Chương 113 : Hậu hoạ của mối mọt
Mãi cho đến lúc lên ngựa, Lâm Nhữ vẫn không giải thích đó chỉ là một câu nói đùa.Sùng Huy ỉu xìu không hỏi lại nàng liệu sau khi bị bán có thể chạy về nhà họ Phương không.Ngày qua ngày, quãng đưỡng đến Minh Châu càng gần.Sùng Huy theo sát không rời, tốc độ cưỡi cũng không chậm lại, không để lạc nửa bước, thậm chí còn học được cách chuẩn bị đồ ăn cùng sắp xếp chỗ ngủ cho Lâm Nhữ.Buổi tối đầu tiên Lâm Nhữ rất để ý, sau đó nhìn thấy hắn sắp xếp ổn thỏa nên cho qua một bên không bận tâm nữa.Trong lòng nàng thầm khen tư chất của Sùng Huy nhạy bén. Nếu từ nhỏ sống hòa nhập với đời, thì e rằng giờ mưu lược trong tay hắn còn trên cơ cả nàng với Hà Lịch.…Tin tức Lâm Nhữ rời khỏi Nhuận Châu vào chạng vạng hôm đó truyền đến tai Quách Thành An. Gã vô cùng mừng rỡ.Trong thành chỉ còn Hà Lịch, gã nên làm ít chuyện gây thêm phiền phức cho Hà Lịch để hắn sứt đầu mẻ trán, an ủi cõi lòng mất mát của gã.Ai ngờ Hà Lịch coi ngó rất kỹ phường quạt với Phương phủ, canh phòng nghiêm ngặt không lộ ra sơ hở, rốt cuộc gã chẳng tìm ra khe hẹp nào để ra tay.“Mấy hôm nay Phương Du Phong chơi cá độ ở đâu?” Phòng thị hỏi.“Gã không chơi.” Quách Thành An hơi uể oải nói: “Mấy ngày đầu gã chơi cá độ ở phố Long Thọ, ngờ đâu mới dăm ba hôm, càng cá càng chẳng có tinh thần. Mấy ngày nay dứt khoát không ra khỏi phủ.”“Chắc vì Phương Lâm Nhữ rời khỏi, Hà Lịch đang gò bó gã, đừng nóng vội.” Phòng thị cười an ủi Quách Thành An, mắt tam giác híp lại phân nửa, rủ mi, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hà Dư thì sao? Kêu con điều tra thử, kết quả sao rồi?”“Tra ra rồi, hóa ra là trộm đồ, đốt ngựa để mang tang vật ra khỏi phủ. Nhà họ Phương nuôi y nhiều năm như vậy, chuyện lòng lang dạ sói đến mức đó cũng có thể làm ra. Dù y là đệ đệ ruột của Hà Lịch cũng không được nể tình, bị Phương Lâm Nhữ dùng trọng hình đuổi khỏi Phương phủ. Nhưng y vẫn không biết an phận, mang theo mấy gã quần là áo lụa bảo là muốn đến Trường An dạo chơi, ngại cưỡi ngựa dầm mưa dãi nắng còn gì vui nên bao một chiếc xe ngựa vô cùng sang trọng để đi, chẳng biết tiền lấy đâu ra.”“Mẫu thân y không có, Hà Lịch không cho thì y còn di mẫu, chẳng phải có tiền rồi sao.” Phòng thị cười cười, ngoắc Quách Thành An lại gần, rủ rỉ bên tai.“Mẫu thân thật tài, kế này vừa bịp được tiền của Hà Dư vừa khiến y cạn túi phải về Phương phủ gây chuyện. Một mũi tên trúng hai chim, hay lắm!” Quách Thành An vỗ tay khen lớn, ra cửa gọi tâm phúc Quách Tung, căn dặn mau chóng rời khỏi thành đuổi theo Hà Dư.Tuy Hà Dư đã đi nhiều ngày, nhưng chiếc xe ngựa của y rêu rao như vậy, lại dạo chơi đến kinh thành nên không khó tìm.Sau khi Lâm Nhữ đi, Hà Lịch định ra một loạt quy củ nghiêm khắc với Phương phủ và phường quạt. Hạ nhân trong phủ quy thuận làm theo, không ai gây chuyện, cả Phương Du Phong cũng tự giác ở yên trong phủ không ra ngoài.Bên phía Liễu thị, vì muốn duy trì uy danh của Lâm Nhữ nên Hà Lịch không gọi bà về, chỉ sai Uyển Sơ và Cảnh Sơ truyền lời với Phương Tú Khởi ngày ngày kêu Bích Kỳ về báo tin, phòng ngừa lỡ có chuyện bất trắc lại không kịp đối phó.Phương Thành không có trong phường quạt nên mọi chuyện đều dồn lên người Hà Lịch. Hà Lịch giải quyết chuyện sổ sách đến tận nửa đêm, buổi sáng lại dậy rất sớm, an bài mọi chuyện trong phủ thỏa đáng. Đầu