt. Trên bàn ngắn ở ngoài bình phong đặt cái khay, trong khay là một trăm lượng vàng. Người đó nói cho gã tỉ lệ pha muối với nước để gã vẩy nước muối lên trên mặt quạt hợp hoan.

Người đó đoán nhà họ Phương sẽ đền quạt, muốn gã tiếp tục giở trò khi nhà họ Phương bồi thường. Hôm nay cũng chẳng có ai tìm gã.

Lâm Nhữ truy hỏi khẩu âm, vóc dáng và cách ăn mặc.

Giang Sở Thao nói, hình như trong miệng người đó ngậm cái gì nên không thể xác nhận được khẩu âm gốc, tuy ngồi nhưng vóc dáng vẫn rất cao, đầu chít khăn, trên người mặc lan bào như là màu xanh đậm.

Lâm Nhữ vừa yêu cầu Giang Sở Thao giao bức thư mà người đó thông qua tiểu nhị tửu lâu đưa cho gã, vừa tùy ý hỏi thêm mấy câu rồi thôi.

Những chuyện khác liên quan đến mặt mũi nhà họ Giang nên nàng không truy hỏi nữa, để Giang Sở Trạch xử lý.

Truyện convert hay : Cái Thế Chiến Thần

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 119: Lộ Ra Nguyên Hình