Truyện tranh >> Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan >>Chương 114: Ngốc Không Ai Bằng

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 114: Ngốc Không Ai Bằng


Chương 114 : Ngốc không ai bằng

"Đệ thật sự muốn ở lại Phương phủ không đi?” Hà Lịch lạnh lùng hỏi.

“Đệ đệ con chỉ ở mấy ngày thôi, chỉ ở mấy ngày.” Hà Khương thị kêu khóc.

Lần này y ở lại rồi sao đuổi đi được nữa, huống chi y cả đống quỷ kế, ở một ngày đều sợ sẽ có chuyện.

“Có đi hay không?” Hà Lịch nặng nề hỏi lại, cho Hà Dư cơ hội.

Nếu còn chút lương tri thì giờ sẽ không ỷ lại Phương phủ mà đồng ý rời đi.

“Mẫu thân, con sợ lắm, rất nhiều máu!” Hà Dư run bần bật, đau khổ khóc gào.

“Lịch lang à, Dư lang còn nhỏ, đừng dọa nó.” Phương Khương thị nói.

Dọa y ư!

Đốt ngựa thả đi, đánh chết người, gan lớn thế mà!

Hà Lịch cắn răng, quát khẽ mấy nô tỳ đứng bên ngoài: “Vào mau, lôi di phu nhân ra.”

Đám nô tỳ tức giận việc Hà Dư đốt ngựa thả đi. Họ vốn nghe lời Hà Lịch, giờ không do dự nữa, vào trong hợp sức tách Hà Khương thị khỏi người Hà Dư.

“Lịch lang, cháu chỉ cho Dư lang ở mấy ngày thôi, đừng tức giận.” Phương Khương thị vội nói.

Hà Lịch mặc kệ bà, không nói lời nào, nắm bàn ngắn trên bệ, nhắm vào hai chân của Hà Dư đập xuống thật mạnh.

Hà Dư kêu lên thảm thiết, ôm lấy chân, không giống như diễn trò vừa nãy, giờ đau đớn không chịu nổi, nước mắt nước mũi đồng loạt chảy xuôi.

Hà Khương thị đau lòng gọi to: “Dư lang!” Bà hất mấy nô tỳ, ôm lấy Hà Dư khóc lóc, búi tóc run rẩy, tóc mai đã nhiều sợi bạc, khóe mắt có nếp nhăn, nước mắt không ngừng chảy ra từ đôi mắt vẩn đục, tràn qua nếp nhăn, thảm thiết vô cùng.

Hà Lịch nghiêng đầu không nỡ nhìn, lạnh lùng căn dặn: “Mang nó đến căn phòng ngay cổng chính ụ Quy Nhàn, khóa cửa lại, không cần gọi đại phu, không được phái người hầu hạ, mỗi ngày ném cho nó mấy cái bánh bột với mấy chén nước lã để nó giữ cái mạng.”

Phương Hiếu vẫy tay, mấy tên nô bộc vào trong mang Hà Dư ra ngoài.

“Dư lang là đệ đệ ruột của mày, sao mày lại tàn nhẫn như vậy!” Hà Khương thị xông lên tát Hà Lịch một cái.

Hà Lịch có thể né nhưng không né, đứng yên.

Tiếng “chát” vang lên, gương mặt đỏ bừng in rõ dấu tay.

Hà Khương thị ngẩn ra, quay đầu lại ôm lấy Hà Dư tiếp tục khóc, không cho ai mang y đi cả, đau khổ nhìn Phương Khương thị.

“Mau mời đại phu.” Phương Khương thị sai bảo nhưng không ai nhúc nhích, bà gấp đến độ giẫm chân nói: “Lịch lang, không chữa chân cho Dư lang thì nó sẽ không thể đi lại được.”

“Cháu muốn hai chân nó tàn tật, không thể cử động sẽ không làm xằng làm bậy được nữa!” Hà Lịch không sửa lời.

Hạ nhân rất hận Hà Dư, quyết không nương tay, nhiều người giằng co liền tách Hà Khương thị ra được. Người ngăn Hà Khương thị lại, người kéo Hà Dư ra khỏi cửa.

“Lịch lang, cháu không thể làm vậy!” Phương Khương thị nói lớn.

Hà Lịch mặc kệ bà, bước ra khỏi gian Phù Dung.

Phương Khương thị vắt óc suy nghĩ, bà vốn hiền lành, huống chi người bị thương là cháu ngoại của bà, tỷ tỷ khóc đến mức như đứt từng khúc ruột, không thể mặc kệ không quan tâm. Bà không ngăn được Hà Lịch, không thể làm chủ, ngây người sợ run một thoáng rồi gọi Bạch Chỉ: “Mau lên, đến vườn Chí Thiện kể lại chuyện vừa xảy ra cho Văn nương.”

