Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 118: Bộc Phát Nghi Ngờ

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 118: Bộc Phát Nghi Ngờ


Chương 118 : Bộc phát nghi ngờ

Quạt hợp hoan được chuyển từ Nhuận Châu đến đây bằng xe ngựa, thay ngựa ở các chỗ, đi ngày đi đêm thì nhanh nhất cũng phải mất mười ngày.

Người buôn quạt ở những châu quận khác không giống như Giang Sở Trạch đáng tin lại chịu phối hợp, không biết kẻ giở trò là đương gia hay tiểu nhị. Lâm Nhữ phải đợi nắm được lời khai của kẻ gian ở Minh Châu, dựa vào bằng chứng mới có thể đối phó được người buôn quạt ở những châu quận khác, nên nàng không rời đi, ở lại Minh Châu chờ.

Vì muốn bày ra dáng vẻ hiềm khích với Giang Sở Trạch để kẻ gian sau màn nhìn, Giang Sở Trạch cũng không tận nghĩa dân bản địa dẫn Lâm Nhữ đi dạo quanh khắp nơi. Sùng Huy thể hiện bốn chữ to “cầu còn không được” ở trên mặt, không hề che giấu vui mừng vì chỉ có hắn với Lâm Nhữ, không có kẻ chướng mắt, mỗi ngày đều vô cùng sung sướng, giống như chú chim công ve vẩy, tùy thời tùy chỗ đều có thể xòe đuôi.

Lâm Nhữ thấy nhiều lần, độ dày da mặt hắn nâng cấp từ tường thành châu quận xây bằng dăm ba tảng gạch tiến hóa thành tường thành kinh đô xây bằng mười mấy tảng gạch. Năng lực chịu đựng đột ngột tăng mạnh, thời gian che mặt giảm nhiều.

Rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm, Lâm Nhữ bèn dẫn Sùng Huy đi lại trong thành, cũng không câu nệ với các chủ buôn quạt hợp hoan mà các hàng các sạp đều xem qua, để Sùng Huy quan sát chất lượng hàng hóa của các nhà buôn xấu hay tốt, quan hệ giữa hàng hóa với vấn đề định giá, hoàn cảnh của cửa hàng, thái độ của tiểu nhị và cách ăn nói chào mời khách hàng… Buổi tối quay trở lại khách xá kêu hắn phân tích trong sách, sau đó rút ra từng mục.

Quan sát thực địa với bàn luận trên giấy không giống nhau, chính miệng giảng giải dễ hiểu hơn nhìn phần phê bình chú giải. Học vấn từ gia đình của Lâm Nhữ sâu rộng, từ nhỏ đã theo Phương Đức Thanh hành tẩu thương trường, tuy tuổi còn nhỏ nhưng từng trải phong phú, hiểu biết thấu đáo tình hình thị trường, có kiến giải riêng với vấn đề buôn bán, làm người dạy cho Sùng Huy không giấu diếm điều gì. Sùng Huy được nàng chỉ dạy, hắn vốn đã thông minh hơn người, giờ tiến bộ thần tốc, học một biết mười, có những cách nghĩ hay ho, nhiều kiến giải mà ngay Lâm Nhữ cũng cảm thấy không bì kịp.

Lâm Nhữ dạy hắn mấy ngày, lòng hoài nghi nho nhỏ ban đầu từ từ tích tụ lại càng nhiều.

Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con do chuột sinh chỉ biết đào hang.

Ý là nói học vấn gia đình sâu rộng, trong hoàn cảnh như vậy, đời sau của nhà dòng thư hương đều là tài tử, con em nhà buôn rất giỏi việc kinh doanh.

Nguyên nhân từ việc truyền thừa năng lực của bậc trưởng bối với căn cơ của gia tộc, từ nhỏ đã thường được nghe qua, cùng với huyết mạch của phụ mẫu truyền lại, khiến cho con đường, lời nói, và sở trường của mọi người sẽ không thoát khỏi ảnh hưởng từ xuất thân. Sùng Huy tinh thông với việc kinh doanh như vậy, lại là một tài năng xuất chúng với việc làm quạt, chẳng lẽ nhà hắn là một gia tộc lớn làm quạt ở Nhuận Châu?

Ba gia tộc làm quạt ở thành Nhuận Châu gần trăm năm nay không ai vượt mặt được là họ Tạ, họ Phương và họ Quách. Nhà họ Phương tất nhiên không có con trai thất lạc. Tạ Thiên không có thiếp thất, con cái đều là ruột thịt của Tạ phu nhân, tất nhiên sẽ không có chuyện kế mẫu ngược đãi Sùng Huy ép hắn phải trốn nhà bỏ đi. Nhà họ Quách… đàn bà của Quách Tiếu Minh nhiều vô số kể, con cái hơn ba mươi người, bớt một người chẳng ít đi mà dư một người cũng chẳng nhiều hơn, dù thất lạc thì chỉ cần mẫu thân ruột thịt của đứa trẻ không ở đây sẽ không tìm về.

Lâm Nhữ tưởng tượng Sùng Huy là con trai nhà họ Quách, khẽ rùng mình, giống như có con gì bò trên mình vậy, khó chịu hết cả người.

“Sao thế?” Sùng Huy nhạy cảm hỏi nàng, dừng bút, đưa tay sờ tay Lâm Nhữ.

