Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 117: Khóc Cười Chẳng Xong

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 117: Khóc Cười Chẳng Xong


Chương 117 : Khóc cười chẳng xong

Vào hàng quạt Giang thị, Giang Sở Trạch mang họ lên tầng trên. Lúc này ánh mắt của Sùng Huy không đảo quanh nữa mà chỉ nhìn Lâm Nhữ chằm chằm. Lâm Nhữ quan sát cây quạt, hắn cũng nhìn theo rất chăm chú. Sùng Huy nhìn mặt quạt, sờ tay lên sau đó liếm thử đầu ngón tay, qua mấy lần liên tục như vậy thì ánh mắt hắn sáng ngời: “Nhị lang, ta biết nguyên nhân bị mốc rồi.”

“Nguyên nhân gì?” Cây quạt trong tay Lâm Nhữ run lên, nàng ngẩn người, đồng loạt kêu lên với Giang Sở Trạch.

“Do mặt quạt dính nước muối mà ra.” Trong lòng Sùng Huy đã có tính toán, hắn chỉ vào mặt quạt: “Hai người vuốt nhẹ rồi liếm thử ngón tay xem, có phải hơi mặn không?”

Lâm Nhữ với Giang Sở Trạch liếm thử, đúng là như thế.

Sùng Huy lại cầm mấy chiếc đã lau sạch phơi dưới nắng: “Sau khi sản phẩm dệt dính nước muối thì phơi dưới nắng gắt sẽ bị cứng, mấy cây quạt này bị như vậy.”

Hôm qua Lâm Nhữ xem xét, lúc ấy cứ thấy lạ sao mặt quạt lại cứng như vậy, lời của Sùng Huy vừa có lý vừa có chứng cứ nên thoáng chốc mây đen nặng trĩu trong lòng nàng đã tiêu tan.

Sùng Huy hỏi Giang Sở Trạch: “Có quạt hợp hoan không bị mốc không?”

“Có, cửa hàng dưới lầu đều trưng bày quạt không bị mốc.” Giang Sở Trạch nói.

Sùng Huy rủ mi xem xét quạt, không nhìn Giang Sở Trạch, sai khiến hiển nhiên: “Lấy mấy chiếc có chất liệu mặt quạt khác nhau đến, thêm một chậu nước lã và một bọc muối.”

“Được, để ta đi.” Ánh mắt Giang Sở Trạch sáng ngời, không vì Sùng Huy sai hắn như chủ nhân sai hạ nô làm việc mà bực bội.

Dáng người cao lớn băng qua lối đi, đến cửa thang lầu, Lâm Nhữ nhìn Sùng Huy, chân mày giật giật, vội bước nhanh: “Giang đại lang gượm đã.” Đôi mắt đen tuyền của nàng nhìn Giang Sở Trạch, hàng mi chớp chớp, nhỏ giọng nói: “Chúng ta xuống cùng nhau, cầm quạt đến khách xá.”

Mắt hổ của Giang Sở Trạch trợn tròn nhìn Lâm Nhữ, dừng bước, mấp máy môi nói: “Cảm ơn Phương nhị lang đã tin tưởng ta.”

“Sao phải đến khách xá?” Sùng Huy đi đến chen vào giữa Lâm Nhữ với Giang Sở Trạch.

Lâm Nhữ cười cười, búng trán Sùng Huy, sẵng giọng: “Đồ ngốc.”

“Ta không ngốc!” Sùng Huy sờ trán, uất ức nhìn Lâm Nhữ, chợt toét miệng cười, xích lại gần tai Lâm Nhữ nói: “Nhị lang, lần này ta tìm ra nguyên nhân để giải quyết nguy cơ đóng cửa phường quạt, có phải huynh nên trọng thưởng cho ta không? Để ta cắn môi có được không?”

Sùng Huy đã nhỏ giọng rồi nhưng Giang Sở Trạch ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng.

Lâm Nhữ đưa tay che mặt, đau khổ không muốn sống nữa.

Đứa ngốc làm được việc tốt thì phải có thưởng, đòi quà là cắn môi, phong cách hành sự cố chấp thế này đúng là mười năm cũng như một ngày, luôn không thay đổi.

Ba người mua muối trên đường đi, sau khi đến khách xá thì hỏi ông chủ một chậu nước và một cái chén, bước vào phòng.