Bạch Chỉ rủ mi, ánh sáng lóe lên trong mắt, “dạ” một tiếng bước vội ra cửa.

Hà Lịch ra khỏi gian Phù Dung, bước chân rất chậm, mỗi một bước đều vô cùng khó khăn.

Vừa quá Ngọ, thời điểm nắng gắt nhất, nhưng lòng hắn lại lạnh buốt.

Cú đập kia không chỉ đập hai chân của Hà Dư mà còn đập vào tim hắn.

Đó là đệ đệ ruột của hắn. Phụ thân mất sớm, cùng chung huyết mạch chỉ có hai huynh đệ. Nếu có lựa chọn khác, hắn sẽ không nhẫn tâm tước đoạt đi đôi chân của y.

Cổng phủ trong tầm mắt, đôi chân của Hà Lịch không nhấc nổi. Hắn do dự, xoắn xuýt, liệu có nên âm thầm sai người gọi đại phu chữa chân cho Hà Dư?

Mới đó thôi, hắn đã không nhẫn tâm nổi.

“Hà đại lang! Hà đại lang, gượm đã!”

Có người gọi lớn ở phía sau, Hà Lịch quay đầu nhìn, là hạ nhân nhà họ Phương – Phương Kính. Năm nay gã mười chín, dáng người cao gầy, mặt mày chính trực, làm việc cẩn thận, rất có tiền đồ trong đám đồng lứa. Hai năm trước gã đã được cất nhắc làm quản sự lo việc mua sắm.

Trong đám người mang Hà Dư đi có gã. Hà Lịch thoáng biến sắc mặt, cố gắng bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”

Phương Kính xích lại gần Hà Lịch, nhỏ giọng nói: “Vết máu trên người Hà nhị lang hình như không phải máu người.”

Hà Lịch biến sắc mặt, đôi tay vô thức siết chặt.

“Mẫu thân tôi làm việc ở phòng bếp, mỗi ngày đều giết gà, vịt, ngỗng… Buổi tối bà về phòng, trên người luôn thoảng mùi máu tanh, tôi ngửi quen rồi. Vừa rồi tôi ở gần Hà nhị lang, ngửi mùi máu trên cẩm bào của y, giống mùi máu của gia cầm gia súc mà mỗi ngày mẫu thân tôi dính vào.” Phương Kính nói.

“Chắc vì để về phủ nên nói láo gạt người!” Hà Lịch giận không kiềm nổi, hận mình vừa rồi đã thương hại.

“Nếu không phải thì sao?” Phương Kính thoáng chần chừ. “Hơn một nghìn lượng vàng, y cầm trong tay chưa đến một tháng, có xài hao mấy cũng không hết nhẵn chứ? Trong tay có tiền sao y lại nỡ về phủ? Vừa rồi nghe theo cuộc nói chuyện của di phu nhân và phu nhân thì Hà nhị lang vốn đã hẹn ở kinh thành, mới đến Kim Lăng thôi.”

Hà Lịch chấn động. Phương Kính nói có lý. Nếu không phải Hà Dư nói dối, vậy có thể đã rơi vào bẫy rập, không thể không tra xét.

“Ngươi trở về lột quần áo nhuốm máu của nó xuống, tìm Vương đại phu giám định thử rồi nhanh chóng báo lại ta.”

Vương đại phu ở lầu Thuật Hương. Phương Kính mau chóng mời ông giám định ra kết quả rồi báo lại Hà Lịch: “Không phải máu người mà là máu gà.”

“Gọi Cảnh Thiên với Thần Dương đến!” Hà Lịch trầm giọng nói.

Cảnh Thiên và Thần Dương mới mười sáu tuổi, rất bảo vệ chủ. Hà Lịch hỏi thế nào, hai người cũng cắn răng quyết không khai ra tiếng nào.

Hà Lịch quăng xiêm áo dính máu trước mặt họ, lạnh lùng nói: “Ta đã kêu đại phu giám định, đây là máu gà không phải máu người.”

“Không phải máu người á!” Hai người kêu lớn, mắt trợn to, nhìn nhau kinh ngạc.

“Hai ngươi không nói thì cho rằng ta không tra ra sao?” Hà Lịch cười nhạt, sai Phương Kính đến nhà mấy kẻ ra ngoài dạo chơi với Hà Dư trong thành Nhuận Châu tra hỏi.

Phương Kính tuân lệnh ra ngoài.

Thần Dương và Cảnh Thiên đảo cặp mắt, xích lại rủ rỉ tai nhau.

Thần Dương nhỏ giọng nói: “Lẽ nào mắc mưu rồi?”

“Nếu mắc mưu phải lôi tên lừa gạt đó lấy lại tiền.” Cảnh Thiên nói.

