Chương 115 : Sương mù xóa dấu vết
Khỏi cần nghi ngờ, xem ra đã bị gạt rồi.Phương Vị phải hỗ trợ Phương Hiếu cai quản Phương phủ, không thể phân thân ra, xem ra Phương Kính làm việc tỉ mỉ, đầu óc nhạy bén, có thể coi trọng được.Hà Lịch căn dặn Phương Kính: “Lập tức mang hai tên này thêm cẩm bào dính máu gà của Dư lang đến Kim Lăng. Nhất định phải tra ra chân tướng chuyện này.”Phương Kính tuân lệnh. Thần Dương và Cảnh Thiên còn muốn tạm biệt Hà Dư, Hà Lịch thưởng cho chúng một cú đạp, mắng: “Đi mau, đừng để ta phải hỏi tội các ngươi giật dây chủ tử làm xằng làm bậy.”Ba người rời đi. Phòng khách yên tĩnh trở lại. Hà Lịch đi tới đi lui, đầu đuôi câu chuyện có nguyên nhân, liệu có nên mời đại phu chữa chân cho Hà Dư không.Lúc tiếng phụ nữ mắng chửi sắc bén truyền đến, Hà Lịch vẫn chưa kịp tỉnh táo lại.Nhà họ Phương chưa từng có tiếng hét ồn ào gây chuyện như vậy.Phương Hương Văn hùng hổ bước vào, Thư cửu nương ở phía sau không thể cản lại nên vội đến trước mặt Hà Lịch xin lỗi.“Cút ra ngoài, không đến lượt tiện tỳ như ngươi nói chuyện!” Phương Hương Văn mặc áo ngắn màu đỏ lựu, vải choàng vai bằng lụa the mỏng dài lê lết đất. Mười đầu ngón tay thon thả sơn đỏ, dùng một ngón chỉ vào mặt Thư cửu nương đầy khinh khi mà hét lớn.“Cửu nương là con cái nhà lành, miệng đại nương tích đức giùm.” Hà Lịch lạnh lùng nói, cảm giác quanh thân ác liệt, mắt sắc như đao.Tháng trước, Lâm Nhữ đuổi Hà Dư ra khỏi phủ, sau khi trả khế ước bán thân của sáu người đi theo y cho Hà Khương thị thì sau đó cũng trả khế ước cho một nhà Phương Hiếu, phủ nha đã lập hồ sơ rồi, giờ Phương Hiếu, Phương Vị và Thư cửu nương đều là con cái nhà lành.Hôm Phương Đức Thanh qua đời, Liễu thị làm mất mặt Phương Hiếu trước mặt mọi người, mắng mỏ ông là hạ nô. Phụ tử Phương Hiếu mấy đời làm trâu làm ngựa trung thành cho nhà họ Phương, Lâm Nhữ vì giữ thể diện cho ông nên mới cố ý làm vậy.Lúc ấy Phương Hương Văn nghe nói, mắng mỏ một trận, giờ lại nghe Hà Lịch chửi càng thêm nổi nóng, cất giọng the thé: “Con cái nhà lành thì sao? Cũng chẳng phải con chó của nhà họ Phương ta ư?”Dứt lời, nàng liếc xéo Hà Lịch: “Huynh cũng chớ có ngông cuồng, huynh cũng là con chó của nhà họ Phương ta thôi.”Thư cửu nương sợ ngây người, hít một hơi khí lạnh.Hà Lịch cười ha hả, vẻ mặt không thay đổi: “Đại nương nói có lý. Đã như vậy, đại nương còn nói chuyện với một con chó, vậy chẳng phải bản thân đến cả chó cũng không bằng?”Phương Hương Văn ngẩn người, mặt đỏ bừng, nói không ra lời.Thư cửu nương thầm khen hay, chỉ hoài nghi, bình thường vị đại quản sự này hiền như bụt, sao đột nhiên lại miệng lưỡi sắc bén giống Lâm Nhữ, chẳng lẽ gần mực thì đen gần đèn thì sáng?Phương Hương Văn ngoảnh đầu ra ngoài, ra khỏi cửa sảnh thì quay đầu lại, cao giọng nói: “Nếu chân của Dư lang không trị sẽ mang tật suốt đời. Ta tìm đại phu đến chữa trị cho chàng, huynh mau kêu người mở cửa ra.”“Đại nương lấy thân phận gì nói những lời này với ta?” Hà Lịch nhàn nhạt nói.Hắn cũng không tức giận, vốn trong lòng không nỡ, chỉ là có thể trị thương cho Hà Dư chứ không thể giữ y ở phủ.Đầu Phương Hương Văn vốn ngẩng cao giờ không ngẩng nổi nữa, rũ xuống, một lúc lâu lại ngẩng lên, giọng the thé: “Ta là vị hôn thê của Dư lang, sao không thể nói những lời này?”Hà Lịch ồ lên một tiếng, không phản bác, chỉ bảo rằng: “Nhữ lang đã nói, không cho phép Hà Dư lại vào nhà họ Phương nửa bước. Đại nương mời đại phu cho nó, vậy mang nó ra khỏi Phương phủ luôn đi.”