giờ Thìn hắn đến phường quạt, đến cuối giờ Sửu kiểm tra hết phường quạt thấy không có chuyện gì mới về phủ.Cứ như vậy, qua mười ngày trong ngoài yên ổn.Trưa hôm nay, Hà Lịch đang tuần tra trong xưởng thì Uyển Sơ vội đến tìm.Ra là Hà Khương thị mang Hà Dư về Phương phủ.Phương Khương thị mở lời giữ họ lại. Phương Hiếu không muốn, bảo rằng Lâm Nhữ đã lên tiếng đuổi Hà Dư ra ngoài, muốn họ về phủ thì phải đợi sau khi Lâm Nhữ quay về gật đầu đồng ý mới được. Phương Khương thị kiên trì cho họ về phủ nên Phương Hiếu không nhịn được, vội sai Uyển Sơ đi mời Hà Lịch về.Hà Lịch đột ngột biến sắc mặt, vô cùng tức giận.Lâm Nhữ không có ở đây, Hà Dư về phủ ai biết lại gây ra chuyện gì.Huống hồ Lâm Nhữ đã ra lệnh không cho phép Hà Dư vào Phương phủ nửa bước. Nếu cho Hà Dư về phủ thì lệnh của gia chủ khác nào trò đùa, về sau Lâm Nhữ làm sao lập uy được.Phương Khương thị quá hồ đồ. Tuy Lâm Nhữ là con gái bà nhưng cũng là gia chủ. Sao bà lại không giúp Lâm Nhữ lập uy mà ngược lại lúc nào cũng xen vào phá đám.Tầm nhìn nông cạn, không biết đến đại cục gì cả.Cho dù muốn giữ Hà Dư cũng phải đợi Lâm Nhữ quay lại đích thân nàng mở miệng. Hà Lịch gấp rút giục ngựa chạy về phủ. Lúc Uyển Sơ đến phường quạt, một đám người còn đang so găng ở cửa phủ. Chỉ trong một khắc, Phương Hiếu đã bị Phương Khương thị bức ép phải nhượng bộ, Hà Dư và Hà Khương thị đã vào phủ.Nghe bảo Hà Dư với Hà Khương thị ở gian Phù Dung, Hà Lịch chạy thẳng đến đó.Cách mấy chục bước đã nghe thấy tiếng khóc của Hà Dư, thêm mấy lời kiểu “Có trời làm chứng, sau này con không dám làm càn nữa.”. Hắn đến trước sảnh, chỉ thấy Hà Dư bò toài trên đất, khóc lóc nỉ non không dứt, nói sẽ ăn năn hối cải làm lại cuộc đời.Hà Khương thị đau lòng đứt ruột nước mắt thành sông.Phương Khương thị xoa tay không ngừng nói: “Được rồi, biết sửa sai là tốt, đừng khóc nữa.”Hà Lịch bước nhanh vào trong, nắm cổ áo Hà Dư, lạnh lùng nói: “Nếu thật lòng sửa sai thì tự mình thay đổi, tự tìm đường mưu sinh đi.” Hắn kéo Hà Dư ra ngoài sảnh, được nửa đường thì đột ngột dừng lại, tầm mắt dán chặt vào một góc cẩm bào tím hồng.Bên trên dính một mảng máu lớn.“Đã xảy ra chuyện gì?” Thái dương của Hà Lịch nổi gân xanh như muốn giận điên người.“Mẫu thân cứu con, di mẫu cứu cháu.” Hà Dư thừa dịp hắn lơ đễnh, đột ngột cựa người tránh đi, tay chân bò trở lại.Hà Khương thị ôm lấy Hà Dư, nước mắt rơi đầy mặt nhìn hắn: “Dư lang là đệ đệ ruột của con, con đừng ép nó đến vậy.”“Đã xảy ra chuyện gì?” Hà Lịch không rảnh nói nhảm.Hà Khương thị với Hà Dư chỉ lo khóc, không trả lời. Phương Khương thị thở dài nói: “Dư lang ra ngoài chơi với đám bằng hữu. Trưa hôm qua xảy ra tranh chấp với người ta trong một tửu lầu ở thành Kim Lăng. Mọi người xô đẩy nhau mấy cái, ai ngờ người đó đột nhiên ngã đập đầu xuống đất vào một mảnh sứ, máu chảy đầy mặt rồi chết. Hạ nô của người đó muốn báo quan, Hà Dư lấy tiền bồi thường cho họ mới có thể thoát thân. Nó bị dọa, cháu để nó về phủ ở mấy ngày đi, nó bảo chỉ ở mấy ngày thôi, tinh thần ổn định lại sẽ dọn đi ngay.”“Đến Kim Lăng vui đùa? Xảy ra án mạng? Bồi thường tiền?” Hà Lịch ngẩn người, chân mày càng nhíu chặt: “Đệ lấy đâu ra tiền?”“Mẫu thân, con không dám nữa.” Hà Dư không đáp, chỉ lớn tiếng khóc lóc, cả người càng vùi trong lòng Hà Khương thị.Truyện convert hay : Huyền Môn Cô Nhi