Sùng Huy đổ nước vào chén, thêm muối, nếm thử, lại thêm, khuấy tiếp. Sau đó, hắn buộc quạt hợp hoan chồng thành bó giống như cách chất quạt trong phòng kho, mặt quạt xếp lên nhau từng cái một, một bó chừng mười chiếc, được năm bó, đặt xuống đất. Hắn lấy giấy cứng làm một cái muỗng thô sơ, đầu muỗng đặt giữa mặt hợp hoan trên cùng, vẩy nước muối trong muỗng xuống thật chậm.

Giọt nước muối ở mặt quạt trên cùng thấm xuống dưới. Một giọt. Hai giọt. Ba giọt. Sùng Huy đổ rất chậm, quan sát mặt quạt ở dưới cùng cũng dính nước muối thì ngừng lại.

“Qua nửa canh giờ mấy chiếc quạt này sẽ có vết mốc, hơn nữa, vết mốc ở quạt trên sẽ loang rộng hơn quạt xếp dưới. Giang đương gia có thể về tra xét xem thử mỗi bó quạt hợp hoan có phải đều như vậy không?” Sùng Huy nói.

Vẻ mặt của Giang Sở Trạch rất xấu, mắt hổ nặng nề tràn đầy sát khí.

Không cần phải về tra xét lại, mấy hôm nay hắn đều xem tới xem lui, quả thực như thế.

Nửa canh giờ, một quãng thời gian không dài không ngắn, kết quả cho thấy giống như dự đoán của Sùng Huy.

Thời gian ngắn ngủi như vậy đã xuất hiện vết mốc, sau khi quạt hợp hoan chuyển đến Minh Châu đã được bán một thời gian rồi mới xuất hiện vết mốc, như vậy dễ dàng cho thấy, hàng hóa được chuyển ra khỏi phường quạt nhà họ Phương ở thành Nhuận Châu không có vấn đề gì.

Trong nội bộ của hàng quạt Giang thị có kẻ giở trò.

Giang Sở Trạch đứng dậy, quỳ lạy dưới dất: “Ta dùng người không thỏa đáng lại sơ xuất trong việc giám sát, đã phiền Phương nhị lang bận rộn công việc còn phải đến Minh Châu một chuyến, quả thật vô cùng xấu hổ.”

“Giang đại lang nói vậy là quá khách sáo rồi.” Lâm Nhữ mỉm cười, nâng Giang Sở Trạch lên, thở dài nói: “Nơi khác cũng có suy nghĩ như thế, may mà có huynh. Ở chỗ huynh mới có thể tra xét được, chớ có kiêng kị như vậy, ở nơi khác không thuận lợi được thế. Tiếp theo chúng ta nên bàn bạc làm sao để bắt được thứ mối mọt này.”

“Ta biết rồi, vừa rồi ở phòng kho Giang đại lang cảm ơn huynh đã tin tưởng hắn vì huynh không nghi ngờ người giở trò là hắn, yên tâm để hắn giúp huynh bắt kẻ xấu.” Sùng Huy không đợi Giang Sở Trạch mở lời, chen vào đẩy Giang Sở Trạch ra, ánh mắt long lanh nhìn Lâm Nhữ.

Lâm Nhữ có thiếu nhạy bén đi nữa thì giờ cũng đã nhận ra động tác của Sùng Huy. Nàng chỉ đến gần Giang Sở Trạch một chút là Sùng Huy nhất quyết chen vào giữa tách nàng với Giang Sở Trạch ra. Nàng chợt khóc dở mếu dở, mỉm cười áy náy với Giang Sở Trạch rồi mời Giang Sở Trạch ngồi xuống trước bàn.

“Nghiêm hình tra khảo có lẽ cũng tra hỏi được hung thủ, nhưng không bằng bắt kẻ gian tại trận để không ai có thể nói ra nói vào.” Lâm Nhữ nói, trong thoáng chốc đã nghĩ ra cách ép kẻ gian phải hiện hình, nhỏ giọng nói ra dự định một cách tỉ mỉ.

“Hay lắm, nhưng mà như thế sẽ làm chậm trễ thời gian của Phương nhị lang. Giờ trong kho tồn một trăm nghìn chiếc quạt hợp hoan, Phương nhị lang sai người chuyển đến trăm nghìn chiếc đi, ta đặt hàng.” Giang Sở Trạch nói.