“Mang chàng ra khỏi nhà họ Phương? Dựa vào đâu? Ta là con gái nhà họ Phương, Dư lang là con rể cái nhà này, sao lại không thể ở đây dưỡng thương?” Phương Hương Văn nhào đến bên cạnh Hà Lịch muốn đánh hắn, không còn ra thể thống gì nữa.Hà Lịch né tránh, cất bước ra ngoài, mở miệng căn dặn Thư cửu nương: “Truyền lại lệnh của ta, một là đưa Hà Dư ra khỏi phủ, hai là đóng chặt cửa phòng, nếu nó vẫn ở trong phủ thì không được chữa trị cho nó.”Hắn mặc kệ Phương Hương Văn, tự ý rời phủ.Buổi chiều Hà Lịch trở về, nghe nói Phương Hương Văn cùng Hà Khương thị đã đưa Hà Dư ra khỏi phủ, hết thảy như dự liệu của hắn, tình hình ổn định.Hắn ở gian Ngọc Lan giải quyết hết sổ sách trong ngày, khóa cửa ra ngoài, ngẩng đầu nhìn, bầu trời tròn như vầng trăng sáng. Hắn thử nhẩm, hẳn ngày mai Lâm Nhữ đã đến Minh Châu rồi, cũng chẳng biết có thể giải quyết rắc rối một cách suông sẻ hay không. Mấy ngày nay nàng đi đường, không nhận được thư của nàng, mà hắn cũng không gửi thư cho nàng. Hắn xoay người mở cửa, vào trong viết thư, kể lại chuyện xảy ra hôm nay thật cặn kẽ, cuối cùng, chần chừ hồi lâu viết ba chữ “nhớ bảo trọng”.Nghìn câu vạn chữ đè nén trong ngực nhưng không thể thốt ra. Lúc trước sớm chiều ở cạnh đã nhớ nhung da diết, giờ cách xa càng muốn hồn phách được kề cận, trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi Lâm Nhữ. Hắn nhìn hoa nở rộ dưới ánh nắng lại nhớ đến nụ cười trong trẻo thoải mái của Lâm Nhữ, nhìn từng viên đá trong chậu sáng bóng lại nhớ đến gương mặt trơn mịn thanh tú của Lâm Nhữ. Hắn cầm bút viết chữ, lóe lên trước mắt là Lâm Nhữ như móc bạc giáo vàng giản dị nhưng sắc bén, oán giận buồn vui, bao nhiêu xúc cảm vương vấn trong tim.Sáng hôm sau, Hà Lịch sai Mộc Vũ đích thân rời khỏi Nhuận Châu đến Minh Châu đưa thư.Trưa hôm nay Lâm Nhữ vào thành Minh Châu, không tìm khách xá nghỉ ngơi mà mang theo Sùng Huy chạy thẳng đến hàng quạt Giang thị.Phố xá sầm uất không thể chạy nhanh, ngựa đi rất chậm rãi. Sùng Huy nhấc cương đi song song với Lâm Nhữ, nghiêng qua nghiêng lại nói: “Nhị lang, nàng chưa nói đồng ý cho ta quay về hay không mà.”Đợi lát nữa không cần nói hắn cũng biết mục đích chuyến đi này của nàng không phải là bán hắn. Lâm Nhữ liếc Sùng Huy một cái, hừ nói: “Giỡn huynh thôi, chưa từng nghĩ bán huynh đi.”“A!” Sùng Huy ngây người như phỗng.Đến hàng quạt Giang thị, Lâm Nhữ xuống ngựa, Giang Sở Trạch ở trong ra đón. Lâm Nhữ chắp tay, còn chưa kịp chào hỏi, Sùng Huy đã chen vào giữa Lâm Nhữ với Giang Sở Trạch, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng như dập dờn trong làn nước xuân, vui mừng tựa con sóng bồng bềnh, nắm một tay của Lâm Nhữ lắc không ngừng: “Nhị lang thật tốt, ta thích huynh, ta thật sự thích huynh!”Đang ở trước mặt Giang Sở Trạch, Lâm Nhữ vô cùng lúng túng, nhìn sự sung sướng trong đôi mắt Sùng Huy, cõi lòng vô cùng dễ chịu, như có móng vuốt cào bên trong vừa ngứa ngáy vừa thoải mái, không trách cứ nổi, mím môi vờ giận, trừng một cái rồi cho qua, vì trấn an Sùng Huy còn nắm cả tay hắn nữa.“Trời sắp sập rồi Phương nhị lang còn mang theo mỹ nhân đồng hành, bội phục.” Giang Sở Trạch chắp tay, giọng thô, trong mắt không hề tức giận.Lâm Nhữ cười cười: “Giang đại lang có nghe qua, trời sập xuống có thể xem như cái mền, vừa khéo tiết kiệm được bông vải.”Truyện convert hay : Ăn Gà Vô Hạn Hệ Thống Tăng Cấp