Hai người trao đổi ánh mắt.

Hà Lịch âm thầm quan sát, không hối thúc họ.

“Hà đại lang, bọn tôi xin khai hết.” Cảnh Thiên nói, kể hết mọi chuyện.

Hôm qua Hà Dư dùng bữa trưa ở một tửu lầu trong thành Kim Lăng. Bên trong tửu lầu có một cô nàng đi hát quanh mấy bàn kiếm chút tiền thưởng. Hà Dư gọi cô nàng đến, nhưng có một bàn ở cách vách cũng kêu lên đồng thời, Hà Dư cũng không muốn nghe lắm nên không gọi nữa.

Ai ngờ người kia nhìn Hà Dư bằng ánh mắt khinh rẻ khiến y giận dữ. Y móc ra một thỏi vàng đập lên bàn, gọi cô nàng kia đến ngâm hát, thỏi vàng đó là tiền thưởng cho cô nàng.

Vị khách kia không lấy vàng ra đập, nhưng lại đứng dậy giễu cợt Hà Dư ẻo lả như gối thêu hoa vậy.

Người đó râu ria lúng phúng, cánh tay còn to hơn cả bắp đùi Hà Dư.

Hà Dư hào hoa phong lưu, đi đến đâu cũng có người người ân cần hầu hạ, chưa từng phải chịu cảnh nhục mạ thế này, lập tức đập bàn mắng nhau với người đó.

Bên cạnh người đó chỉ có hai hạ nô, ba cái miệng không ngừng chửi rủa. Bọn họ có sáu bảy người, đập mâm chén về phía Hà Dư. Đám Hà Dư đập qua đập lại vang lên những tiếng loảng xoảng. Họ đông người nên thức ăn cũng gọi nhiều. Người đó đã đập hết mâm chén trên bàn nhưng bên Hà Dư vẫn còn nên đập tiếp. Người đó thẹn quá thành giận nhào đến xô đẩy Hà Dư, y vung tay hất lại. Người đó nhìn thì khỏe mạnh nhưng không ngờ bước chân lại yếu ớt ngã ầm xuống đất. Lúc người đó ngẩng lên, gương mặt đầy máu, nhào đến ôm một chân của Hà Dư. Hà Dư vừa kinh ngạc vừa sợ hãi đạp người đó một cái, đối phương ngã ngửa ra sau không nhúc nhích. Hạ nô tiến đến đưa tay lên mũi kiểm tra hơi thở, kêu khóc om sòm bảo người đã chết rồi, lôi Hà Dư đi báo quan.

Hà Dư sợ ngây cả người, đám bằng hữu đồng hành cũng kinh hãi vội nói giúp.

Hạ nô của người đó làm ầm lên một lát rồi đòi Hà Dư bồi thường. Hà Dư chỉ muốn thoát thân, bằng hữu đồng hành cũng sợ vạ lây nên rối rít khuyên y đồng ý bồi thường, bởi vậy y đưa đống vàng giắt bên người cho hạ nô của người đó.

Ra khỏi tửu lầu, bọn họ lo lắng mọi chuyện không chỉ kết thúc như vậy, vội vàng chạy về thành Nhuận Châu.

Không có tiền thì chỉ có vào nhà họ Phương mới có thể lấy được tiền. Nghe nói Lâm Nhữ không ở Nhuận Châu, đúng là cơ hội hiếm có, vì vậy Hà Dư ép Phương Khương thị đưa hắn về nhà họ Phương.

“Ngu hết đường nói.” Hà Lịch giận đến mức bật cười.

Xảy ra án mạng đâu kết thúc dễ dàng như vậy, có bồi thường tiền thì cũng phải đưa cho người nhà của kẻ đã chết chứ không phải đưa cho hai tên hạ nô là xong.

Hạ nô của người đó gào lên là người chết rồi cũng không chịu kiểm tra lại. Nghe lời một phía, ngu đến mức khiến người ta hết đường để nói.

Y nghĩ tiền dễ vào tay nên không biết trân trọng, cho rằng đi ra ngoài được một nghìn lượng vàng thì quay lại nhà họ Phương sẽ được hai ba nghìn lượng vàng.

Hà Lịch giận đến đau lòng, đệ đệ được nuôi dạy ra cái tính như vậy thì mẫu thân sai, bản thân cũng sai. Hắn một lòng chỉ muốn học hành giỏi giang để làm việc báo đáp nhà họ Phương, sơ sót việc dạy dỗ Hà Dư.

Phương Kính quay về, tra hỏi được giống hệt lời khai của Thần Dương với Cảnh Thiên.

Truyện convert hay : Mặc Thiếu Sủng Thê Thỉnh Ôn Nhu

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan - Chương 114: Ngốc Không Ai Bằng