“Để lỡ tháng này xem như lỡ luôn thời điểm bán quạt tốt nhất, sắp tới sẽ ít người mua quạt, một trăm nghìn chiếc có nhiều quá không?” Lâm Nhữ hỏi.

“Nếu lần này làm rõ được kẻ giở trò thì tuy một trăm nghìn cây quạt nhiều thật nhưng không thể làm khó ta được. Ta sẽ cố gắng hết sức để bán, không cần lo lắng.” Giang Sở Trạch cười nói, đôi mắt hổ đầy sinh lực.

“Cảm ơn Giang đại lang đã ra tay trượng nghĩa, vậy giá quạt mỗi chiếc giảm ba văn tiền so với bình thường đi.” Lâm Nhữ nói.

“Không cần phải thế.” Giang Sở Trạch lắc đầu nói: “Huynh đã đích thân đến Minh Châu, qua lại hơn một tháng làm lỡ mất bao nhiêu việc. Là do ta đã không xem xét kĩ lưỡng nên mới khiến nhà họ Phương chịu thiệt.”

Giang Sở Trạch kiên trì nhiều lần nên Lâm Nhữ cũng không cưỡng ép, cảm kích vô cùng.

Bàn xong, nàng lại cùng Giang Sở Trạch chạy đến hàng quạt Giang thị một chuyến.

Ở trong phòng kho bàn hơn canh giờ, xuống lầu, bảo rằng không tìm ra nguyên nhân, nhà họ Phương hoàn toàn chịu trách nhiệm với việc quạt hợp hoan bị mốc. Giang Sở Trạch đề nghị nhà họ Phương đền tiền. Lâm Nhữ không đồng ý, cuối cùng thoái nhượng, Lâm Nhữ lệnh cho phường quạt nhà họ Phương ở Nhuận Châu mang quạt hợp hoan đến bồi thường số quạt bị mốc.

Gọi người quay về truyền tin thì quá chậm, trễ nãi việc bán quạt. Lâm Nhữ bỏ tiền nhờ gác Thiên Cơ do người giang hồ sáng lập ra, có sở trường về việc truyền tin, dùng bồ câu gửi thư về.

Các tiểu nhị, ông chủ cùng quản sự của cửa hàng Giang thị mấy lần chen miệng lúc Lâm Nhữ bàn bạc công việc với Giang Sở Trạch, phản đối nhà họ Phương đền quạt.

Giang Thành đã trở về là người phản đối kịch liệt nhất: “Thiếu đương gia, ai biết được quạt hợp hoan nhà họ Phương mang đến tiếp có xảy ra sự cố tương tự hay không. Lỡ lại có chuyện chẳng phải làm chậm trễ việc chúng ta bán quạt sao. Năm nay vì việc này mà hụt bán bao nhiêu chiếc rồi! Kiếm ít đi bao nhiêu bạc! Lão đương gia cũng vì thế mà lo lắng đến mức đổ bệnh không khỏe lại. Thà để nhà họ Phương bồi thường tiền cho chúng ta để chúng ta mua quạt nhà họ Quách. Tôi thấy quạt nhà họ Quách cũng rất tốt.”

“Đừng nói nữa, ta là đương gia hay ngươi là đương gia!” Giang Sở Trạch lạnh lùng nói, đôi mắt hổ lập uy khiến Giang Thành run rẩy.

Lâm Nhữ cười nhạt ở một bên, làm lơ địch ý của mọi người trong Giang thị, trưng ra bộ dạng vì lợi ích nhà họ Phương quyết không nhường nửa bước.

Giang Sở Trạch sai người chuẩn bị bút mực. Lâm Nhữ viết thư dặn Hà Lịch ngay lập tức sai người vận chuyển một trăm nghìn cây quạt hợp hoan đến, chú thích từng vật liệu mặt quạt, hình vẽ trên mặt, hình dạng của quạt theo yêu cầu của Giang Sở Trạch. Ở cuối, vì sợ Hà Lịch lo lắng nên nàng hơi chần chừ rồi viết: “Chớ lo nghĩ, biểu ca bảo trọng.”

Truyện convert hay : Mạt Thế Trọng Sinh: Khối Rubik Không Gian Tới Làm Ruộng

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 117: Khóc Cười Chẳng Xong