Lâm Nhữ rút tay về. Mỗi lần nhắc đến xuất thân, Sùng Huy đều hoảng sợ cực kỳ, không nỡ vén vết thương lòng của hắn. Nghi ngờ vừa nổi lên lại không thể nhịn xuống, Lâm Nhữ xoa hai tay, nhìn Sùng Huy chằm chằm hồi lâu, đàng hoàng hỏi: “Sùng Huy, ta biết huynh nhớ mình là con cái nhà ai. Huynh thành thực nói ta biết, huynh có phải con trai của Quách Tiếu Minh không?”

“Quách Tiếu Minh? Phụ thân của Quách Thành An ư?” Sùng Huy lắp bắp, trợn mắt hoảng sợ: “Ta… ta…” Hắn chợt che miệng lại, đến chỗ ống nhổ khạc ra một ngụm máu, mày giần giật, hít sâu một hơi, hắn cắn phải đầu lưỡi.

Lâm Nhữ không nhúc nhích, nhìn hắn chằm chằm. Sùng Huy đẫm nước mắt hỏi: “Ta xấu như con heo rừng kia ư? Sao nàng lại cho rằng con heo rừng đó là huynh đệ của ta?”

Heo rừng? Hắn gọi Quách Thành An là heo rừng?

Lâm Nhữ ngẫm lại bộ dạng của Quách Thành An, cũng phù hợp đấy, bèn thấy buồn cười.

Sùng Huy tìm gương, tìm được rồi thì cầm gương lên soi gần soi xa, lẩm bẩm: “Không đến nỗi xấu như Quách Thành An chứ?” Hắn còn nói: “Chẳng trách dùng mỹ nhân kế với nhị lang không hiệu quả, ra là mình rất xấu.”

Lâm Nhữ nghe hắn lầm bầm, không tự biết bản thân xinh đẹp khuynh thành, suýt chút nữa nàng đã cười phun ra, nghi ngờ trong lòng tan thành mây khói.

Vóc người của Quách Tiếu Minh vừa lùn vừa thô, mặt giống đầu heo vậy, sao sinh được một đứa con trai xinh đẹp như Sùng Huy.

Nàng vỗ trán mình, thở dài nói: “Cả ngày ở cạnh kẻ ngu, mình cũng ngu theo.”

Sùng Huy soi gương hồi lâu, tức giận nói: “Ta không phải con trai nhà họ Quách, nàng chê ta xấu thì nói thẳng, chớ có chỉ cây dâu mắng cây hòe.”

“Ha ha ha…” Lâm Nhữ bị hắn chọc cho vui vẻ nên cười phá lên.

Ở cạnh Sùng Huy, kiểu gì cũng có thể vui vẻ một phen.

Quạt hợp hoan chưa vận chuyển đến Minh Châu, Mộc Vũ tới trước. Xem thư, Lâm Nhữ giận đến nỗi run rẩy cả người, đập bàn cái rầm làm mảnh ván chấn động tan tành.

Có mẫu thân và di mẫu nuông chiều như vậy, Hà Dư mới không kiêng nể gì làm xằng làm bậy đến mức đó.

Hai người họ sợ Hà Dư gây họa không đủ lớn, nhà họ Phương sụp chưa đủ nhanh sao?

Sau khi Hà Dư gây nhiều tai họa như vậy, Phương Khương thị vẫn nhân nhượng dung túng, hơn một nghìn lượng vàng không phải số tiền nhỏ. Cả một thôn nghèo hết đời cũng không xài nhiều đến vậy. Mẫu thân thì hay rồi, tùy tiện đưa cho Hà Dư tiêu xài.

Còn muốn đưa Hà Dư về phủ, vả mặt nàng, làm khó Hà Lịch.

Có thể tưởng tượng được, Hà Lịch bị buộc vào thế phải đập gãy chân Hà Dư, trong lòng đau đớn khổ sở đến mức nào.

Liên hệ chuyện Hà Dư bị ám toán với sự cố xảy ra trên quạt hợp hoan ở các nơi với nhau, hiển nhiên có bàn tay đang thao túng, đối phó với nhà họ Phương.

Đáng hận là nàng với Hà Lịch sứt đầu mẻ trán mệt nhọc bán mạng, phải đối phó kẻ bên ngoài, còn phải đề phòng người nhà phá đám.

Viết giấy ra chuyện ở Minh Châu sợ có bất trắc, nàng chưa nói ra, chỉ dặn lại Mộc Vũ để Mộc Vũ nhắn lại cho Hà Lịch nghe, giải quyết tốt đẹp nên hắn chớ lo lắng.

Suy nghĩ một chút, nàng cầm bút viết một phong thư cho Phương Khương thị. Đến giờ nàng vẫn chưa hề nói chuyện bên ngoài với bà, chỉ một mình gánh lấy gió mưa. Phương Khương thị nhàn nhã đã quen, nàng vốn cũng không muốn sau khi phụ thân qua đời mẫu thân vẫn rầu rĩ mãi. Giờ nàng thay đổi suy nghĩ. Chỉ trị phần ngọn chi bằng giải quyết tận gốc, nói hết chuyện xảy ra ở các châu cùng với chuyện này nếu không giải quyết thích đáng thì phường quạt nhà họ Phương sẽ phải đối mặt với hiểm cảnh, không nói đã tìm ra nguyên nhân, chỉ dặn Phương Khương thị, nên suy xét đến chi tiêu trong phủ, chỗ nào tiết kiệm được thì nên tiết kiệm, để dành chút tiền lỡ phường quạt có sụp thì sinh hoạt của Cẩm Phong vẫn không bị ảnh hưởng.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Thịnh Sủng: Tổng Tài Độc Nhất Vô Nhị Bảo Bối

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 118: Bộc Phát Nghi Ngờ